Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 921: Tuyên chỉ

"Đạo Lục chính tam phẩm..."
'Năm đó lão phu đỗ Trạng Nguyên, lại cần cù chăm chỉ phục vụ Đạo Đình mấy chục năm, bây giờ mới là Thái Thượng Đạo Đình Tam Động Ngũ Lôi Bảo Lục tứ phẩm...'.
Chương Tử Thuần không thể nói rõ trong lòng có cảm xúc gì, y hỏi: "Nếu hắn không theo thì sao?"
Uông công công lập tức dựng thẳng lông mày lên: "Thiên tử ân điển, trực tiếp ban cho Đạo Lục tam phẩm, đây là vinh quang cỡ nào? Nếu vẫn không theo dĩ nhiên là loạn thần tặc tử, đáng chém!"
Đạo Đình thống trị ở ngay Đạo Lục.
Không nhận Đạo Lục, không chịu kiềm chế, không ngoan ngoãn giao ra tử huyệt, từ đó sinh tử mặc ý trên, dĩ nhiên chính là phản tặc!
Rất nhiều tà thần, đa phần đều bị ép như vậy.
Hắc Vân Sơn.
Mai Trường Không mang một giỏ trúc lớn, trong tay còn cầm hai cái túi căng phồng, bước đi trong núi rừng như bay.
Mặc dù lão đã là tu tiên giả nhưng lão lại là tu sĩ khổ sở ba không, trên thân ngay cả túi trữ vật cũng không có.
Từ sau khi được Phương Tịch ném cho công việc 'Tổng quản thu mua' thì không biết lão đã bao nhiêu lần như thế này.
Mai Trường Không đến nơi nào đó trên đỉnh núi thì thất một phủ sơn thần đã có được mấy phần hình thức ban đầu.
Ở đại môn có một đền thờ bằng đá đứng sừng sững.
Một lão đầu dáng người thấp bé, tặc mi thử nhãn thấy Mai Trường Không thì lập tức cười: "Cuối cùng ngươi đã đến rồi... Bạch Đồng Tử đã chờ ngươi rất lâu rồi."
"Trong số những vật cần mua lần này có thứ sơn thần đại nhân cần thiết, bởi vậy nên muộn một chút."
Mai Trường Không giải thích rồi lại đưa cho lão đầu một con gà quay.
Con gà quay này dùng giấy dầu gói lại, sau khi mở ra vẫn còn ấm, tỏa mùi thơm.
Hai mắt của lão đầu lập tức tỏa sáng: "Chuyện của sơn thần lão gia đương nhiên quan trọng hơn chúng ta sắp xếp động phủ rồi... Hiếm khi ngươi còn nhớ lão phu thích món này, không biết bút mực giấy nghiên và thư tịch, của Bạch Đồng Tử, còn có son phấn bột nước của Tiểu Lộc đâu?"
"Đều có, đều có..."
Mai Trường Không bỏ túi xuống, trong lòng thì cảm thấy mới lạ.
Sau khi những sơn tinh, yêu quái hóa thành hình người thì cực kỳ hâm mộ nhân gian.
Đáng tiếc sơn thần lão gia chưa mở miệng thì chúng không dám tự hạ phàm, chỉ có thể nhờ lão mua vài thứ.
Cũng may chúng cũng trả thù lao như linh quả, hạt thông gì đó cũng xem như không tệ.
Dù Mai Trường Không chướng mắt nhưng muốn tạo quan hệ với kẻ dưới trướng của sơn thần nên đương nhiễn lão sẽ không từ chối.
Đúng lúc này, tinh thần của lão chợt run sợ, cảm nhận được một cơn cuồng phong thổi qua.
Đây không phải gió núi vì nó có mang theo âm khí.
"Đây là... Âm phong? !"
Lúc này Mai Trường Không kết một pháp quyết, trong đôi mắt hiện lên linh quang.
Sau đó lão đã 'Nhìn thấy' ngoài Hắc Vân Sơn có từng đám mây đen tụ lại.
Ở trong mây đen rõ ràng là rất nhiều quỷ tốt, vẻ mặt bọn chúng lạnh lùng, mặc hắc giáp, do quỷ tướng suất lĩnh, cờ hiệu lít nhít.
Đa phần 'Tọa địa hộ' như Thành Hoàng và sơn thần, thủy thần đều sẽ bồi dưỡng đạo binh.
Thành Hoàng, Thổ địa là âm binh, âm tướng, còn Long Quân chính là binh tôm tướng cua, bình thường đều dạy dỗ thỏa đáng, lúc chiến vào trong Thần Vực thì có thể tăng thần lực lên rất nhiều.
Đồng thời xuất hành rất phô trương!
"Là Thành hoàng Bàn Long Phủ đi tuần!"
Nhìn từng cây cờ kia Mai Trường Không nói.
"Vậy mà là phủ Thành hoàng!"
Lão đầu giật nảy mình, con gà quay trong tay cũng xém chút rơi rồi.
So với Sơn thần, Thủy thần thì Thành hoàng chính là nhân đạo thần, nắm giữ lực lượng hương hảo rất phong phú, lại có rất nhiều anh kiệt nhân tộc làm âm binh âm tướng nên thực lực vượt xa Sơn thần, Thủy thần cùng phẩm.
Nhưng mà nghĩ lại lão gia của mình thiên phú dị bẩm, chính là đại thần tòng tứ phẩm thì Tống lão đầu dùng sức nắm chặt tay mới không để gà quay bị rớt.
"Hắc Vân Sơn Thần có ở đây không?"
Trong âm binh chen chúc, thân hình của Chương Tử Thuần chợt trở nên rất cao lớn, phóng kim quang ra ngoài, quát: "Thiên sứ giáng lâm, còn không mau mau ra nghênh tiếp?"
Đây cũng là kế hoạch mà y và Uông công công đã định trước, bày trận thế dọa trước rồi tính sau.
Rất nhiều Tiên Thiên Thần Chích đều như vậy, ngay từ đầu khí thế đã yếu hơn một bậc, sau đó bị ép sát từng bước, cuối cùng rơi vào lưới, bái Đạo Đình.
Vừa bái, vừa tiếp chỉ, dù sao này muốn đổi ý cũng không được.
Hắc Vân Sơn chấn động nhẹ có ánh sáng vàng sẫm lóe lên.
Một Sơn thần thiếu niên hiện ra, nhìn Chương Tử Thuần: "Thành hoàng Bàn Long Phủ? Còn có sứ giả của Đạo Đình?"
Bên cạnh Uông công công có hai Kim Giáp Thần Tướng bảo vệ, vừa nghe câu 'Sứ giả Đạo Đình' thì nhíu mày lại, trong lòng rất không thích.
Toàn bội dưới trời đều là vương thổ, người quản hạt đất đều là thần của vương.
Nếu nhận xưng hô 'Thiên sứ' sẽ xem Đạo Đình là 'Trời', tiên thiên đã thấp một bậc, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn.
Lúc này hắn lại chỉ gọi là 'Sứ giả Đạo Đình' nhất thời khiến lòng y run lên, y biết chuyện này quả nhiên không dễ làm.
'Nếu thật sự không được thì chỉ có thể thảo phạt... Liên Vân Sơn Thần, Bàn Long Hồ Quân kề bên đều đã nhận sắc phong của Đạo Đình, chỉ cần ban chỉ sẽ có thể điều đến.'.
Uông công công sờ lệnh bài vàng óng trong tay áo, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
"Có ý chỉ!"
Tay y lóe sáng, thánh chỉ vàng óng hiện ra: "Phụng thiên thừa vận Thiên tử chiếu viết: Tư hữu Hắc Vân Sơn Thần, phúc phận thâm hậu, thiên tứ thần chức, nên gia phong chính thần, lệnh tế tự..."
Lúc y dùng thân Thần Đạo tuyên chỉ thì trong hư không cũng có áp lực giáng xuống.
Đây là uy nghiêm của Đạo Đình thống trị thế giới này!
Dưới Đạo Luật, bọn Tống lão đầu và Bạch Đồng Tử đều không chịu nổi, vậy mà trực tiếp quỳ xuống.
"Đây..."
Xương cốt trên người Mai Trường Không rung động, lão lại cắn răng, môi chảy máu nhưng cuối cùng vẫn không quỳ xuống.
'Đây chính là uy của Đạo Đình sao? Chỉ tuyên chỉ đã như vậy rồi, nếu ý chỉ muốn giết ta, chẳng phải ta chỉ có thể vươn cổ chờ giết, thậm chí còn mỉm cười chịu chết sao?'.
Mai Trường Không cảm nhận được uy của Đạo Đình sâu không lường được thì đạo tâm gần như tuyệt vọng mà tan vỡ.
Cũng may lúc này vẫn còn một người, hay nói là một thần!
Phương Tịch đứng thẳng giữa không trung, quanh người có ánh sáng vàng xanh ba động, trên mặt lại vân đạm phong khinh: "Nói xong chưa?"
"Hắc Vân Sơn Thần?"
Chương Tử Thuần đố kỵ trong lòng, trên mặt lại không lộ ra mà nói: "Đạo Đình đứng đầu thiên hạ Thần đạo, tôn thần được tế tự, được hưởng tam phẩm... Đây là ân của Thiên tử, còn không mau tạ ơn?"
Đây chính là vừa dỗ vừa lừa.
Chỉ cần thần này khấu tạ thiên ân sẽ lập tức rơi vào hũ!
Sau khi Chương Tử Thuần biết được bí mật thì trong lòng cũng sinh ra rất nhiều tâm tư đen tối.
Dựa vào cái gì mà những thần linh trời sinh này có thể tiêu diêu tự tại, thậm chí tự tăng Thần phẩm.
Mà thần chích nhân đạo như bọn họ lại phải sinh tử tùy ý trên?
Thật sự không công bằng!
Đương nhiên phải cùng đặt vào Đạo Đình, đối xử như nhau mới thật sự là đại 'Nhân ái'!
Lúc này toàn trường đều hoàn toàn im lặng, lẳng lặng chờ vị Sơn thần thiếu niên kia lựa chọn!
"Ha ha!"
Bất ngờ có tiếng cười vang lên.
Chính là Phương Tịch, hắn bất ngờ không nhịn được mà cười lên.
"Hắc Vân Sơn Thần, ở trước mặt thiên sứ không được vô lễ, còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn?" Chương Tử Thuần lạnh lùng quát.
Phối hợp với vô số âm binh, âm tướng xung quanh cũng có mấy phần khí thế.
"Ngươi chính là thần sơn dã, không thông vương pháp, ta có thể tha cho ngươi một lần nhưng nếu vẫn không biết điều cũng chỉ có thể hóa thành tro tàn!"
Uông công công tiếng nói sắc nhọn, thánh chỉ trong tay hóa thành ánh sáng năm màu, trong đó có một Đạo Lục rơi về phía Phương Tịch.
'Vậy mà còn ép buộc sao?'.
Phương Tịch cũng là lần đầu tiên thấy loại thánh chỉ này, thật sự mở rộng tầm mắt, hắn dang hai tay ra.
Thần lực xanh vàng xuất hiện hóa thành hai đại thủ nắm thánh chỉ và Đạo Lục lại rồi mới nói: "Bản thần là thiên tứ thần chức, nói thẳng ra chính là quan viên của Thiên Đình, cũng không bị Đạo Đình nhân gian quản lý! Bởi vậy chỉ của Đạo Đình không thể nhận!"
Đây thật ra là đặc quyền của sinh linh trời sinh!
Thế nhưng có kẻ không nhìn rõ tình thế, có kẻ thì bị lừa mà chủ động tiến vào thế chế của Đạo Đình, cũng tương đương từ bỏ chén vàng Thiên Đình làm chén bùn, sau đó có hối hận thế nào cũng không kịp.
Soạt!
Vừa dứt lời, thánh chỉ đã bị Phương Tịch xé thành mảnh vụn.
Còn Thái Thượng Đạo Đình Đại Động Bảo Lục tam phẩm thì bị hắn trấn áp, sau này mang về Hãm Không Đảo nghiên cứu.
"Ngươi dám kháng chỉ sao? Phản rồi, phản rồi!"
Uông công công lập tức đỏ mắt lên, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Phương Tịch.
Bất kỳ quyền lực thượng hạ cấp gì đó, đến cuối cùng chỉ là vấn đề hạ cấp có nghe lời hay không.
Bây giờ Phương Tịch đã tỏ rõ không quy quản hạt, không nghe gào thét... Vậy thì ngoại trừ dùng vũ lực cưỡng ép trấn áp ra cũng không còn cách nào khác.
Đồng thời nếu không nhanh chống trấn áp để kẻ khác bắt chước thì vương triều sẽ lập tức sụp đổ, thế gian đại loạn, chính lệnh không ra khỏi hoàng cung.
"Ha ha, mặt mũi của Đạo Đình lớn thật, không quy ngươi quản hạt chính là phản tặc sao?"
Phương Tịch lắc đầu: "Bản thân chỉ biết một chuyện, khi người khác vu ngươi tạo phản thì tốt nhất là ngươi nên tạo phản thật!"
Hắn hét lớn, ngực có năm ấn phù hiện ra hóa thành từng ngọn núi, chính là thiên phú thần thông Ngũ Nhạc Chân Hình!
Ầm ầm!
Trên bầu trời chợt xuất hiện từng ngọn cự sơn, tổng cộng có năm ngọn như Ngũ Chỉ Sơn, ầm ầm rơi xuống!
Vô số âm binh quỷ tốt hét thảm, Ngũ Chỉ Sơn vẫn chưa rơi xuống chúng đã bị trọng lực khủng bố đè sụp quỷ thân hóa thành từng tia âm khí...
"A!"
Uông công công hét lên, quanh thân bùng lên thần lực vàng óng, hai vị Kim Giáp Thần Tướng ở bên cạnh y tiến lên một bước, hình thể trong nháy mắt đã trở nên vô cùng to lớn, bốn tay chống lên trời như muốn nâng núi lên.
Nhưng một khắc sau, Ngũ Chỉ Sơn vẫn không chút chần chừ mà rơi xuống, đè nát cánh tay của Kim Giáp Thần Tướng, sau đó là thần khu...
Chờ sau khi Ngũ Chỉ Sơn hoàn toàn rơi xuống thì đã không thấy Uông công công đâu, không ngờ y đã hình thần câu diệt...
"A... Nói khoác mà không biết ngượng, ngay cả một chiêu của bản thần cũng không tiếp nổi."
Phương Tịch nhìn không được mà cười lên rồi nhìn qua chỗ khác.
Mặt đất lóe sáng, thân ảnh Chương Tử Thuần hiện ra, mặt đầy vẻ kinh hoảng.
Vừa rồi nếu không phải hắn cố ý thả người này thì vị Thành hoàng phủ Ngũ phẩm này e là cũng đã nối gót Uông công công rồi!
"Hôm nay tha cho cái mạng chó của ngươi, đi đi, nói với Đạo Đình, bản sơn thần phản đó thì làm sao?"
Phương Tịch cười ha ha rồi đá một cước.
Chương Tử Thuần không có chút lực phản kháng nào, bị đá một cước bay ra xa như một quả bóng màu vàng sẫm...
"Chuyện này..."
Mai Trường Không nhìn thấy cảnh này thì trong đôi mắt lóe lên tinh quang: "Tốt! Đại trượng phu cũng chỉ vậy mà thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận