Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 660: Nằm ngửa

Cơ Quan Thành Mặc Môn.

Phương Tịch mặc một bộ hắc bào, vai như đao tước, ngũ quan lạnh lùng, đầu đội trúc lạp đen, ba động pháp lực trên người đến Nguyên Anh trung kỳ, những nơi hắn đi qua, rất nhiều tu tiên giả đều rối rít nhường đường.

Ở trong Địa Tiên giới, tu sĩ Nguyên Anh cũng xem như thế lực trung tầng.

Nhưng tu sĩ mà Phương Tịch gặp trong Cơ Quan Thành, vẫn lấy Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan làm chủ.

Đây đương nhiên là hắn mở một thân phận giả khác, về phần lớp mã giáp trước đó hắn đã quyết định vứt bỏ từ lâu.

Hắn chắp tay sau lưng, nhìn qua từng cửa hàng.

Phù lục, đan dược, luyện khí, trận pháp, tạp vật...

Liên tục mười mấy ngày nay Phương Tịch đều đắm chìm trong các loại cửa hàng, hắn xem như đã miễn cưỡng hiểu biết chút ít về giá hàng ở Địa Tiên giới.

'Một số linh vật cấp thấp, nếu mang đến hạ giới đầu cơ trục lợi rồi lại đổi một số vật phẩm mang đến Địa Tiên giới dường như cũng rất triển vọng...'.

'Chỉ là muốn làm như vậy thì phải có một hiệu buôn hoặc thế lực để che giấu, có chút phiền phức... Độ chú ý cũng quá cao.'.

'Bây giờ không phải đại chiến hàng giới, ta luôn có lòng giúp người nên không có kẻ thù nào, không cần thiết phải vội... Vẫn nên tìm một chỗ, tiêu dao tu hành một phen trước, về phần mậu dịch lưỡng giới gì đó, sau này hãy tính...'.

Mấy ngày sau.

Trong hội trường đấu giá lớn ở trung tâm Cơ Quan Thành.

"Chúc mừng đạo hữu, Ngưng Anh Đan áp trục lần này đã thuộc sở hữu của đạo hữu!"

Một lão giả Nguyên Anh râu tóc bạc phơ cười híp mắt nói.

Trong phòng bao, Phương Tịch không chút cảm xúc nhìn tất cả những chuyện này.

Lần hội đấu giá ở Cơ Quan Thành này đương nhiên không phải là đại hội đấu giá ba trăm năm hội đấu giá mà chỉ là một hội đấu giá bình thường mà thôi.

Dù như vậy thì mấy vậy áp trục đấu giá cuối cùng cũng tương đối bất phàm.

Tỉ như viên Ngưng Anh Đan này, nó chính là linh đan mà năm xưa khi hắn Kết Anh đã phục dụng, hiệu quả của nó tốt hơn Hóa Anh Đan không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà viên linh đan này cũng không phải do Phương Tịch đấu giá được.

Bây giờ hắn chỉ muốn điệu thấp, nên viên Ngưng Anh Đan bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi.

'Ta cũng có thể đến Thiên Mặc Các chọn một bộ công pháp thích hợp Không linh căn tu luyện cho Hồng Ngọc, sau đó nói với nàng la ta phát hiện trong một di tích...'.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, Phương Tịch theo dòng người rời khỏi hội trường đấu giá, hắn cũng không tiếp tục tham gia hội trao đổi Nguyên Anh tư nhân mà bay khỏi Cơ Quan Thành.

Ầm ầm!

Không lâu sau đó, toàn bộ Cơ Quan Thành đều oanh minh, từng cự thần bình do khôi lỗi nham thạch chế thành đứng sừng sững bất động nhưng ở bốn phía của thành trì lại có pho tượng càng lớn hơn hiện lên.

Chân Long, Phượng Hoàng, Huyền Vũ, Kỳ Lân...

Bốn khôi lỗi nham thạch oanh minh, sau đó toàn bộ Cơ Quan Thành lập tức bắt đầu di chuyển.

Đầu tiên là không ngừng bay lên cao, sau đó khuấy động phong vân tiến về một phương hướng khác...

'Cũng không biết phải chờ đến khi nào thì Cơ Quan Thành này mới đến đây lần nữa.'.

Đưa mắt nhìn Cơ Quan Thành đi xa, Phương Tịch thở dài nhưng hắn cũng không có ý định đi du lịch ngàn quốc gia ở vùng bình nguyên này, thậm chí là ra ngoài.

Thực lực bây giờ của hắn thấp, vẫn nên thành thành thật thật làm dế nhỉu, không nên xuất đầu lộ diện mới tốt.

Nói đơn giản hơn chính là hắn muốn tìm một chỗ để nằm ngửa...

"Tiếp theo, trước hết đến Thành Phi Nhật xem thử, sao đó tìm kiếm một nơi thích hợp để tiềm tu..."

"Nếu có thể tìm được linh mạch cấp năm thích hợp thì càng tốt hơn."

Phương Tịch yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Trong Lạc Nhật Bình Nguyên đương nhiên có linh mạch cấp năm tồn tại nhưng e là đã bị tông môn Hóa Thần chiếm từ lâu.

Nếu hắn dùng thân phận khách khanh thì cũng có thể gia nhập, ăn chực chút linh khí và các phúc lợi nhưng chắc chắn sẽ bị ước thúc khiến Phương Tịch khó chịu trong lòng.

Huống chi...

Hắn càng muốn trồng cây ở Địa Tiên giới hơn, với thể lượng của Yêu Ma Thụ bây giờ thì e là tốc độ hấp thu linh khí của nó cũng rất kinh người, sẽ ảnh hưởng đến tu sĩ tu hành ở xung quanh.

Tốt nhất vẫn là độc chiếm một phương, chuyện này sẽ khó hơn.

'Nhưng dù khó hơn nữa thì cũng phải tìm cách... Tiến độ của Vạn Cổ Trường Thanh Thể ở hạ giới vẫn luôn chậm như rùa bò... Có lẽ ở hạ giới không thể trồng ra Vạn Cổ Trường Thanh Thể, vẫn phải đến Địa Tiên giới mới được...'.

Lúc nghĩ đến Thủy Tổ Yêu Ma Thụ thì Phương Tịch lại nhớ đến mấy đầu đại yêu bị mình phong ấn.

Trong thời gian này, hắn cũng đã tìm hiểu tin tức tương ứng nhưng những thứ lấy được khiến hắn hơi buồn bực.

Thiên phú Bất Diệt Chi Thể và Ngàn Vạn Hóa Thân của yêu tộc ở Địa Tiên giới vẫn đại danh đỉnh đỉnh, tu sĩ nhân tộc làm kẻ thù của đối phương nên đương nhiên cũng đang nghiên cứu cách phá giải, đã có rất nhiều thành tựu.

Chỉ tiếc là trong mấy phương pháp phá giải kia, không bắt buộc phải tu luyện mấy loại bí thuật có uy lực kinh khủng thì nhất định phải lấy được bảo vật hoặc kỳ độc cấp năm trở lên.

Dù Phương Tịch nguyện ý bại lộ thân gia thì ở trong Cơ Quan Thành cũng không mua được...

Mặc dù Cơ Quan Thành Mặc Môn đại danh đỉnh đỉnh ở Lạc Nhật Bình Nguyên nhưng so với tiêu chuẩn của chín mươi chín vực ở Địa Tiên giới thì họ chỉ là tiểu tông môn bất nhập lưu.

"Cũng may đã gia cố phong ấn, không cần quá vội..."

Tử quang chợt lóe lên trong tay của Phương Tịch, một ngọc giản hiện ra, chính là địa đồ nhân tộc mà hắn đã tốn rất nhiều linh thạch mới mua được.

Thần thức của hắn tiến vào trong ngọc giản, tìm đến phần mình cần rồi lại liên tục phóng to lên.

"Lạc Nhật Bình Nguyên ở trong Tinh Thần Vực của chính mươi chín vực! Nghe nói ở quá khứ rất xa xó lưu tinh rơi xuống vực này, hình thành một vực sâu không biết rộng bao nhiêu nên đặt tên như vậy..."

"Bá chủ trong Tinh Thần Vực chính là Tinh Thần Tông, nghe nói có tu sĩ Hợp Thể tọa trấn, Lạc Nhật Bình Nguyên so với Tinh Thần Vực, thật sự chỉ là một giọt nước trong biển cả..."

"Nhưng mà ta cũng không đến phạm vi quản hạt của Tinh Thần Tông... Ở ngay thâm sơn cùng cốc cũng rất tốt."

Ánh mắt của Phương Tịch dịch chuyển khỏi sơn môn của Tinh Thần Tông, hắn nhanh chóng tìm được một số nơi có tài nguyên tu tiên tương đối phong phú ở gần Lạc Nhật Bình Nguyên.

"Độc Long Lĩnh, Vạn Xuân Lâm, Huyền Minh Uyên..."

"Độc Long Lĩnh và Vạn Xuân Lâm đều khá nguy hiểm, trước tiên đến Huyền Minh Uyên xem thử đã..."

Huyền Minh Uyên nói là vực sâu nhưng thật ra là một khe hở to lớn trên mặt đất, nghe nói chỗ này là một trong những nhánh hố của ngôi sao kia, phạm vi hơn ngàn vạn dặm...

Mà ở vực sâu không biết đã thông với mạch nước ngầm nào mà sinh ra một loại hắc thủy đen tuyền nặng nề.

Ở trong hoàn cảnh kỳ lạ như vậy, cũng sinh ra không ít linh vật và yêu thú đặc biệt, thu hút rất nhiều tu tiên giả dừng chân và mở phường thị ở gần Huyền Minh Uyên.

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch lập tức hóa thành một đạo đôn quang đen nhánh, bay về hướng Huyền Minh Uyên.

Phụ cận Thành Phi Nhật.

Thành chủ Trương Long Hổ gầm lên, Chân Đan trong cơ thể y bộc pháp, từng đạo nội lực cuộn trào mãnh liệt, tay trái của y hóa thành hình long đầu, tay phải của y hóa thành hình hổ trảo, bị một lớp kình khí hình hổ bao phủ.

Hai loại nội kình hợp lại hóa thành dị tượng Long Hổ loạn vũ.

Hống hống!

Long Hổ gào thét khiến toàn bộ cây rừng trong địa vực trăm trượng xung quanh bị nhổ tận gốc, bùn, cát, đá vụn bay đầy trời!

Hưu!

Phía sau một cây cổ thụ rễ um tùm chợt có một thân ảnh cầm một thanh linh kiếm có hình rắn kì dị xuất hiện.

Chỗ tay cầm của võ cụ này còn khảm mấy viên linh thạch thượng phẩm.

Lúc này, gã trở tay chém mấy kiếm, kiếm quang cuồng vũ đầy trời, từng hư ảnh kim xà xuất hiện, vây giết Trương Long Hổ.

Kim xà đầy trời và kình khí Long Hổ giao phong lẫn nhau, cuối cùng tiêu tán.

Phốc!

Mà lúc này, quang huy vàng đất chợt lóe lên trên mặt đất, một võ giả nhanh chóng đốt phù lục trên người, hai tay của gã thì liên tục xuất chưởng, tầng tầng lớp lớp tấn công phía sau của Trương Long Hổ.

Ầm ầm!

Mười tám chưởng ảnh liên hoàn đã phá vỡ kình khí phòng ngự quanh thân Trương Long Hổ, một chưởng ấn đánh lên lưng của y.

Thân ảnh Trương Long Hổ nhào về phía trước như hồ điệp xuyên hoa, y nhanh chóng lướt đi mấy chục trượng, lúc này y mới nhìn người đánh lén.

Kẻ đánh lén này tướng ngũ đoản, vẻ ngoài không đẹp, đôi bàn tay thì đen nhánh, mỗi đầu ngón tay đều dài ngắn giống nhau.

"Linh Xà Kiếm, còn Địa Đường Chưởng..."

Sắc mặt Trương Long Hổ đỏ thẫm, rõ ràng một chưởng sau lưng kia đã khiến y thụ thương, lúc này y không thể không điều động Chân Đan, miễn cưỡng áp chế thương thế: "Các ngươi đều là nhân vật nổi danh gần xa... Lại dám đến đây chặn giết bản thành chủ, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị Định Quốc truy nã sao?"

"Ha ha... Trương huynh nói đùa rồi."

Võ giả Chân Đan cầm Linh Xà Kiếm có ngũ quan nhu hòa, cầm thanh linh kiếm hình rắn trong tay mỉm cười: "Nếu Định Quốc trách tội, đến lúc đó cùng lắm sẽ đến nước khác... So với viên Võ Tu Đan kia thì có tính là gì đâu?"

'Quả nhiên tin tức đã bị lộ!'.

Trương Long Hổ cảm thấy trong lòng nặng nề, nhanh chóng lướt qua tên mấy người rồi lại nhìn tên võ giả tướng ngũ đoản kia: "Ta chỉ có một viên Võ Tu Đan thì các ngươi phân chia thế nào?"

"Trương thành chủ cũng không cần châm ngòi ly gián nữa..."

Võ giả thấp bé đôi tay đen nhánh chợt cười lạnh hắc hắc: "Ta đã đạt thành hiệp nghị với Xa tông sư rồi, đến lúc đó viên linh đan này sẽ thuộc về bản nhân..."

'Lần này phiền toái rồi...'.

Trương Long Hổ cảm thấy nặng nề trong lòng.

Hai người này nếu đơn đả độc đấu thì y không sợ ai cả nhưng chúng cùng nhau tấn công thì rất phiền phức.

'Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chôn xương ở đây rồi sao?'.

Trong mắt của Trương Long Hổ lóe lên một tia hung ác.

Y tuyệt đối sẽ không từ bỏ Võ Tu Đan, ai dám đến cướp đan dược thì y sẽ lấy mạng kẻ đó.

Đúng lúc này, một đạo độn quang mang theo khí tức khiến ba Chân Đan đều kinh hồn táng đảm chợt bay ngang qua.

"Tu sĩ cấp cao? !"

Linh Xà Kiếm Xa Dư thầm giật mình nhưng khi gã nhìn thấy đạo độn quang kia lướt qua ba người không chút lưu luyến nào thì không khỏi thở phào: "Xem ra chỉ là đúng lúc đi ngang qua..."

Nhưng gã còn chưa kịp cười xong thì đạo độn quang kia chợt vòng lại, một tu sĩ mặc hắc bào đội đấu lạp hiện ra.

"Ngươi là... Thành chủ Thành Phi Nhật phải không?"

Phương Tịch nhìn Trương Long Hổ, giọng khàn khàn hỏi.

"Đúng vậy... Xin hỏi tiên sư..."

Trương Long Hổ đang định nói gì thì chỉ thấy có một sợ dây leo xanh nhỏ vừa lóe lên đã biến mất.

Còn hai cao thủ Chân Đan khi Phương Tịch quay lại trong lòng đã thầm hô không tốt, âm thầm lùi lại chỉ trong khoảnh khắc thân thể đã chia năm xẻ bảy.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiên sư!"

Trương Long Hổ lập tức hành đại lễ, trong giọng nói đầy sự cảm kích.

Nếu Phương Tịch không xuất thủ thì có lẽ y đã chết thật rồi.

"Võ Tu Đan?"

Phương Tịch cười nhạo: "Ngươi có thể lấy được đan này cũng là cơ duyên... Nguyên nhi mà bản lão tổ đã thu nhận xuất thân từ Lý gia Thành Phi Nhật nên cũng xem như có duyên với thành chủ Thành Phi Nhật như ngươi..."

Trương Long Hổ là người thông minh, y lập tức nói: "Vãn bối xin thề, sau này nhất định sẽ đối xử tử tế với Lý gia!"

"Tốt!"

Thân ảnh Phương Tịch chợt tiêu tán, ngay cả tên hắn cũng không để lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận