Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 5: Khí huyết võ đạo (1)

Phương phủ.

"Cự tuyệt?"

Sắc mặt của Phương Tịch hơi khó coi, hắn trừng mắt nhìn A Phúc.

A Phúc cúi đầu, trong lòng lão tràn đầy thấp thỏm : "Lão nô đã bỏ ra số tiền lớn, tìm người môi giới, cũng hứa hẹn có thể thêm tiền, thế nhưng..."

Phương Tịch hít một hơi thật sâu.

Làm tu tiên giả, lúc nào hắn lại nhận qua loại khuất nhục này? ... Được rồi, ở Thanh Trúc Sơn phường thị, hắn vẫn thường xuyên chịu loại khuất nhục này, mẹ nó cũng đã quen thuộc.

Quen thuộc là tốt, quen thuộc là tốt rồi.

"Thôi, có lẽ là do tư chất của ta bình thường, người ta nhìn không thuận mắt."

Hắn nhún nhún vai.

Làm tu tiên giả, cho dù là tầng thấp nhất, nhưng bản lĩnh tai thính, mắt tinh, đã gặp qua là không quên được vẫn phải có.

Thời điểm ủy thác cho người ta, hắn cũng đã cảm nhận được một ánh mắt dò xét hắn.

Nhưng hiển nhiên, ở phương diện phân biệt tư chất khí huyết võ giả rất có nghề, cũng không cho hắn có cơ hội biểu diễn phương diện trí nhớ và ngộ tính phi phàm của hắn.

'Hay nói cách khác, võ sư ở thế giới này có lẽ chỉ quan tâm đến tư chất thân thể mà không quan tâm đến phương diện ngộ tính thuộc tư chất tinh thần sao? Hèn chi bọn họ chỉ là thể tu hạ đằng...'.

Phương Tịch đối với bản thân hắn tự sướng giống như an ủi tinh thần, hiệu quả hơn người.

Sau đó, hắn cười một tiếng: "Thôi được rồi.... Nếu Nguyên Hợp Sơn không thu, vậy đi võ quán đi... Võ quán thu đồ đệ, cũng không đến nỗi chỉ nhìn tư chất."

Nói tới chỗ này, A Phúc cũng cười : "Thiếu gia nói đúng, võ quán... Được gọi là hữu giáo vô loại, chỉ cần có tiền là sẽ thu."

Khóe miệng Phương Tịch lộ ra nụ cười hài lòng : "Vừa khéo, ta lại rất có tiền!"

Buổi chiều.

Mặt trời lên cao, hậu viện Phương phủ, trên diễn võ trường.

Phương Tịch nằm trên ghế lão gia, bên cạnh hắn là một ly kem tươi hoa quả tự chế, nguyên lý giống như bản thân hắn tự chế điều hòa không khí, chính là lợi dụng thủ đoạn của tu tiên giả, để hắn trải qua thời gian dễ chịu một chút.

Mùa hè nắng chói chang, uống một ly nước trái cây, quả thật là vô cùng thoải mái trong lòng.

Mà trên diễn võ trường, có vài vị võ sư, đa phần là trung niên, cũng có vài người già, thoáng hiện ra vẻ lấy lòng nhìn qua hắn.

Phương Tịch nghiêng đầu, ăn một miếng kem tươi do Nguyệt Quế đưa lên, hắn phủi tay.

A Phúc bước ra khỏi hàng, lão tằng hắng một cái: "Lão gia nhà ta muốn học võ, các vị ở trong võ quán đều là người trong nghề, có tuyệt học gì, có thể diễn luyện một lần, nếu được lão gia nhìn trúng, tất có thâm tạ... Cho dù không được chọn, sau đó, cũng sẽ đưa lên một phần tạ lễ."

Nếu là kẻ có tiền, đương nhiên sẽ không cực khổ đi đến võ quán để học võ giống như người ta, mà là mời dạy tư rồi!

Nghe đến đó, nguyên một đám võ giả cơ bắp cuồn cuộn, con mắt của họ đều sáng lên.

Nếu đã mở võ quán, đương nhiên là vì kiếm tiền rồi, không có chuyện gì mà tiền không đi qua được.

Mà vị Phương đại viên ngoại này, nổi tiếng là... dê béo đó nha!

Một đám người nhìn nhau, một lão đầu mặc áo đen đã không thể chờ đợi được đi lên, hắn ôm quyền: "tại hạ Xà Lôi của Hồng Xà võ quán, sở trường là Hồng Xà Thối!"

Lão đi đến trước một cây cọc gỗ, đùi phải của lão chợt nâng lên thật cao, trên từng khối cơ bắp nở ra, cơ hồ xé rách nát cái quần màu đen của lão.

Bạch!

Sau một khắc, lão đá ra một cước, đùi phải của lão vốn là tráng kiện lại giống như không xương, biến hóa vô định, thối tiên mang theo kình phong mãnh liệt, mạnh mẽ đập vào trên cọc gỗ.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, cọc gỗ thô to chia năm xẻ bảy.

Mảnh gỗ vụn bay tán loạn, Xã Lôi dương dương tự đắc giới thiệu: "Hồng Xà Thối Pháp của bản võ quán, chủ yếu rèn luyện hai chân, sau khi học thành, không chỉ uy lực cực lớn, lại còn tăng cường tốc độ, có thân pháp tốt, trong lúc quyết đấu, ít nhất cũng có thể giữ thế bất bại..."

"Không sai, không sai." Ánh mắt Phương Tịch sáng lên.

Mặc dù lực sát thương của Hồng Xà Thối, còn không bằng tiểu pháp thuật Canh Kim Thảo Thế Kiếm mà hắn nắm giữ, nhưng tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, pháp lực có hạn, hắn cũng không thể duy trì mấy lần thi triển pháp thuật.

Mà nhìn thể lực của đối phương vẫn còn tốt, tối thiểu cũng có thể đá ra hai, ba mươi cước nữa, cái này có giá trị không tệ.

'Quả nhiên, như ta đã nghĩ, những cái gọi là khí huyệt võ đạo này, có thể xem như công pháp luyện thể của tu sĩ Luyện Khí kỳ, vẫn rất có giá trị... Đồng thời, nói không chừng chỉ cần tinh tế nghiên cứu tiếp, còn có thể so với công pháp Trúc Cơ kỳ của thể tu đó chứ!

Trong lòng Phương Tịch nóng như lửa!

Trúc Cơ!

Đây là khát vọng của toàn bộ tu sĩ cấp thấp.

Thế nhưng... Cửa ải này, vô cùng gian nan.

Chỉ với yêu cầu trước sáu mươi tuổi phải tu luyện đến cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn, cũng đủ để làm khó phần lớn tán tu rồi.

Hơn nữa, đột phá không thành công cảnh giới Trúc Cơ sẽ chết, mà linh vật Trúc Cơ để bảo đảm Trúc Cơ thành công, đặc biệt là Trúc Cơ Đan lại bị những đại thế lực kia nắm giữ, cho dù là Tư Đồ gia muốn lấy được một viên Trúc Cơ Đan, cũng là phải một phen thương cân động cốt mới được.

Bình thường tán tu tầng dưới cùng, ngay cả ngửi một chút mùi vị đều là hi vọng xa vời.

Mà lúc này, Phương Tịch lại phát hiện được một con đường rẽ để vượt qua!

'Nếu ta tăng lên tu vi luyện thể đến có thể so với tu sĩ luyện khí hậu kỳ, sau đó, lại thu thập đan dược và công pháp phụ trợ đột phá luyện khí trung kỳ và hậu kỳ, sẽ đơn giản hơn nhiều.'.

'Nếu như ta có thể trở thành thể tu Trúc Cơ kỳ trước, hi vọng thu thập được Trúc Cơ Đan sẽ lớn hơn nhiều, cũng sẽ an toàn hơn nhiều.'.

'Đạo đồ có hi vọng, đạo đồ có hi vọng rồi!'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận