Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 720: Tiên kiếm

Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang!
đại thần thông này Phương Tịch đã nghe đến từ lâu rồi, trong lòng đầy mong mỏi nhưng vẫn luôn không thấy được.
Lần này, cuối cùng hắn đã được thấy chân dung!
Vô số Long Chương Văn bay múa, dung nhập vào trong Khô Vinh Huyền Quang khiến màu sắc nó khó tả.
Trong lòng Phương Tịch mơ hồ có cảm giác kinh khủng, càng nhiều hơn là sự hưng phấn: "Cuối cùng..."
Vù!
Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang quét qua, hắn cảm thấy thọ nguyên của bản thân nhanh chóng giảm đi, trong chớp mắt đã vạn năm!
Mà sắc mặt của thiếu niên Địa Tiên ở đối diện lại chợt tái đi, y nhìn mái tóc của mình, lại chợt thấy rất nhiều màu trắng: "Không thể nào... Không... Vạn Cổ Trường Thanh Thể? !"
Lúc này trong vẻ kinh ngạc của y lại mang theo sự hưng phấn: "Trong Nhân Gian giới làm sao có thể xuất hiện loại thiên phú đỉnh cấp này được? !"
Phương Tịch luyện thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể thì đã biết linh thể này có công hiệu suy yếu với rất nhiều thần thông hệ Mộc.
Mà trước đó hắn sưu hồn thiên nữ cũng nhận được rất nhiều tin tức.
Hắn biết Vạn Cổ Trường Thanh Thể thật sự có thể đối kháng với Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang.
Đương nhiên chỉ có thể suy yếu một phần mà thôi.
Bây giờ cảnh giới của thiếu niên Địa Tiên ở Phản Hư, lại thi triển thượng vị thần thông Khô Vinh Huyền Quang, bởi vậy đã tăng gấp đôi.
Vạn Cổ Trường Thanh Thể chỉ có thể suy giảm được một ít nên thật ra vị Địa Tiên này vẫn có ưu thế.
Một năm thọ nguyên của y có thể gọt được mười năm thọ nguyên của Phương Tịch.
Nếu hắn không có Vạn Cổ Trường Thanh Thể thì có thể là trăm năm, ngàn năm.
Nhưng mà thọ nguyên của đối phương không còn nhiều.
Tu sĩ Phản Hư nhiều nhất chỉ có một vạn năm thọ nguyên, dù vị Địa Tiên này có các loại phương pháp kéo dài tuổi thọ nhưng cũng sẽ không vượt qua quá nhiều.
Hơn nữa đối phương vẫn luôn ở trong Địa Tiên Linh Cảnh hòa thành một thể với bản mạng linh thực mà kéo dài hơi tàn, là có thể thấy được thọ nguyên của y không còn nhiều nữa.
Bây giờ Phương Tịch đang cược tuổi thọ của mình đủ dài!
Về phần các loại Hồi Quang Phản Chiếu Phù thì chẳng qua cũng chỉ dùng lực lượng của Long Chương Văn nên ở trước mặt Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang cũng không có nhiều tác dụng.
Trong Sơn Hải Châu, Thủy Tổ Yêu Ma Thụ điên cuồng mang khí huyết tích lũy trong thời gian này thông qua Trường Sinh Thuật mà đổ vào cơ thể của Phương Tịch cuồn cuộn không dứt để bù tuổi thọ cho hắn.
Chỉ ngắn ngủi trong một lát thì hắn đã khôi phục không ít.
"Không thể nào... Thọ nguyên của ngươi, sao lại như thế?"
Đương nhiên thiếu niên Địa Tiên cũng có thể cảm ứng được thọ nguyên, sắc mặt không khỏi âm trầm vô cùng.
Nếu đối phương có thể liên tục khôi phục thọ nguyên thì Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang còn có tác dụng gì nữa?
Dù có thể thành công thì số thọ nguyên mà y vất vã tích lũy được một chút sẽ tiêu hao hầu như không còn...
Huống chi loại linh thể này thật sự rất hiếm thấy, bất kể đoạt xá hay dùng để luyện chế thân ngoại hóa thân đều rất tốt.
"Vạn Cổ Trường Thanh Thể! ? Bỏ đi..."
Thiếu niên Địa Tiên cầm ngọc như ý, thần tình trên mặt khó hiểu: "Vậy thì để ngươi mở mang kiến thức một chút Địa Tiên chi đạo chân chính."
Y kháp quyết hai tay, một phù văn xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay rồi chợt hợp lại: "Linh vực... Mở!"
Trong nháy mắt, Phương Tịch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần thì đã đặt chân ở trong một mảnh không gian xanh biếc.
Linh lực và thiên địa nguyên khí ở trong thiên địa này lại bị ngăn cách cảm ứng.
Càng kinh khủng hơn chính là... Hắn và Cửu Châu Cơ Quan Thành ở bên ngoài đã mất đi liên hệ.
Ở phía trước, thiếu niên Địa Tiên khoan thai mà đứng, thiên địa nguyên khí kinh khủng quanh quẩn quanh thân.
"Cùng loại với Diêm Ma Pháp Vực nhưng khủng bố hơn Pháp Vực nhiều..."
Phương Tịch thì thào: "Địa Tiên chi đạo? Thế nào là Địa Tiên?"
"Trong Chân Tiên giới, tiên phân tam đẳng... Ngươi cũng không cần biết nhiều hơn nữa, hãy mang theo những thứ này mà hồn phi phách tán đi."
Thiếu niên Địa Tiên chỉ một ngón tay.
Ầm ầm!
Một tia thiên địa nguyên khí rơi xuống hóa thành cự thủ khủng bố.
Phương Tịch kháp quyết, trường kích đen hiện ra, từng đạo huyết quang lan tràn, khiến nó hóa thành một con giao long đỏ sẫm.
Giao Long giương nanh múa vuốt rồi chợt vung đuôi đập lên cự thủ.
Bên ngoài cự thủ chợt lóe quang mang, vậy mà không bị tổn hại bao nhiêu mà nắm Giao Long trong tay.
Ầm ầm!
Một khắc sau, thông linh chi bảo cấp năm ầm ầm nổ tung, khiến đại thủ do thiên địa nguyên khí biến thành hóa thành tro tàn.
"Tự bạo thông linh chi bảo?"
Thiếu niên Địa Tiên hơi kinh ngạc, ngay sao đó lại cười lên: "Ta muốn xem thử ngươi có thể tự bạo mấy món?"
Ở trong linh vực, tu vi của y tăng lên vô hạn, mơ hồ vượt qua cực hạn của Nhân Gian giới.
Dù như vậy thì từng sợi xiềng xích ngũ thải trong hư không cũng bị chặn ở bên ngoài lĩnh vực khiến y có thể hoàn toàn phát huy được thực lực trên Phản Hư.
Lực lượng của lĩnh vực này dường như có thể bài xích pháp tắc của Nhân Gian giới khiếp lực áp chế kia tạm thời biến mất.
Thiếu niên Địa Tiên vân vê một chiếc lá xanh biếc trong tay, miệng thì lẩm bẩm.
Bất chợt.
Y cong ngón tay búng ra.
Sắc mặt Phương Tịch đại biến, liên tục kháp quyết, thân thể của hắn di chuyển với tốc độ khó mà tin được.
Không những vậy, hắn còn lại ra đủ loại động tác né tránh vượt qua cực hạn của tu sĩ.
Nếu không phải thể phách của hắn rất mạnh thì thật sự khó mà làm được chuyện này.
Sưu!
Một đạo lục quang thoáng hiện, liên phá tứ đại hư ảnh chân linh Thiên Phượng, Ngũ Hành Kỳ Lân, Huyền Quy, Giao Long rồi đánh lên Tứ Thánh Thú Giáp trên người Phương Tịch.
Lần này, trên người Phương Tịch chợt truyền đến một tiếng rên rỉ, Tứ Thánh Thú Giáp ầm ầm vỡ vụn.
"Phốc!"
Phương Tịch đau đớn rên lên rồi phun ra một ngụm tinh huyết.
Bí thuật Vạn Yêu Giáp bị phá, e là phải tu luyện lại từ đầu một phen mới có thể khôi phục được uy năng như lúc trước.
Nhưng khi hắn nhìn thiếu niên Địa Tiên thì trong lòng lại chợt động.
Vốn dĩ từ lúc bắt đầu thì đối phương thật sự mặt như quan ngọc, tiêu sái lâm phong.
Nhưng sau khi y thi triển Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang thì tóc đã thành hoa râm.
Rồi lại na di mình vào trong linh cảnh, công kích mấy lần thì càng già hơn rất nhiều.
'Quả nhiên... Ký ức của thiên nữ không sai, vị Địa Tiên này đã bị trọng thương từ lâu nên không thể nào xuất thủ quá nhiều...'.
'Thậm chí hắn chỉ còn lại hồn phách, thân thể này chỉ là tạm thời tạo ra, sử dụng càng nhiều thì càng tiếp cận sụp đổ...'.
'Đó có lẽ là cơ hội thắng duy nhất của ta!'.
Đôi mắt Phương Tịch như lửa.
Nhìn thấy 'con chuột nhắt' này vẫn nhảy nhót hoạt bát như trước thì thiếu niên Địa Tiên nhíu mày, đuôi mày chợt giãn ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm gãy màu xanh.
Kiếm này dài không quá một thước rưỡi, chỉ còn lại chuôi kiếm và một phần thân kiểm nhỏ, phần mũi kiếm ban đầu đã biến mất từ lâu.
Ở trên thân kiếm còn có hoa văn xanh biếc như vòng tuổi của cổ thụ.
Một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng trong nháy mắt đã bao phủ Phương Tịch.
"Đây là..."
Phương Tịch chợt giật mình, hắn cảm nhận được sự uy hiếp trước nay chưa từng có.
Cảm giác mà thanh kiếm này mang đến cho hắn còn vượt qua cả Phương Tiên Đạo Cung sau khi giải phong.
"Đây là... Hợp Thể chi bảo? Hay là Bán Tiên khí của Đại Thừa? Thậm chí là... Tiên phủ kỳ trân?"
Phương Tịch đắng chát mở miệng.
"Có thể nhận ra được tiên phủ kỳ trân cũng xem như có chút kiến thức..."
Thiếu niên giơ thanh kiếm gãy lên.
Y có vẻ như hơi cố sức, khí tức trên người đang nhanh chóng suy sụp, diện mạo càng già hơn.
Lúc này miệng y lẩm bẩm, trên thanh kiếm gãy chợt bốc lên một cỗ kiếm quang xanh biếc.
Kiếm quang trong suốt như nước lại mang theo loại ba động khó hiểu.
Vô số phù văn lít nha lít nhít như nòng nọc, lượn quanh thanh kiếm gãy, thiên địa nguyên khí cuộn trào mãnh liệt, trình độ kịch liệt đến mức bình sinh Phương Tịch cũng khó thấy!
Thiếu niên Địa Tiên cố hết sức nhắm tiên kiếm ngay Phương Tịch, y tự cho rằng đã nhìn rõ tất cả hư thực của Phương Tịch.
Dưới một kiếm này chắc chắn có thể diệt sát được người này.
Trước đó bởi vì y muốn bắt sống người này nên đã hạ thủ lưu tình quá nhiều, gần như đã đến cực hạn của thân thể này.
Lúc này y đã bỏ qua ý định bắt sống mà nổi lên sát tâm!
thần sắc thiếu niên Địa Tiên lạnh lẽo rồi chợt vung kiếm chém ra!
Ầm ầm!
Kiếm quang rực rỡ lóe lên rồi hóa thành một đạo loạn lưu, trong nháy mắt đã bao phủ Phương Tịch!
Phốc!
Trong hư không nào đó ở Địa Tiên Linh Cảnh có một đạo kiếm khí bùng nổ!
Một kiếm của thiếu niên Địa Tiên này lại có thể trực tiếp chém rách linh vực.
Không, phải nói là Địa Tiên già.
Bởi vì sau một kiếm này, bề ngoài thân thể của thiếu niên Địa Tiên hiện ra vô số nếp nhăn, càng có vẻ già nua hơn.
Rõ ràng y đã trả giá không nhỏ mới chém ra được một kiếm trước đó.
"Cuối cùng..."
Địa Tiên già nhìn Cửu Châu Cơ Quan Thành ở cách đó không xa, trên mặt hiện lên một tia nguy hiểm.
Y chợt biến sắc, nhìn thấy cách đó không xa có huyết quang lóe lên, thân hình Phương Tịch xuất hiện.
Lúc này người hắn không những có ma khí mà sắc mặt còn tái nhợt, dáng vẻ như ăn thiệt thòi lớn.
"Bí thuật thế kiếp của ma đạo? Ngươi lại còn là ma tu?"
Địa Tiên gia thật sự giật mình.
Tu sĩ này có thể chuyển thành công pháp yêu tộc đã khiến y thấy không thể tưởng tượng nổi rồi.
Nhưng lúc này đối phương lại chuyển thành ma tu.
Thậm chí còn vận dụng bí pháp thế kiếp khá cao minh, dùng rất nhiều tinh huyết thay thế thân thể mà tránh được tử kiếp trước đó!
"Không... Không đúng!"
Đôi mắt của Địa Tiên già chợt sáng chói: "Dù ngươi thi triển bí thuật thế kiếp của ma đạo thì cũng không thể ngăn cản được lực lượng quy tắc của tiên phủ kỳ trân..."
Trước đó cũng không phải y chưa từng giết ma tu cấp cao.
Dù vận dụng bí thuật giữ mạng cỡ nào thì cũng không thể chạy thoát khỏi thanh tiên kiếm này, trừ phi là...
"Trên người ngươi, quả nhiên vẫn còn bí mật..."
Địa Tiên già nhìn Phương Tịch chằm chằm, trong mắt mang theo sự tham lam: "Vạn Cổ Trường Thanh Thể, thể tu Hóa Thần hậu kỳ... Còn có bí mật như vậy... Trừ tu vi hơi thấp một chút ra thì những thứ còn lại cũng không tệ, đủ làm thân thể dự bị của bản nhân."
Thần niệm của y khẽ động: "Thân thể này vẫn có thể duy trì ta thi triển pháp thuật một lần nữa, thôi..."
Hai tay của Địa Tiên già kháp thành một ấn quyết kỳ lại, thân thể y lại không gió mà tự bốc cháy.
Từng khối huyết nhục của y hóa thành tro tàn, ở trong khoảnh khắc đã bị thiêu đốt hầu như không còn, chỗ cũ chỉ còn lại một Nguyên Anh xanh biếc.
Gương mặt của Nguyên Anh này rất giống thiếu niên Địa Tiên, trong ngực còn ôm một thanh kiếm gãy, quang thân lại đầy linh quang xanh biếc, mơ hồ hình thành một thân thể hơi mờ, thân thể này như một mảnh hư ảnh, cao lớn không kém Địa Tiên già trước đó bao nhiêu chỉ là vẻ mặt lạnh lùng.
"Nguyên Anh bán hóa thực chất, tùy ý có thể hợp thành một bộ nhục thân!"
Phương Tịch kinh hô: "Ngươi không phải tu sĩ Phản Hư mà ngươi là tu sĩ Hợp Thể!"
Hợp Thể Kỳ!
Dù ở Địa Tiên giới cũng không ở đâu không phải là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy một phương!
Nhân vậy bực này lại lưu lạc đến mức hàng giới, tu vi còn rớt xuống đến Phản Hư sơ kỳ, rõ ràng đã chọc phải phiền phức to lớn.
"Không sai... Bất kể ngươi có kinh tài tuyệt diễm thế nào thì đối khang trong đoạt xá vẫn phải dùng tu vi để phân cao thấp, cách hai đại cảnh giới, dù thần thức của ngươi có mạnh hơn nữa cũng sẽ không qua được Phản Hư!"
Nguyên Anh cười nhe răng, nó thuấn di một cái, đã lập tức chui vào thức hải của Phương Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận