Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 327: Điều kiện

"Không ngờ, Hồ Vạn Đảo ta cũng thành bánh trái thơm ngon..."

Phương Tịch cầm ngọc giản - xem rồi cười tươi: "Ta còn tưởng rằng... Trước khi những thế lực Kim Đan này khai chiến, chắc chắn sẽ diệt Hồ Vạn Đảo trước chứ..."

Lời vừa nói ra, Chung Hồng Ngọc và Thái Thúc Hồng chợt giật mình, mà Viên Phi Hồng thì xấu hổ mà không mất lễ phép, mỉm cười nói: "Thực tế thì... Nếu thật sự có thể, đương nhiên phải diệt Hồ Vạn Đảo nhưng bây giờ nghe đồn Trương lão tổ của Huyền Thiên Tông bị trọng thương, trốn trong đại trận trấn tông của sơn môn, không dám ra ngoài... Mà Di Lăng Cốc nếu muốn diệt chúng ta, nhất định phải xuất động tu sĩ Kết Đan... Còn phải vượt qua được tầng tầng phòng tuyến của Huyền Thiên Tông để xâm nhập vào hậu phương của địch nhân, rất nguy hiểm..."

"Huống chi... Bây giờ Hồ Vạn Đảo ta cũng chưa nghiêng về bên nào, trước đó chỉ làm một số giao dịch với Huyền Thiên Tông thôi..."

"Đảo chủ, đây là đại cơ duyên trăm ngàn năm khó gặp!"

Viên Phi Hồng cảm khái nói: "Có lẽ đảo chủ thừa cơ hội này, yêu cầu một linh vật Kết Đan, xem thử ba nhà này nhà nào có thành ý..."

"Linh vật Kết Đan?"

Chung Hồng Ngọc và Thái Thúc Hồng liếc nhau, đều nhìn thấy sự kích động và trông ngóng.

Lúc tu tiên giới ba nước loạn chiến, chẳng lẽ mùa xuân của tán tu, thật sự sắp đến rồi sao?

Dựa vào thế lực của Hồ Vạn Đảo, vậy mà có thể chấm mút linh vật Kết Đan sao?

Chẳng lẽ... Đảo chủ im lặng sắp đặt, vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay sao? ?

Lúc rơi xuống, thật sự không có chút vết tích, mấy năm trước đã bắt đầu bố trí như xuân phong hóa vũ... Cuối cùng tâm nguyện đã được đền đáp!

Trong mắt bọn họ, Phương Tịch im lặng sắp đặt Hồ Vạn Đảo, thật sự tăng lên đến cấp bậc tính toán tường tận thiên cổ.

Nhưng lại không biết, thật sự Phương Tịch chỉ tùy ý tìm một chỗ để trồng cây, đồng thời vẫn ở trong nhà mà thôi...

"Cơ hội ngàn năm để thu được linh vật Kết Đan... Đồng thời cũng ẩn chứa phong hiểm cực lớn, không cẩn thận thì không chỉ Long Ngư Đảo, có lẽ toàn bộ Hồ Vạn Đảo đều bị hủy diệt..."

Phương Tịch thở dài rồi nhìn qua ba người: "Chuyện này ta biết rồi, giao cho bản đảo chủ xử lý là được, các ngươi cứ như bình thường, chuyện ai nấy làm là được..."

"Tuân lệnh!"

Ba người Viên Phi Hồng chắp tay đáp ứng, lòng vẫn đang cảm khái.

Đảo chủ đối mặt với sự hấp dẫn của linh vật Kết Đan lại còn có thể không quan tâm được mất như vậy, quả nhiên là hỉ nộ không lộ, ngực có nguy cơ sông núi!

Hắn cảm thấy những người này như đang nghĩ ra một thứ gì đó rất ghê gớm...

Nhìn bóng lưng ba người rời khỏi, Phương Tịch nghĩ đến thái độ của mấy tên Trúc Cơ này còn cung kính hơn bình thường, hắn sờ cằm.

'Nhưng ta thật sự không có khả năng nhìn thấu đại chiến của tu tiên giới ba nước mà... Thuần túy chỉ là trùng hợp mà thôi...'.

'Quả nhiên người sống càng lâu thì chuyện gì cũng có thể gặp phải...'.

Về phần linh vật Kết Đan?

Thế lực Kết Đan của ba nước nếu có được linh vật nghịch thiên có thể ổn định bồi dưỡng được tu sĩ Kết Đan thì Khương lão tổ sao phải đau khổ mưu tính nội đan của yêu vương, còn Bạch Phong Chân Nhân cần gì phải u ám tọa hóa?

Cho dù linh đan diệu dược có chút danh xưng có thể phụ trợ Kết Đan thì nhiều nhất cũng chỉ là cấp bậc như Huyền Thủy Dịch, hiệu quả còn không thể chồng lên...

'So với Ất Mộc Pháp Thân của ta bây giờ có hiệu quả cố hóa pháp lực kèm theo, thật sự là cách biệt một trời một vực..."

'Nhưng mà bây giờ Huyền Thiên Tông và Thanh Mộc Tông liên hợp chống lại Di Lăng Cốc, thế cục rất hung hiểm...'.

Sắc mặt Phương Tịch từ từ nghiêm nghị.

Cũng may mà tu vi bây giờ của hắn đã không thể tiến thêm nên mỗi ngày cũng không cần bế quan khổ tu, chỉ cần lẳng lặng chờ Ất Mộc Pháp Thân không ngừng thuần hóa Khí hải đan điền khiến pháp lực thể lỏng cố hóa đến cực hạn là được.

Bởi vậy mỗi ngày hắn chỉ thưởng trà mua vui, thỉnh thoảng nhìn tiểu tu Luyện Khí tranh quyền đoạt lợi, sóng ngầm cuồn cuộn, thẳng đến tên nào không nhịn được nhảy ra lại cho một đòn sấm sét, xem tất cả như dắt chó đùa mèo, cũng rất thú vị.

Ba tháng sau.

Một đạo độn quang hạ xuống bên ngoài Long Ngư Đảo, hiện ra thân hình của Nguyễn Tinh Linh.

Nàng đánh ra một đạo ấn phù, Huyền Mộc Đại Trận tự động tách ra, tạo thành một đường thẳng đến Trường Thanh Các.

Bọn người Lưu Tam Thất cũng ở đây.

Từ sau khi chém giết quỷ tu Trúc Cơ viên mãn trước đó đến nay, Hồ Vạn Đảo đã yên bình hơn rất nhiều, ít nhất các vị Trúc Cơ đều có thể rời khỏi đảo của mình một thời gian ngắn.

"Lần này, sứ giả ba tông lại có sự ăn ý như vậy, thời gian đưa ra cũng rất vội, rõ ràng không cho chúng ta bất kỳ chỗ trống nào có thể đung đưa trái phải..."

Lưu Tam Thất uống một ngụm linh trà, trong lòng còn đang vui mừng.

May mà lúc trước mình không về Bạch Trạch Tiên Thành, nếu không thì thật sự đã nhảy vào hố lửa.

Y đang trầm ngâm thì thấy Phương Tịch đứng dậy, phẩy tay áo: "Đi thôi... Khách đến rồi."

Thanh Giác Ngư Long lượn quanh bên ngoài Trường Thanh Các ngâm dài, nó chở Phương Tịch cùng với mấy đạo độn quang bay ra rìa Long Ngư Đảo.

Hưu!

Tiếng xé gió của kiếm quang nổi lên, từ xa đến gần.

Kiếm quang thu lại, một vị thanh niên ngự kiếm xuất hiện, chính là Tử Vân Kiếm Du Xung!

"Di Lăng Cốc Du Xung, bái kiến Long Ngư đảo chủ!"

Du Xung nghiêm túc thi lễ nhưng vẫn chưa tiến vào Long Ngư Đảo.

Du sao y đối với lần trước linh kiếm tự minh, vẫn còn chút sợ hãi trong lòng.

Nhưng lúc này y xoa bụng dưới lại cảm thấy không có chút cảm giác nào khác thường, trong lòng không khỏi suy đoán chuyện thành bại của hôm nay.

"Thì ra là Du đạo hữu, khách khí rồi..."

Phương Tịch mặc một bộ thanh bào, khí tức trên người mơ hồ như một phàm nhân không có pháp lực.

Đây là sau khi hắn tu luyện Khô Vinh Quyết lúc bản thân ở trạng thái từ vinh chuyển khô đã bổ sung một bí pháp - Tâm Như Khô Mộc, có thể mang tất cả khí tức, pháp lực, thậm chí tâm niệm, sát ý đều thu lại đến nửa phần không lọt.

Dù sao chuyện tên Du Xung này lần trước xúi giục Lăng lão ma đánh lén, Phương Tịch đều ghi vào quyển sổ nhỏ trong đầu.

Nếu có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho người này.

"Đã đến đây bái phỏng thì phải vào trong nói chuyện chứ?"

Phương Tịch tránh khỏi thông đạo của trận pháp, chuẩn bị lừa cho vào nhà rồi mới giết... Vậy thì có thể ngăn chặn bấy kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

"Không cần!"

Tử sắc chợt lóe trong mắt của Du Xung, tiếp theo y cao giọng cười rồi cong ngón tay búng ra.

Hưu!

Một đạo kiếm khí màu tím hoành không, lướt ra mấy chục trượng, kiếm khí vô cùng sắc bén, dường như trong đó còn mang theo từng phù văn nhấp nháy, khuấy động thiên địa linh khí, uy thế rất kinh người.

Phốc!

Kiếm khí phá không, dường như đã mở ra một chỗ hư không nào đó, hai tu sĩ một nam, một nữ hiện ra.

Nữ tu có gương mặt như vẽ, mặc sa y màu đen mỏng manh, khí chất như có như không, nhưng lại mang theo một loại quyến rũ như tinh linh.

Một người khác thì chúng tu Long Ngư Đảo cũng rất quen thuộc, chính là Triển Đồ!

Lúc này, hai người họ đang cầm một linh khí kỳ phiên trong tay, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, dường như họ đang nghi hoặc vì sao Du Xung có thể nhìn thấu bí thuật ẩn núp của họ.

Lúc này Tư Đồ Thanh Thanh phát ra tiếng cười kiều mị nhưng trong lòng thì thâm giật mình.

Nàng dùng Huyễn linh căn, phối hợp Triển Đồ thi triển bí bảo của Huyền Thiên Tông, vốn cho rằng đã thiên y vô phùng nhưng thoáng cái đã bị Du Xung nhìn thấu!

Không những chỉ Du Xung, mà vừa nãy Long Ngư đảo chủ Phương Tịch, dường như từng liếc qua đây?

"Hừ..."

Triển Đồ hừ lạnh, đưa tay tế ra một chiếc đỉnh lớn màu đỏ.

Toàn thân đỉnh này đỏ thẫm, bên ngoài còn có đương vân cổ xưa, trong miệng đỉnh có từng con Hỏa Nha xông ra, đánh về phía kiếm khí khuấy động đến đây.

Từng con Hỏa Nha bị kiếm khí xé rách hóa thành linh khí hệ Hỏa tiêu tán.

Trong lúc nhất thời, dường như đầy trời đều là lông của Hỏa Nha tung bay.

Nhưng cuối cùng, kiếm khí của Du Xung vẫn bị tiêu trừ.

"Huyền Thiên Tông Triển Đồ, bái kiến các vị đạo hữu..."

Triển Đồ thu hồi Xích Hồng Đỉnh, để đỉnh này phát ra một vầng sáng đỏ thẫm bao phủ toàn thân, lúc này mới thong dong điềm tĩnh hành lễ.

Mà Tư Đồ Thanh Thanh cũng chỉnh đốn trang phục thi lễ: "Thanh Mộc Tông Tư Đồ Thanh Thanh, bái kiến chư vị... Còn có Nguyễn tỷ tỷ!"

Nguyễn Tinh Linh thấy Tư Đồ Thanh Thanh, xém chút đã nhịn không được mà xuất thủ nhưng khi nàng thấy Trúc Cơ phe mình không ai động đậy thì nhớ đến dối phương đang đại diện cho tông môn Kết Đan, cuối cùng nhướng mày ráng nhịn.

"Long Ngư đảo chủ, còn có chư vị... Di Lăng Cốc ta mang theo thiện ý đến đây, chẳng lẽ chư vị còn muốn làm bạn với yêu nữ của ma tông sao?"

Mày kiếm của Du Xung nhướng lên, lạnh giọng quát hỏi.

"Người đến là khách mà..."

Đối mặt sự bức bách của Di Lăng Cốc, đặc biệt Du Xung còn là một vị kiếm tu Trúc Cơ hậu kỳ, khí thế sắc bén kia đập vào mặt khiến sắc mặt của Chung Hồng Ngọc và Ngôn Đông Thanh cũng không khỏi biến hóa.

Nhưng Phương Tịch vẫn dửng dưng, hai tay khép lại trong tay áo, lười biếng nói: "Huống hồ... Có phải chư vị đã quên quy củ của Long Ngư Đảo ta rồi không? Vừa vào Long Ngư, ân oán đều tiêu, đại kiếp khó thương..."

"Ha ha... Chẳng lẽ đảo chủ cho rằng mình có thể che chở cho tu sĩ trên đảo, thoát khỏi đại chiến của tu tiên giới sao?"

Du Xung cười ha ha, giữa đôi mắt mang theo chút lãnh sắc.

"Chuyện này... Đương nhiên Long Ngư Đảo ta cũng sẽ chọn gia nhập một phe, còn mời chư vị nhập đảo, để bản đảo chủ dâng trà đãi khách, lại nghe thử điều kiện của các phe ra sao?"

Phương Tịch ngáp một cái rồi trả lời.

"Đúng là nên như thế!"

Nhiệm vụ chuyến này của Triển Đồ chính là ổn định Long Ngư Đảo, đương nhiên liên tục gật đầu.

"Không hổ là đảo chủ nhất phương..." Đôi mắt đẹp của Tư Đồ Thanh Thanh nhìn qua Phương Tịch, hình như có lưu quang uyển chuyển.

"Không cần, cứ ở đây đi!"

Trong lòng Du Xung lại trống rỗng, mặc dù bản mệnh linh kiếm cũng không cảnh báo nhưng y cũng cẩn thận một chút, lại sờ vật bảo mạng mà y giấu trên ngực, lập tức như có lực lượng.

Chỉ cần không rơi vào tuyệt cảnh trận pháp gì đó thì dù y bị những Trúc Cơ này vây công, y cũng tự tin bản thân có thể thoát được một mạng.

Nếu không thì Di Lăng Cốc cũng không phái y đến đây.

"Cũng được, vậy ngay ở chỗ này, bản đảo chủ muốn nghe thử điều kiện của ba nhà, nếu không có linh vật Kết Đan thì sẽ khó đả động được ta..."

Phương Tịch cười tủm tỉm nói.

Khóe miệng Du Xung giật giật, hừ lạnh, một thanh tiểu kiếm mang theo một ngọc giản bay đến trước mặt Phương Tịch: "Điều kiện của Di Lăng Cốc ở đây, đúng lúc đảo chủ có thể xem thật kỹ..."

Triển Đồ và Tư Đồ Thanh Thanh liếc nhau, vẫn là Triển Đồ lấy ngọc giản ra: "Đây là thành ý của hai tông chúng ta..."

"Hử?"

Phương Tịch nhận ngọc giản của Du Xung xem trước.

Trên mặt hắn không có biểu lộ gì, lại bỏ ngọc giản xuống, xem phần của Triển Đồ và Tư Đồ Thanh Thanh.

Một lát sau, hắn cũng bỏ ngọc giản xuống, dường như đang trầm ngâm...

Thấy vậy thì thần sắc của Du Xung lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận