Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 900: Ứng đối

Thiên Đế chính là ngàn vạn tiểu giới Thần đạo cộng tôn, chủ nhân của tam thập tam thiên.
Phương Tịch không chút nghi ngờ Thiên Đế có thể dùng tâm của mình thế thiên tâm, dùng Thiên Điều của Thiên Đình để thay thế thiên địa pháp tắc!
Như vậy dù Chân Tiên hàng giới cũng chưa chắc là đối thủ của y.
Dù sao Chân Tiên gì đó, ba tộc nhân, yêu, ma ở Địa Tiên giới cũng không phải chưa từng liên thủ diệt.
Mà uy của Thiên Đình phải vượt xa ba tộc nhân, yêu, ma hợp lực.
Bất kể nội tình hay là tu sĩ cấp cao cũng đều như vậy!
"Vẫn phải cẩu một chút, không thể gây sóng gió... Dù ở tiểu giới cũng phải vậy, dù sao trung thiên thế giới này có thể tùy ý hàng giới..."
"Nhắc đến nếu nói đấu pháp giữa các tu sĩ Hợp Thể chủ yếu vẫn xem thần thông pháp thuật, còn đấu pháp giữa các tu sĩ Đại Thừa đã liên quan đến lực lượng của thiên địa pháp tắc..."
"Nếu có thể lấy được một số bí mật cấp cao của Thần đạo áp dụng ở trong Tiên đạo thì sau khi ta đến Đại Thừa có lẽ sẽ có thể dựa vào lực lượng pháp tắc của bản thân mà lực áp một đám tu sĩ Đại Thừa!"
Đôi mắt Phương Tịch chợt sáng lên.
Mà lúc này thần thức của hắn cũng bắt được Cam Ngọc chạy lảo đảo nhưng tốc độ lại nhanh hơn tuấn mã mà trở lại Bạch Cam Thôn.
Cam Ngọc về đến nhà trong lòng lại lo sợ không yên, ngay cả mẫu thân của y cũng nhìn ra không đúng: "A Ngọc..."
"Mẫu thân..."
Hai mắt của Cam Ngọc đỏ lên, nước mắt thật sự sắp chảy nhưng y lại ép xuống: "Con không sao, chỉ là cát lọt vào mắt, hôm nay con vẫn chưa vấn an tiên sinh..."
Y không dám ở lâu trong nhà nên vội đi ra ngoài.
Bất tri bất giác y đã đến ngoài sân nhà Phương tiên sinh.
Nhìn cây hoa đào kia không khỏi suy nghĩ xuất thần.
"Là A Ngọc sao, vào đánh với ta một ván đi."
Phương Tịch đang loay hoay với bàn cờ, ở bên cạnh bàn cờ còn có một cái hồ lô vàng.
Hắn đổ hồ lô xuống thì có mùi rượu tinh thuần lan ra.
"Dạ, tiên sinh!"
Cam Ngọc ổn định lại tinh thần rồi ngồi xuống trước mặt Phương Tịch, nghiên cứu bàn cờ.
Phương Tịch giải thích quy tắc cờ vây, bây giờ y rất thông minh, chỉ nghe một lần đã nhớ.
Thế là hai người ngồi dưới cây hoa đào đánh cờ.
Nửa canh giờ sau, Cam Ngọc nhìn mình bị ăn sạch một con rồng lớn nên đầu hàng: "Tài đánh cờ của tiên sinh cao siêu, vãn sinh mặc cảm..."
"Kỳ lực của ngươi tiến bộ rất nhanh, chỉ là tâm loạn nên đánh không có trình tự, kết cấu."
Phương Tịch lắc đầu, thu dọn từng quân cờ: "Mỗi khi người đọc sách gặp chuyện lớn phải tĩnh khí, ngươi uống một chén rượu trước rồi suy nghĩ kỹ lại xem phải nói thế nào..."
Nhìn Phương tiên sinh đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà không đổi sắc, Cam Ngọc hít một hơi thật sâu, uống cạn chén rượu.
Cảm giác nóng rực đi qua cổ họng chui vào trong bụng, vị đắng chát tràn trong miệng.
Dường như y đã thoải mái hơn, mới kể lại chuyện hôm nay và giấc mơ kỳ lạ kia, cuối cùng hành lễ sâu tới đất: "Xin tiên sinh hãy dạy ta..."
"Ta du lịch nhiều nơi, biết rõ thuyết quỷ thần cũng không phải hư vô mờ mịt, bây giờ hình như ngươi đã đắc tội với vị Long Vương giếng kia rồi."
Phương Tịch chậm rãi nói.
"Vậy phải làm sao đây?" Cam Ngọc vội hỏi.
"Ta cũng không biết."
"A..." Trên mặt Cam Ngọc lập tức đầy vẻ tuyệt vọng.
Nhưng Phương Tịch lại nói tiếp: "Nơi rắn độc ẩn hiện, trong bảy bước tất có thuốc giải... Ngươi đã phạm phải chuyện này sao lại hỏi ta, phải đi hỏi người, không đúng, phải nói là nên hỏi thần mới đúng!"
"Nên hỏi thần..."
Đôi mắt Cam Ngọc sáng lên: "Có lẽ tiên sinh đã nói đúng... Thổ địa công?"
"Không sai, Thổ địa công chính là Phúc Đức Chính Thần, có trách nhiệm bảo vệ đất đai một phương, ngươi là thôn dân của Bạch Cam Thôn nên đương nhiên do ngài ấy quản lý, không bằng chuẩn bị hậu lễ, tế tự lớn, dù Thổ địa công không thể giúp ngươi giải quyết chuyện này thì cũng có thể chỉ điểm một chút..."
Phương Tịch cười nói.
"Đa tạ tiên sinh, vậy thì ta sẽ lập tức đi ngay..."
Cam Ngọc sáng mắt lên, lập tức hành lễ cáo lui.
Chờ sau khi rời khỏi sân nhà của Phương tiên sinh thì y không khỏi vỗ đầu: "Tế tự lớn... Nhà ta sao có tiền để mua lễ tế tam sinh chứ..."
Cam Ngọc đầy lòng tâm sự vừa về đến nhà thì thấy mẫu thân đang giết gà, lập tức giật nảy mình: "Mẫu thần, người..."
Còn gà mái này là bảo bối của Cam gia, chỉ nhờ vào trứng do nó đẻ để đổi chúng đồ vụn vặt.
Sau mẫu thân lại giết nó, chẳng phải là tát ao bắt cá sao?
Sau ngày phải làm sao?
"Con ta, mắt của lão thân không mù, hôm nay con gặp chuyện lớn... Mang con gà này đi có thể đổi được chút tiền để ứng phó..."
Cam mẫu dặn dò.
"Mẫu thân..."
Cam Ngọc lập tức lệ nóng doanh tròng...
Đêm khuya.
Cam Ngọc ban ngày mới tế tự Thổ địa công xong đang ngủ say.
Y chợt nghe có tiếng đập cửa.
Y đành đứng dậy bước ra ngoài cửa thì đã thấy có một lão đầu nhà giàu đứng bên ngoài.
Dù lão đã già nhưng vẫn tráng kiện, trán như quả đào mừng thọ, chỗi một cây trượng bằng gỗ đào, trên thân còn có mùi gà nướng" "Hậu sinh tử... Lão hủ cố ý để đây để đa tạ ngươi đã tặng gà nướng."
"Ngài là... Thổ địa công sao?"
Cam Ngọc chợt phúc chí tâm linh, lập tức bái đại lễ lại: "Thổ địa công cứu ta!"
"Ai... Chuyện này liên quan đến lão hủ, ngươi hãy nghe lời lão hủ nói!"
Thổ địa công cười hiền lành, từ từ nói: "Lão hủ và Long Vương giếng kia vốn là hàng xóm, mấy ngày trước cảm ứng có linh vũ rơi xuống, tưởng rằng có một vị Tứ Hải Long Vương nào đó giáng lâm thế là đã báo lên Thành Hoàng... Thành Hoàng đã phái Nhật Dạ Du Thần, Nhĩ Báo Thần điều tra, phát hiện không có Giao Long quá cảnh thế là phán định chắc là Long Vương giếng này vô cớ nổi gió làm mưa, xúc phạm Đạo Luật Thiên Điều, phải bị hình phạt lôi điện, lại bị cách chức thành cá chạch, khi nào trở về trong giếng, khi đó mới có thể chuộc tôi, được khôi phục thần vị..."
"A..."
Cam Ngọc như nghe thiên thư nhưng cuối cùng y cũng đã hiểu vì sao con cá chạch kia lại bị mình ăn dễ dàng vậy.
"Miếu Long Vương giếng kia mặc dù hương hỏa tàn tạ nhưng hắn vốn vẫn có thể kiên trì, lần này bị ngươi ăn thân thể nên đã thật sự bị hỏng đạo hạnh, nói không chừng Thần Mạch sẽ bị đoạn tuyệt, đây là tử thù..."
Thần sắc của Thổ địa công chuyển thành nghiêm túc: "Mặc dù nói thật ra ngươi chỉ là nhân kiếp của Long Vương giếng, cũng không xúc phạm Đạo Luật nhưng một tia thần hồn của Long Vương giếng bất diệt, vẫn còn một số hảo hữu, nếu để mắt tới ngươi thì thật sự rất hung hiểm."
"Xin Thổ địa công hãy cứu ta!"
Cam Ngọc lại bái.
"Ai... Lão hủ là thổ địa của Bạch Cam Thôn có trách nhiệm gìn giữ đất đai, đúng là phải cứu ngươi nhưng lại chỉ có thể bảo vệ mẹ của ngươi..."
Thổ địa công nói: "Về phần ngươi thì lão hủ cũng nghĩ ra một cách, chính là đi thi khoa cử... Không chỉ phải thi mà nhất định phải đậu cao trong kì thi Đồng Tử mùa thu năm nay... Từ đó trở thành Đạo Đồng, có thể 'Thụ lục;, như vậy sẽ được xem như nửa quan thân, lọt vào mắt Thành Hoàng huyện, vậy thì Long Vương giếng kia sẽ không dễ trả thù ngươi... Nhớ lấy, nhớ lấy nhất định phải cao trung thụ lục!"
Thổ địa công đẩy nhẹ, Cam Ngọc 'A' một tiếng đã giật mình tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường thì không khỏi nói khẽ: "Mơ sao?"
Một khắc sau, y khịt khịt mũi, chợt ngửi được mùi thơm của gà nướng.
Y nhìn lại thì thấy một khúc xương đùi gà ở trong tay mình thì không khỏi giật mình, hướng về phương hướng Miếu Thổ Địa mà thành khẩn cảm tạ: "Đa tạ Thổ địa công, ta nhớ rồi!"
"Thuật yểm mộng sao?"
Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới cây hoa đào, tay kết pháp quyết.
Rõ ràng là bản thân Cam Ngọc nằm mơ, chuyện này rất riêng tư vậy mà lại như rõ mồn một trước mắt hắn.
- Hắn đã chuẩn bị cho Cam Ngọc tự tìm đường nên chắc chắn đã động tay chân trên người y.
Luận thần lực thì Thổ địa công kia không chênh lệch nhiều với tiểu tu sĩ Luyện Khí nên không thể nào nhìn ra được.
"Kế sách phá giải mà tiểu mao thần kia đưa ra cũng không khác mấy với một trong những phương án ta nghĩ..."
"Thật ra chỉ cần thi đậu Đạo Đồng là sẽ thụ lục, chỉ là không phải Đạo Sĩ Lục của đạo sĩ thật sự mà là Đạo Đồng Lục, không tính là quan thân chân chính nhưng cũng xem như đã để tên ở chỗ Thành Hoàng, một khi bỏ mạng chắc chắn sẽ có điều tra!"
"Long Vương giếng gọi là Long Vương nhưng thật ra chỉ được xem trọng, chỉ là mao thần bất nhập lưu cùng cấp với Thổ địa công... Bây giờ Thần Mạch đã đoạn chỉ tốt hơn cô hồn vô chủ một chút, sao dám mưu hại Đạo Đồng, không sợ Đạo Luật ba thước? Hình thần câu diệt sao?"
Lúc thực lực kém xa kẻ địch, gia nhập một thế lực lớn để được che chở chính là sự thần kỳ của kế mượn lực đả lực.
Đương nhiên trong đối sách mà Phương Tịch chuẩn bị không chỉ có mấy chuyện này.
Một trong số đó đương nhiên là mang theo lão mâu, trốn xa ngàn dặm, tránh tai họa, xem như cách kéo dài nhưng mà cũng có chút khó xử.
Mà kế khác chính là dứt khoát học đạo pháp, xử lý Long Vương giếng, giải quyết vấn đề từ nguồn cội sẽ chấm dứt tất cả.
Nếu Cam Ngọc chọn hai kế sách này thì Phương Tịch cũng không để ý mà truyền cho y một số pháp môn Luyện Khí và tiểu pháp thuật tốc thành, cũng là làm thí nghiệm.
"Phương thiên địa này thật sự có linh khí... Chỉ là bị Đạo Luật trấn áp nên khó dẫn động thôi..."
"Nhưng mà Thổ địa công lại có 'Quyền thi pháp' mặc dù là cấp thấp nhất nhưng nhìn lại... Cũng có vẻ như pháp thuật Tây Huyễn Ma Võng..."
Phải tự học tự ngộ, không cầu ngoại... Trên lý luận thì có khả năng nhưng thực tế thì hoàn toàn không thể."
"Dù tu thành cũng phải đối mặt với sự chèn ép của Thần đạo, sao mà thảm vậy chứ?"
"Trong công môn dễ tu hành, muốn tu hành ở thế giới này e là phải lẫn vào trong Đạo Đình..."
Phương Tịch nhớ lại chút tin tức mà trước đó Thổ địa công đã để lộ ra thì lại như đang suy tư gì đó: "La võng của Thần đạo này nghiêm mật đến mức khiến ta cũng phải sợ hãi... Nhưng Thành Hoàng kia xử lí hình như vẫn có đường để chui, cũng đúng, dù kiếp trước, xí nghiệp lớn cũng có bệnh của xí nghiệp lớn, Đạo Đình này lớn hơn xí nghiệp không biết bao nhiêu lần, sao có thể không có tệ nạn được?"
Vốn dĩ dùng Thần đạo dùng la vong giám sát thiên hạ, thậm chí Phương Tịch còn nghi ngờ chỉ cần mình vừa gây chuyện thì nói không chừng sẽ lập tức bị báo lên Thiên Đình.
Sau đó mười vạn thiên binh thiên tướng hô hào hạ giới, mình thuận lợi thu hoạch được đãi ngộ của yêu hầu...
Đến lúc đó, có lã cũng có thể lăn lộn trong yêu tộc được danh hiệu Đại Thánh...
Nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn có chỗ có thể chui được.
Tác phong làm việc của Thành Hoàng kia đầy vẻ qua loa khiến Phương Tịch ngửi được mùi mục nát.
"Nói không chừng ta cũng có thể kiếm một thần vị, trà trộn vào trong Đạo Đình, từng bước lên cao?"
"Nhưng mà nguyện lực hương hỏa chính là kịch độc, người bản thổ không sợ, dù sao bọn họ cũng muốn nhanh chóng chết, thoát khỏi nhục thân để có thể thật sự thành thần!"
"Nhưng ta thì khác, ta vẫn muốn đi Tiên đạo..."
"Chẳng lẽ... Nói bản thể tế luyện thêm một hóa thân nữa, hoặc phân ra một tia thần hồn để đi thử Thần đạo một chút?"
Phương Tịch sờ cằm, rơi vào trong trầm ngâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận