Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1294: Mười tám năm sau (1)

Về phần truyền thừa Thiên Tiên và Kim Tiên, mình có Quảng Hàn Thiên Thư, lại có được sự kỳ diệu của bản nguyên thiên địa và ấn ký Thiên Tâm.
Lúc này, hắn chỉ muốn khám phá tầng sương mù dày đặc này.
Chờ đến khi hắn luyện lại Hỗn Nguyên Tiên Lục và thành lực lượng Thiên Tiên Pháp, hắn mới đi tính kế những truyền thừa Thiên Tiên kia, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đến lúc đó tập trung rất nhiều bí truyền Thiên Phủ, hắn nhất định có thể nhòm ngó được đạo Kim Tiên!
“Hơn nữa... Mười tám năm sau sẽ có người chủ động giao hàng tới cửa!”
“Quả nhiên... Ta chỉ cần cẩu thả, cần gì cũng có hết!”
Phương Tịch bấm ngón tay tính toán, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Xuân thu thay thế, bốn mùa luân chuyển.
Thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng cái đã qua mười tám năm.
Ở Đông Hải.
Gió to sóng lớn, sóng dưới biển rộng cuộn trào mãnh liệt, mơ hồ có vô số vật lớn hiện ra.
Trên mặt biển, một chiếc thương thuyền chao đảo, giống như chiếc thuyền giấy bị đứa trẻ nghịch ngợm kích thích, hình như trong phút chốc sẽ lật thuyền chết người.
Người trên chiếc thuyền này có lai lịch lớn, chính là người của Tiêu Diêu Vương Đại Chu phái đi Đông Hải cầu tiên.
Tiêu Diêu Vương là bào đệ của Đại Chu Hoàng Đế hiện nay, thuở nhỏ rất được sủng ái, một lòng hướng đạo.
Hắn thích kết giao với người trong giang hồ, vì thế thường bị triều đình và bách tính trách móc, còn có Ngự Sử buộc tội.
Nếu ở thời cổ đại bình thường, không chừng hắn sẽ bị chụp mũ là tội âm mưu tạo phản.
Cũng may, bây giờ tình cảm giữa Đại Chu Hoàng Đế và Tiêu Diêu Vương đặc biệt tốt, Tiêu Diêu Vương này hành sự hoang đường, lại thêm đây là thế giới tồn tại Kiếm Tiên Kiếm Hiệp, bình thường không quá coi trọng chuyện hắn kết giao với người trong võ lâm giang hồ.
“Tiêu Diêu Vương không biết nghe từ đâu ra tin tức, nói là tiên phàm ở Trung Thổ khác biệt, nhưng trong Đông Hải bao la xuất hiện thêm Tiên Nhân, bởi vậy phái người trên thuyền này đến đây cầu tiên.
Để đi đường được an toàn, hắn còn cố ý tự mình bỏ ra số tiền lớn nhờ cao thủ trên giang hồ đưa đi.
Ầm!
Âm phong giận dữ rít gào, sóng bạc cuốn lên không trung.
Một sợi dây thừng giống như con mãng xà lớn bỗng nhiên lao ra, trong nháy mắt lại kéo một người chèo thuyền không kịp tránh né người chèo thuyền bắn xuống sàn thuyền.
Lúc như thế, nếu bị ném vào trong sóng lớn vòng xoáy nước, dĩ nhiên chắc chắn hài cốt cũng không còn.
- Long Vương à...
- Hải Long Vương nổi giận rồi.
Chủ thuyền cùng một đám người chèo thuyền sợ đến mức run rẩy, chỉ biết dập đầu.
Mắt thấy cột buồm cũng sắp gãy, một bóng người bỗng nhiên lao ra và rót chân khí vào hai tay, sau đó chộp một cái.
Mấy sợi dây thừng giống như con trăn lớn lập tức căng ra, tiếp theo dừng lại bất động.
- Tốt, không hổ danh là Nhạc Thác Trấn Sơn Thủ, một tay trấn áp ba núi, roi sắt ngăn cản hai sông, quả nhiên danh bất hư truyền!
Một đám nhân sĩ võ lâm lần lượt lớn tiếng khen ngợi.
Lại có một bóng người giống như diều hâu bay trên trời lướt qua, Hàn Tinh trong tay thoáng cái đánh gãy mấy chỗ dây thừng quan trọng, cánh buồm lập tức được thả xuống.
Một đám võ lâm hào hiệp quả thực đều lần lượt lộ ra thần thông.
Bọn họ quanh năm suốt tháng tập võ học nghệ, hạ bàn căn cơ vững chắc, cho dù đứng trên sàn thuyền đầy sóng gió vẫn vững như đi trên đất bằng. Chẳng bao lâu, bọn họ đã nhận lấy công việc của người chèo thuyền, miễn cưỡng khiến chiếc bảo thuyền này vững vàng trong sóng to gió lớn, đi về phía trước.
Mấy canh giờ sau, bầu trời trong xanh, mặt biển rộng lặng như gương.
Cách đó không xa hiện ra một hòn đảo, xung quanh đầy cát trắng.
Thỉnh thoảng còn có từng con chim hải âu bay qua, phát ra tiếng kêu.
Bầu trời trong lành, hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng mưa rền gió dữ trước đó.
Trên sàn thuyền, một đám người võ lâm hội tụ, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Lục La Kiếm Thôi Phi Nương đứng thẳng cười, lưng đeo một thanh trường kiếm màu xanh, trông oai hùng hiên ngang.
Thuở nhỏ, nàng bơ vơ không nơi nương tựa, may mắn được dị nhân thu nhận và truyền cho ba chiêu kiếm pháp. Hơn mười tuổi, nàng lại cùng trường kiếm hành tẩu giang hồ, đánh ra danh hiệu Lục La Kiếm.
Lúc này, đôi mắt to long lanh ánh nước của nàng đảo qua sàn thuyền, trong lòng không nhịn được nghĩ:
- Lần này, Vương gia bỏ cả vốn gốc, ngoại trừ Trấn Sơn Thủ, Phi Thiên Diêu Tử ra, còn có Trương lão gia tử là Tổng tiêu đầu Kim Tiễn Phiêu Cục, Thanh Bình Tán Nhân Ninh nữ hiệp, Phi Hạc đạo trưởng...
Những người này, mỗi người đều là nhân vật lớn trong chốn võ lâm Trung Nguyên.
Có người nói, Vương gia đã từng bỏ ra số tiền lớn mời Giang Nam Đại Hiệp Tân Quy Hạc, chỉ là đối phương uyển chuyển từ chối...
Đôi mắt đẹp của Thôi Phi Nương di chuyển, lại nhìn thấy một thiếu niên Nông gia có ngũ quan chất phác, thoạt nhìn giản dị tự nhiên, trong lòng nhất thời chợt lạnh.
Nàng tự nghĩ, mình được dị nhân truyền thụ kiếm pháp, kiếm thuật toàn thân đã được dày công tu luyện, cho dù là những người nổi tiếng trong võ lâm cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận