Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 604: Một giáp

"Yêu tộc hàng giới... Cuối cùng đã kết thúc rồi sao?"

Phương Tịch cũng không khỏi cảm khái.

Lúc yêu tộc mới hàng giới, hắn khó khăn lắm mới ngưng kết Nguyên Anh thành công, mà bây giờ hàng giới kết thúc, hắn đã là đại tu sĩ có thể đối đầu với Hóa Thần.

Tốc độ tu luyện của hắn trong Nguyên Anh kỳ có thể tính là vang dội cổ kim!

'Cơ duyên và tư chất, thiếu một thứ cũng không được mà...'.

Sau khi than thở trong lòng, Phương Tịch nhìn Thiên Đố Ma Quân: "Xem ra, đạo hữu đến để từ giã đúng không?"

Bây giờ tu tiên giới Nam Hoang bách phế đãi hưng, dù yêu tộc đã phá hoại rất nhiều nhưng cuối cùng một số khoáng mạch và linh sơn cũng không chuyển đi được.

Nói câu hơi lương bạc chút, trước hàng giới Nam Hoang có hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh nhưng bây giờ chưa đến hai mươi.

Những tài nguyên bỏ trống này đã khiến đám Nguyên Anh lão quái ngứa ngáy khó chịu từ lâu.

Dù sao bọn họ cũng đã bị người nào đó hung hăng cướp sạch một phen, hay nói cách khác là phải chủ động dâng lên rất nhiều bảo vật nên bây giờ đang cần hồi máu gấp để trọng chấn tông môn.

Chỉ là bây giờ trên tu tiên giới Nam Hoang lại có thêm một bầu trời!

Tổng minh chủ chính ma hai đạo như Phương Tịch không mở miệng thì Nguyên Anh ở dưới cũng không dám nhiều lời đả động - những thây khô treo trên Yêu Ma Thụ kia chính là giáo huấn.

Bởi vậy lần này Thiên Đố Ma Quân đến đây cũng không phải chỉ đại diện bản thân.

Đương nhiên đối với Phương Tịch chuyện này cũng không khác nhau bao nhiêu.

Nghe Thiên Đố Ma Quân nói gần nói xa đều là ý muốn mình ăn thịt trước thì thuộc hạ mới dám húp canh, Phương Tịch không khỏi thầm cảm khái tập tục cường giả vi tôn của tu tiên giới từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi thản nhiên nói: "Nguyên Quốc và ba nước là phạm vi thế lực của ta, còn lại tùy ý các ngươi..."

"Chuyện này..."

Thiên Đố Ma Quân kinh ngạc, tu tiên giới ba nước chỉ là thâm sơn cùng cốc, Nguyên Quốc cũng là nước nhỏ, ngay cả linh mạch cấp bốn cũng chỉ có hai ba cái, tài nguyên tu tiên phong phú thật sự vẫn là Khương Quốc và Phong Quốc!

Tổng minh chủ này, lại không muốn chút nào sao?

"Ta không có tông môn, cũng không có đệ tử... Vốn dĩ ba nước cũng đã đủ rồi, nhưng mà nếu ta không động thủ thì e là các ngươi lấy được cũng không an lòng, thôi cứ vậy đi..."

Phương Tịch khoát tay nhưng trong lòng thì cười lạnh.

Nếu ở hai nước Khương, Phong thật sự có thiên tài địa bảo gì đó vừa mắt thì hắn đưa một phong thư đến, ai không dám ngoan ngoãn đưa đến cửa chứ?

Chờ sau khi Thiên Đố Ma Quân đi thì Nam Cung Ly cũng đến từ biệt.

"Vân lang..."

Nàng nhìn Phương Tịch, trong đôi mắt như có đủ loại không nỡ.

Nhưng Phương Tịch biết nàng chỉ giả vờ!

Làm Thái Thượng trưởng lão Như Ý Môn, bây giờ tình thế Khương Quốc tốt đẹp, đủ để khuếch trương địa bàn, thế lực mấy lần có thừa.

Nếu như nàng bỏ qua thì cũng không phải là tu sĩ Nguyên Anh.

Quả nhiên sau một phen lưu luyến chia tay rồi dây dưa thì Nam Cung Ly vẫn đi nhưng nàng để Thập Bát Thiên Nữ ở lại, nói là muốn trợ giúp Phương Tịch tiếp tục tu luyện Thất Tình Ly Thương Phổ, cũng cam đoan sau này, mỗi năm đều đưa thiên nữ mới đến.

"Ta là loại người này sao?"

Nhìn độn quang của Nam Cung Ly bay ra, Phương Tịch sờ gương mặt, lộ ra vẻ cạn lời...

Chờ sau khi những Nguyên Anh lão quái và môn nhân đệ tử lên đường thì Phương Tịch cũng bắt đầu điều chỉnh Chính Phản Cửu U Huyền Mộc Đại Trận.

Hắn cũng không hoàn toàn triệt tiêu trận này mà chỉ giới hạn trận pháp ở xung quanh Phỉ Thúy Đảo, khiến uy năng có nó còn tăng lên!

Dù sao hắn cũng phải đề phòng khả năng con Thiên Phượng Hóa Thần có thù sâu như biển với hắn chủ động ở lại tại Nhân Gian giới đánh lén.

Dù sao bây giờ tu tiên giới vô sự nên Phương Tịch cũng không định ra ngoài, mà bế quan một hơi mấy mươi năm đến trên trăm năm rồi lại tính.

Dù đến lúc đó hắn xuất quan thì cũng có thể lập tức đến tu tiên giới Tây Mạc.

Tu tiên giới Nam Hoang đã có một đám Nguyên Anh lão quái cướp tài nguyên cho hắn nên hắn cũng không cần đích thân động thủ.

Màn trời đen nhánh bao phủ Hồ Vạn Đảo trong nháy mắt biến mất rồi hội tụ ở xung quanh Phỉ Thúy Đảo.

Những tu sĩ và phàm nhân còn sót lại ngẩng đầu nhìn lên thương thiên, trong lòng như có thiên ngôn vạn ngữ...

Trên Phỉ Thúy Đảo.

Trong Trường Thanh Điện.

Phương Tịch lại triệu kiến một đám tu sĩ Kết Đan dưới trướng của mình.

Ngoại trừ Chung Hồng Ngọc, Liễu Nhứ, Hải Đại Ngưu, Linh Thù ra... Thì các tu sĩ Giả Đan như Thái Thúc Hồng cũng đến.

Thậm chí còn có hai nữ tu sĩ Kết Đan, họ nhìn Phương Tịch với ánh mắt khó nén được chấn kinh, đương nhiên là Phượng Băng Tiên và Cung Lăng.

Lúc trước Phương Tịch ngụy trang Vân Kiệt Tử lừa các nàng thật thảm nhưng bây giờ các nàng cũng không dám biện bạch.

Dù sao bây giờ Phương Tịch đã danh chính ngôn thuận là đệ nhất nhân của tu tiên giới Nam Hoang.

Phương Tịch nhìn qua đám thủ hạ Kết Đan này, trong lòng cũng không khỏi than thở: 'Một tên đánh được cũng không có... Quên đi, dù sao dựa vào danh khí của ta đã đủ trấn trụ Nam Hoang.'.

Hắn tiện tay chỉ mấy người: "Thái Thúc Hồng, Phượng Băng Tiên, Cung Lăng... Ba người các ngươi đến Nguyên Quốc, tiếp nhận linh mạch cấp bốn và tài nguyên còn lại, sau đó đại diện ta tọa trấn Nguyên Quốc."

"Tuân lệnh!"

Thái Thúc Hồng và Cung Lăng đều mừng rỡ, dù sao chuyện này cũng đại biểu quyền lực và tài nguyên của bọn họ được phóng to, khiến bọn họ có được địa vị gần như Nguyên Anh lão quái.

Nhưng Phượng Băng Tiên lại khẽ cắn môi đỏ, nàng biết mình và vị đệ nhất đại tu sĩ Nam Hoang này xem như đã mất tình cảm, trong lòng đầy hối hận nhưng lại không thể nào vãn hồi, chỉ đành uyển chuyển cúi đầu: "Tuân lệnh!"

Phương Tịch gật đầu rồi nhìn qua Hải Đại Ngưu và Trịnh San: "Lần này cũng xem như Hồ Vạn Đảo ta nhân họa đắc phúc, linh mạch các đảo đều được tăng lên... Đại Ngưu đến Long Ngư Đảo, Trịnh San đến Kim Quy Đảo, Phong Diệp Đảo vẫn giao cho Nguyễn gia, về phần Linh Không Đảo... Ngôn gia còn ai ở đó không?"

"Bây giờ Ngôn gia vẫn còn một gia chủ Trúc Cơ kỳ, nhưng mà đệ tử Huyền Thiên Tông ở trên Linh Không Đảo không may gặp phải mấy yêu thú cấp cao nên tổn thất nặng nề, Trương Trúc Thịnh Trương tông chủ tử trận..."

Chung Hồng Ngọc suy nghĩ một lúc rồi trả lời chắc chắn.

"Đã như vậy, Linh Không Đảo tiếp tục giao cho Ngôn gia."

Xem như Phương Tịch nghĩ đến chút tình cũ nên quyết định như vậy.

"Tuân lệnh, lão gia, ta nhất định sẽ ở Long Ngư Đảo cố gắng làm ruộng, hàng năm nộp tô..."

Hải Đại Ngưu vốn còn đang lo lắng bị thất nghiệp, nghe vậy thì tinh thần lập tức tỉnh táo.

Quả nhiên lão gia vẫn nhớ đến những hạ bộc như bọn họ mà.

"Tùy ngươi đi..."

Phương Tịch hơi cạn lời, phất tay cho mọi người lui ra.

Về phần Linh Thù, Liễu Nhứ, chúng nữ... Đương nhiên là ở lại Phỉ Thúy Đảo tu hành rồi.

Chờ sau khi an bài xong mọi chuyện thì Phương Tịch lại bắt đầu cuộc sống nhàn nhã ở trên Phỉ Thúy Đảo.

Mỗi ngày, hắn trừ đả tọa tu luyện Khô Vinh Quyết và Trường Sinh Thuật ra thì chính là đi uống rượu, nghe hát, cùng Thập Bát Thiên Nữ tu luyện Thất Tình Ly Thương Phổ.

Thỉnh thoảng lại lấy một bình tinh huyết của yêu thú cấp bốn ra luyện hóa, tế luyện Vạn Yêu Giáp.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, trong nháy mắt cũng đã gần một giáp.

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, trên người xuất hiện một khôi giáp đỏ rực tiên diễm.

Khải giáp này đỏ thẫm, ngũ thải linh vũ trải rộng, có hộ kiên Giao Long thôn khẩu và hộ tâm kính Huyền Quy.

"Sau khi hấp thu tinh huyết của con Thiên Phượng Hóa Thần cấp năm kia thì linh giáp cũng đã tiến hóa một phen, có lẽ bây giờ có thể đặt tên là Thiên Phượng Tứ Linh Giáp!"

Phương Tịch vốn lấy được một số máu của Thiên Phượng cấp năm, sau đó ban thưởng cho Tiểu Thanh một giọt.

Kết quả Thanh Hỏa Loan bế quan mười năm, sau khi nó xuất quan cũng đã đạt đến cảnh giới cấp bốn trung phẩm.

Những tinh huyết còn lại đương nhiên là Phương Tịch dùng để tu luyện bí thuật Vạn Yêu Giáp.

Sau khí hắn hấp thu rất nhiều tinh huyết của yêu thú cấp bốn thì Vạn Yêu Giáp càng mạnh mẽ hơn, đặc biệt là sau khi hấp thu tinh huyết của Thiên Phượng Hóa Thần cấp năm thì càng sinh ra một số biến hóa không thể tưởng tượng nổi.

Dựa theo quan điểm của Phương Tịch thì chính là tinh huyết Thiên Phượng quá mạnh nên đã ngăn chặn tứ linh còn lại, khiến linh giáp này biến thành một món linh giáp lệch hệ Hỏa, đối với phòng ngự các loại thần thông hệ Hỏa thì thật sự đã đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.

"Không uổng công ta bỏ ra nhiều tinh lực như vậy... Máu của Thiên Phượng cấp năm, quả nhiên tinh huyết cấp bốn hoàn toàn không thể so sánh nổi."

Phương Tịch thu Thiên Phượng Tứ Linh Giáp lại rồi yên lặng nội thị bản thân.

Kiên trì khổ tu năm mươi mấy sáu mươi năm, hắn đã tu hành hơn phân nửa tầng thứ 19 công pháp Khô Vinh Quyết nhưng gần đây, mỗi lần hắn vận công đều có cảm giác phập phồng không yên.

Tiến triển của Thất Tình Ly Thương Phổ cũng lâm vào bình cảnh.

Dựa theo báo cáo sức khỏe đã kiểm tra ở Cửu Châu giới kết hợp với kinh nghiệm của bản thân thì Phương Tịch đoán là do tu vi của bản thân tiến bộ quá nhanh, cũng không phải chuyện lớn gì, chậm lại một chút là được rồi.

Đúng lúc Thất Tình Ly Thương Phổ lâm vào bình cảnh, cũng chính là bắt đầu một hành trình luyện tâm của hắn.

Bởi vậy gân đây hắn cố ý xuất quan, đến Tây Mạc thậm chí tu tiên giới khác du lịch một phen, tiện thể tìm kiếm cơ duyên trợ giúp Hóa Thần!

Thanh quang chợt lóe!

Phương Tịch rời khỏi động phủ Sơn Hải Châu rồi bước đến dưới Yêu Ma Thụ.

"Ông bạn già... Ngươi lại phải cùng ta đi lang thang rồi..."

Vuốt ve vỏ cây của Yêu Ma Thụ, Phương Tịch thì thào.

Thủy Tổ Yêu Ma Thụ hao phí mấy chục năm khổ công, cuối cùng đã thôn phệ phần lớn những huyết nguyên đã tích lũy và toàn bộ mộc khôi lỗi, bây giờ khí tức của nó cường hoành đến mức độ khó mà tin nổi.

Bởi vậy mà Trường Sinh Thuật của Phương Tịch cũng tăng vọt.

Lúc này hắn nội thị đã có thể thấy được trên xương cốt trắng nõn như ngọc của mình đã có một phần ba hoa văn của Ất Mộc Pháp Thân bị chuyển hóa thành kim sắc!

"Đáng tiếc... Chỉ có một phần ba, bây giờ lại lâm vào đình trệ."

"Một phần ba hoàn thành này hình như cũng không mang đến thay đổi gì..."

Dựa theo Trường Sinh Thuật thì tất cả linh thể đều sau khi luyện thành hoàn toàn mới có thể phát huy tác dụng vốn có.

Bây giờ Vạn Cổ Trường Thanh Thể đã thành một phần ba nhưng Phương Tịch cũng không cảm nhận được gì nhiều.

Có lẽ nó có thể khiến bình cảnh Hóa Thần của hắn buông lỏng một chút, đột phá dễ hơn một chút... Vậy thì cũng gần như có thể chấp nhận được.

Ngay khi hắn đang suy tư thì có một Truyền Âm Phù bay đến.

Phương Tịch nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy thì phát hiện là Chung Hồng Ngọc.

Hắn nghe vài câu rồi chợt cười lên: "Thì ra... Bất tri bất giác ta cũng đã năm trăm tuổi rồi, về phần ngày mừng thọ năm trăm tuổi? Cũng không cần phải gióng trống khua chiêng..."

Dù sao với thọ nguyên bây giờ của hắn thì năm trăm tuổi vẫn còn rất trẻ, thật sự chính là giai đoạn trẻ nhỏ.

Thậm chí, dù đối với tu sĩ Nguyên Anh bình thường, có thể khoảng năm trăm tuổi đã tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ thì sẽ còn thời gian đến năm trăm năm để thử đột phá Hóa Thần, có thể tính là có một tia hi vọng Hóa Thần!

Tính tuổi của mình xong, Phương Tịch nghĩ đến Chung Hồng Ngọc thì lại không khỏi than thở.

Năm nay nàng cũng đã bốn trăm tuổi, cho dù có mình giúp đỡ nhưng vẫn chỉ mới đột phá Kết Đan hậu kỳ.

Thời gian còn lại khoảng trăm năm, nhiều nhất thì tu luyện đến Kết Đan viên mãn, chỉ có cơ hội trùng kích Nguyên Anh một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận