Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 180: Đào Linh tiên tử

"Đại thúc?"

Bánh bao hơi nghi ngờ, chợt nó lắc đầu: "Ngươi gạt người. Ta không có thúc thúc..."

"Ha ha!"

Phương Tịch không nhịn được lại xoa xoa má của bánh bao, cười nói: "Ngươi gọi là Vi Nhất Tịch, đúng không? Nếu như ta không biết ngươi thì sao biết được tên của ngươi?"

Cặp mày nhỏ xinh xắn của Vi Nhất Tịch nhíu lại, nó hơi phiền não định cắn móng tay, dường như nó đang thật sự suy nghĩ, người xa lạ này sao lại biết tên của nó, chẳng lẽ thật sự là thúc thúc sao?

"Tốt Nhất Tịch..."

Sắc mặt Phương Tịch trở nên nhu hòa: "Thúc thúc không cẩn thận đi nhầm đường, con mở trận pháp thả thúc thúc ra ngoài có được không? Thúc thúc sẽ quay lại mang đồ ăn ngon cho con..."

"Dạ!"

Vi Nhất Tịch gật đầu rồi lấy lệnh bài trong túi nhỏ ra.

Một khắc sau, nó cười gian, chợt nhảy ra thật xa, vung lệnh bài lên.

Một mảng mê vụ lập tức xuất hiện, ngăn hai người ra.

"Ngươi gạt người!"

Vi Nhất Tịch phùng má: "Nếu như ngươi là thúc thúc của ta, sao lại không biết quyết khiếu tiến vào trận tiến vào trận pháp? Mẫu thân! Mẫu thân đến nhanh, có người xấu!"

Giọng nói trẻ con thanh thúy của nó quanh quẩn trong sơn cốc, truyền ra rất xa, rất xa...

"Bọn chuột nhắt phương nào, dám xông vào tây phong của ta?"

Nương theo tiếng quát chói tai là một người đứng trong quang mang của pháp khí, nhanh chóng từ không trung hạ xuống, hiện ra một vị phụ nhân trung niên.

Sau khi nhìn thấy Phương Tịch, cô ta khẽ giật mình.

"Hoa đạo hữu, mười năm không gặp..."

Phương Tịch nghiêm túc chắp tay, đồng thời cũng hơi xúc động.

Hoa Thiền Quyên đã không còn phong thái yểu điệu như xưa mà khóe mắt có nếp nhăn, lưng hơi còng, trên đầu cũng đã đen trắng lẫn lộn, nhìn như phụ nhân bốn mươi tuổi ở thế gian.

Tu tiên giả vố sẽ không già yếu như vậy, nhưng mười năm nay đối phương liều mạng làm việc, tích góp linh thạch để mua trận pháp... Có xu thế vất vả lâu ngày thành tật.

"Là... Phương Tịch Phương đạo hữu sao?"

Hoa Thiền Quyên hơi không dám nhận nhau.

Phương Tịch bây giờ lại như chi lan ngọc thụ, khí chất vui vẻ phồn vinh, chỉ đứng ở đó mà sinh cơ bừng bừng như một cây tùng bách xanh biếc thẳng tắp, khiến Hoa Thiền Quyên cũng cảm thấy mình trẻ hơn vài tuổi.

"Mẫu thân... Ai vậy?"

Vi Nhất Tịch kéo tay áo của Hoa Thiền Quyên, khẽ hỏi.

Nó vẫn là lần đầu tiên thấy mẫu thân có vẻ mặt ôn hòa với tu sĩ bên ngoài nên rất tò mò.

"Là Phương Tịch Phương thúc thúc mà mẫu thân đã nói với ngươi, xem như là hảo hữu của mẫu thân và phụ thân..."

Ánh mắt Hoa Thiền Quyên phức tạp nói với Phương Tịch: "Mười năm chưa gặp, mời đạo hữu vào trong uống một chén nước mật ong..."

"Đa tạ!"

Phương Tịch chắp tay đi theo Hoa Thiền Quyên vào nhà.

Vẻ mặt Vi Nhất Tịch vẫn tò mò đánh giá Phương Tịch, dường như nó muốn nhớ thật kỹ âm dung tiếu mạo của vị đại thúc thúc này.

"Tịch Tịch, còn không gọi đại thúc sao?"

Phương Tịch uống một ngụm nước mật ong rồi lại bắt đầu trêu chọc tiểu hài.

"Đại thúc!"

Lần này Vi Nhất Tịch nhu thuận gọi một tiếng, chợt nó nhớ đến chuyện gì đó, bày tay trắng phiếu vỗ một cái: "Ta nhớ rồi, thúc chính là người giống như nương của ta, co đầu rút cổ ở Phỉ Thúy Nhai không ra ngoài."

"Khụ khụ..."

Phương Tịch ho sặc sụa, Hoa Thiền Quyên thì giáo huấn nữ nhi: "Sao lại nói như vậy? Đối với người lớn phải có lễ phép..."

"Nhưng không phải mẫu thân đã nói là ở dưới núi có nhiều người xấu sao?" Vi Nhất Tịch nghi ngờ hỏi lại.

Hoa Thiền Quyên cạn lời chỉ có thể thi lễ với Phương Tịch: "Tiểu hài tử nói lung tung, đạo hữu đừng trách nó."

"Đâu có, đâu có, Tịch Tịch thiên chân khả ái, ta rất thích."

Phương Tịch cười ha ha rồi lại hỏi linh căn của tiểu nữ hài.

Vận khí của Hoa Thiền Quyên không tệ, tư chất của Vi Nhất Tịch chính là Thủy linh căn trung phẩm.

Khả năng sinh ra linh căn ưu tú của hậu duệ giữa các tu sĩ thì sẽ cao hơn giữa tu sĩ và phàm nhân một chút.

Xuất hiện kết quả này, Phương Tịch cũng không thấy bất ngờ.

"Đạo hữu luôn luôn không ra khỏi cửa, lần này đến chỗ của thiếp thân không biết có chuyện gì?"

Hoa Thiền Quyên ôm nữ nhi, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"Ai... Hôm nay là ngày đảo chủ ước chiến với Kim Nha lão quái, tâm ta hơi bất an..."

Phương Tịch kể rõ: "Thế là muốn tìm đạo hữu hỏi chút đối sách, lại không ngờ ở chỗ đạo hữu đã bố trí trận pháp, không cẩn thận xông vào trận, xin đạo hữu đừng trách!"

Hắn đứng dậy, thành khẩn xin lỗi.

Dù thế nào thì tự tiện xông vào trận pháp của nhà người ta là không đúng.

"Hóa ra là chuyện này!"

Sắc mặt Hoa Thiền Quyên lạnh như băng: "Trước đó cũng có người đến tìm thiếp thân, nhưng thiếp thân chỉ nói một câu... Ai dám đến đây đoạt tây phong thì thiếp thân sẽ giết người đó! Đây là kỷ niệm duy nhất mà tiên phu lưu lại cho thiếp thân và Tịch Tịch! Về phần đảo chủ thắng bại ra sao? Không phải là chuyện của thiếp thân."

Phương Tịch nhạy bén cảm giác được, dường như Hoa Thiền Quyên có và phần oán hận với Nguyễn Tinh Linh.

Có lẽ ở sâu trong lòng đối phương vẫn hoài nghi lúc Vi Nhất Tâm xảy ra chuyện, Nguyễn Tinh Linh cũng có khả năng xuất thủ, ít nhất là ngầm đồng ý.

"Tại hạ một lòng khổ tu, hôm nay từ biệt, chẳng biết sau này khi nào sẽ gặp lại, đạo hữu bảo trọng!"

Cuối cùng Phương Tịch chắp tay hành lễ, chuẩn bị cáo từ.

"Đại thúc!"

Lúc sắp rời khỏi trận pháp, Vi Nhất Tịch chạy theo, giơ nắm tay nhỏ lên hét lớn: "Đừng quên, thúc đã hứa với ta, phải mang đồ ăn ngon cho ta..."

Có lẽ tiểu hài tử ít gặp được những người khác, nên sự cảnh giác cũng hơi thiếu.

Phương Tịch gật đầu, dự định sau này sẽ sai người mang đến cho nó chút đồ ăn vặt, quà vặt, dỗ dành tiểu hài cũng rất thú vị.

Phỉ Thúy Nhai.

Mặt trời chiều ngã về tây, một mảnh vàng rực chiếu rọi mặt hồ.

"Lão gia, chúng ta đã về."

Ba người Vương quả phụ trở lại Phỉ Thúy Nhai, trên khuôn mặt đầy sự vui mừng.

"Xem ra, hôm nay đảo chủ đã thắng đổ ước rồi."

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này không khỏi nở nụ cười.

Nguyễn Tinh Linh thắng lợi, là phù hợp với lợi ích của hắn.

"Không sai! Lão gia không đi, thật sự đáng tiếc..."

Vương quả phụ kể thao thao bất tuyệt: "Hôm nay đảo chủ mặc một bộ hồng y, đại phát thần uy... Đấu bất phân thắng bại với Kim Nha lão quái Luyện Khí viên mãn kia, cho đến sau một nén hương rưỡi, mới phiêu nhiên nhận thua... Dựa vào cách nhìn của ta thì Kim Nha lão quái kia căn bản không bắt được đảo chủ!"

"Đúng vậy... Đảo chủ vừa ra tay, chính là trận trận linh âm, đến gần người có cảm giác thức hải bị ngăn cách, không thể nào cử động... Sau trận chiến ngày hôm nay, Kim Nha lão quái khách khí bồi thường linh thạch, còn tặng cho đảo chủ một cái nhã hào Đào Linh tiên tử nữa."

Lô Quá ở bên cạnh cũng bổ sung.

' Xem ra đúng là Nguyễn Tinh Linh đã tu luyện đến Luyện Khí chín tầng đỉnh phong, thậm chí có thể là mười tầng đại viên mãn...'.

Phương Tịch thầm nghĩ, đồng thời cũng cười nói: "Xem ra sau ngày hôm nay trở đi thì danh tiếng Đào Linh tiên tử sẽ vang dội Hồ Vạn Đảo."

Cùng lúc đó, Kim Nha lão quái mất cả chì lẫn chài khẳng định sẽ trì hoàn tiến độ trùng kích Trúc Cơ, đối với Phương Tịch thì là đại hảo sự.

"Sau trận chiến này, Đào Hoa Đảo chúng ta ở trong Tam Thập Lục Đảo cũng xem như thượng đảo, không còn tên đui mù nào dám đánh chủ ý lên cửa tiệm ở phường thị của chúng ta."

Vương quả phụ hồng quang đầy mặt, lại chợt nhớ đến chuyện gì, khinh mệt cì một tiếng: "Ta thấy người cao hứng nhất chính là tên Mộc Văn kia. Nghe nói lần này hắn báo cáo đảo chủ rất thưởng thức hắn, cho hắn tiếp tục đảm nhiệm đại chưởng quỹ đó."

"Thì ra là thế."

Đối vời chuyện này Phương Tịch lại không xem trọng.

Lúc nào Mộc Văn đột phá Luyện Khí hậu kỳ mới có thể khiến hắn xem trọng vài phần.

"Liên quan đến Mộc Văn, ta cũng nghe được chút tin tức."

Lô Quá chợt mở lời.

"A? Kể ta nghe một chút..." Phương Tịch nở nụ cười: "Nếu có giá trị, lão gia sẽ bỏ một ngày ra chỉ bảo pháp thuật cho ngươi..."

"Đa tạ lão gia." Lô Quá vội vàng đa tạ, rồi kể lại những gì mình biết: "Ta ở trong đám tiểu hài của Mộc gia, nghe bọn chúng nói gần đây Mộc gia đang cãi nhau ầm ĩ... Nghe nói gia chủ không những muốn mang tất cả linh điên đi thế chấp mà còn muốn mang cả linh địa tổ trạch đều thế chấp để mượn một số linh thạch lớn đến phường thị Linh Không mua một gian cửa hàng... Vài lão nhân không đồng ý, cãi nhau ầm ỹ đòi tách ra."

"Đây là hắn đã nghiện sự mạo hiểm rồi..."

Phương Tịch thì thào, không khỏi nhớ đến đám phú nhị đại ở kiếp trước.

Chỉ cần không đi đầu tư lập nghiệp, không đánh bạc, dù là gắng sức bại gia cũng có thể tiếp tục bại hơn mấy chục năm...

Mà một khi muốn làm hoạt động lớn, đầu tư lớn, lại đầy phong hiểm.

Có lẽ có rất ít người thành công mà đa số là thất bại.

Chắc là trước đó Mộc Văn đầu cơ đã nếm được ngon ngọt, lần này định làm một ván lớn.

Nếu thành thì sau này Mộc gia chính là gia tộc cắm rễ ở trong phường thị Linh Không linh mạch cấp hai.

Còn thất bại thì sao?

Có lẽ tên này cho rằng mình vĩnh viễn không thất bại.

"Ta lại cảm thấy có thể làm được, đây chính là cửa tiện trong phường thị có linh mạch cấp hai đó, tuyệt đối có thể dưỡng tốt mấy đời người."

Vẻ mặt Vương quả phụ đầy ao ước: "Đặc biệt là hiện tại, ai dám đánh chủ ý với tu sĩ Đào Hoa Đảo của chúng ta chứ?"

"Lô Quá, ngươi thấy thế nào?"

Phương Tịch nhìn qua Lô Quá.

"Lão gia, ta cảm thấy trồng trọt vẫn an tâm hơn!" Cho dù trong lòng Lô Quá vẫn có suy nghĩ muốn ra ngoài xông xáo, nhưng nó vẫn rất trầm ổn.

"Rất tốt, ngày mai ta sẽ dạy pháp thuật cho ngươi..."

Phương Tịch không khỏi gật đầu hài lòng.

Mộc gia như thế nào, thật ra không có quan hệ gì lớn với hắn.

Chỉ là hắn nhớ đến Mộc Hủ nên cũng hơi cảm khái mà thôi.

Hôm sau, Phương Tịch dạy Lô Quá một phen quyết khiếu Xuân Phong Hóa Vũ Thuật và Canh Kim Thảo Thế Kiếm, sau đó đuổi dối phương mang chút điểm tâm lên núi Song Tử Tây.

Phương Tịch hắn là người giữ lời nói đó nha.

Mùa thu, từng đống quả to.

Linh điền lại bội thu.

Thời điểm phải thu hạch linh điền gấp như này đừng nói là Phương Tịch, ngay cả Vương Tiểu Hổ cũng bị Vương quả phụ bắt đi nhặt những hạt linh mễ còn sót lại.

Mặc dù vất vả nhưng nhìn thấy linh mễ đầy kho cũng có cảm giác vô cùng vui sướng.

Phương Tịch lại thầm để ý độ phì nhiêu của linh điền, dự định sang năm sẽ chừa lại một, hai mẫu để trồng linh dược.

Thuật Luyện Đan của hắn cần rất nhiều tài liệu để luyện tập, lượng hàng tồn kho đã không đủ cần bổ sung thêm từ bên ngoài.

Tự trồng là lời nhất.

Chỉ là sang năm Lô Quá sẽ phải vất vả hơn, phải học tập các lại pháp thuật trồng linh thảo khác mà thôi... Hơn nữa cũng tương đương với việc mình truyền thụ Linh thực phu cho nó, những Linh nông còn cao hứng không kịp ấy chứ.

Mùa đông.

Bên ngoài tuyết rơi đầy trời.

Phương Tịch mở Tiểu Vân Vũ Trận, khiến trong trận pháp từ đầu đến cuối vẫn ấm áp như mùa xuân, hoa đào nở rộ trong đình viện.

Dưới Đào Hoa Thụ, trên cái bàn đen nhánh có một bình Thanh Trúc Tửu và hai cái chén.

Phương Tịch lặng lẽ rót cho mình một chén, quả nhiên vừa vào miệng vẫn mang một vị đắng chát.

Năm đó, Nguyễn Tinh Linh cũng không đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận