Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 460: Cực phẩm

Trong động phủ tốt nhất của Hô Diên gia.

Linh vụ mờ ảo, trước sảnh còn có một hồ linh tuyền.

Bốn phía bài trí thanh lịch mà tinh xảo, hiển nhiên là đã dùng một mảnh tâm tư.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua một lần, cảm thấy xem như sạch sẽ, lúc này hắn nâng một tay lên.

Từng cây trận kỳ hiện ra, cắm vào trong vách tường xung quanh.

Từng đạo thanh sắc huyền quang hiện lên, bắt đầu phong tỏa toàn bộ động phủ, nhất là cấm chế ngăn chặn thần thức thăm dò, dù Nguyên Anh lão quái cũng không thể không kinh động Phương Tịch mà đột phá.

Sau khi bố trí xong tất cả, Phương Tịch gật đầu, lại kháp quyết.

Hình xăm do Sơn Hải Châu hóa thành trên cánh tay của hắn chợt lóe lên.

Phương Tịch bước một bước vào, đã tiến vào động phủ trong Sơn Hải Châu.

Sơn Hải Châu lẳng lặng rơi xuống trên bồ đoàn, cả động phủ thoáng cái đã trở nên yên tĩnh...

Trong Sơn Hải Châu.

Yêu Ma Thụ vẫn đỉnh thiên lập địa, bên cạnh còn có một cục thịt trắng như tuyết lớn bằng bàn bát tiên, chính là Thái Tuế cấp ba!

Mà trên bãi đất trống cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ do Tắc Thổ năm màu chất thành, bên cạnh còn có rất nhiều hộp ngọc cao nằm tán loạn.

Một số linh dược vì hắn quá vội vàng mà không chú ý, giá trị cũng không quá cao, thậm chí hắn cũng không phong tồn mà tùy ý vứt một bên.

"Có một động phủ tùy thân thật tốt, ít nhất không phải lo sẽ có bố trí ngầm gì..."

"Có thể yên tâm mở rương... Không đúng, là sắp xếp chiến lợi phẩm."

Phương Tịch cúi người, phân loại những linh dược kia rồi cất kỹ.

Nếu như Hô Diên Đấu ở đây thì chắc chắn lão sẽ cả kinh một phen, bởi vì bất kỳ linh dược nào trên tay của Phương Tịch đều không kém hơn Hóa Long Tham mà hắn đã cho lão, thậm chí còn hơn xa.

Ngoài ra chính là một số pháp bảo và túi trữ vật mà hắn tiện tay giết tu sĩ Kết Đan thu được.

Ngoại trừ mấy khôi lỗi cấp ba khiến Phương Tịch phải nhìn thêm vài lần ra thì những túi trữ vật còn lại hắn đều trực tiếp mở ra, lấy ra vài món tài liệu xem như cũng được và linh thạch, toàn bộ thứ còn lại hắn xem như rác rưởi vứt một bên.

Không còn cách nào, so với thu hoạch trong chuyến đi bí cảnh lần này thì túi trữ vật của tu sĩ Kết Đan thật sự không tính là gì...

"Lần này chỉ phương diện công pháp cũng kiếm bộn rồi, không những thu được bí thuật Ất Mộc Bất Diệt Thể mà còn có phương pháp tu luyện Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang và Khô Vinh Quyết tàn thiên Hóa Thần, ít nhất tu luyện đến Hóa Thần là không hề có một chút vấn đề."

"Phương diện trận pháp thì thu được trận đồ của Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận, trận này chính là cấp năm, ta chỉ có thể xem hiểu được chút da lông nhưng sau này tấn thăng Nguyên Anh lại dốc lòng tham ngộ, sẽ có thể trùng kích Trận Pháp Sư cấp bốn, lại nhìn hổ vẽ mèo, bố trí ra một trận pháp phiên bản đơn giản hóa cấp bốn..."

"Phương diện linh vật thì Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy tuyệt đối là bảo vật rất hiếm có."

Phương Tịch nhìn qua thạch đại trong một góc ở xa, trên đó có một khối thủy tinh đặt trong một vũng chất lỏng bảy màu rất chói mắt.

"Người ra còn có yêu đan cấp bốn và tinh phách của Vạn Niên Mộc Mị..."

"Một ổ Bích Thủy Dực Xà kia cũng đáng được bồi dưỡng một chút, sau này dùng để trông chừng động phủ cũng được..."

Hắn đi đến một bên, trong tay cầm một viên Linh Nguyên Châu to khoảng nắm đấm ngắm nghía.

Đây cũng là thu hoạch trong bí cảnh của hắn, sau khi gia nhập châu này vào thì chắc chắn cấp độ linh khí trong động phủ Sơn Hải Châu có thể tăng lên đến cấp ba đó chứ?

"Không hổ là bí cảnh của đại phái Hóa Thần, bên trong toàn là bảo bối mà!"

Phương Tịch lại thốt một câu cảm khái.

Nhưng mà ngay khi hắn định dùng Linh Nguyên Châu thăng cấp trận pháp linh mạch của động phủ thì lúc đi ngang qua hài cố khôi lỗi diều hâu hai đầu, lòng hắn khẽ động.

Bóng người lóe lên, Phương Tịch đã đi đến bên cạnh tàn cốt của khôi lỗi này, trong mắt của hắn lấp lóe tử quang.

Tiếp theo hắn kháp quyết, từng sợi dây leo xanh từ đại địa nhô lên như dây thường xuân, bò đầy toàn thân hài cốt của diều hâu hai đầu, lại chui vào từ khe nứt.

Sau khi tìm kiếm một phen, rất nhiều dây leo tụ ở phần bụng, rút ra từng sợi lông vũ sắc bén như pháp bảo.

Phương Tịch nhìn linh văn mà lông vũ che giấu rồi chợt đánh ra một đạo pháp quyết.

Răng rắc!

Trong âm thanh cơ quan chuyển động, hai cánh cửa nhỏ mở ra, hiện ra lỗ khảm linh thạch.

Ở trong lỗ khảm đang có một khối linh thạch quang hoa óng ánh, toát ta linh khí kinh người!

"Linh thạch cực phẩm!"

Phương Tịch thấy vậy thì đôi mắt tỏa sáng: "Ta đã nói... Nguồn năng lượng của khôi lỗi cấp bốn phải dùng linh thạch thượng, cực phẩm mà!"

Hắn lấy khối linh thạch cực phẩm này ra, cẩn thận chu đáo.

Toàn thân linh thạch xanh thẳm là một khối linh thạch hệ Thủy, bên trong xanh thẳm như biển cả, chỉ cầm trên tay mà đã có linh khí hệ Thủy hội tụ lại khiến không khí cũng trở nên ẩm ướt hơn vài phần.

"Quả nhiên, lúc tu luyện đặt linh thạch cực phẩm cũng thuộc tính bên cạnh thì dù không hấp thu linh khí trong đó cũng rất tốt cho tu hành... Lại có thể tự động thu nạp linh khí bổ sung, không hổ là cực phẩm!"

Phương Tịch nhìn linh thạch cực phẩm hệ Thủy trên tay, lại nhìn về phía hài cốt ngân giáp nhân kia, lúc này hắn cũng làm như trước, từ ngực của nó lấy ra một khối linh thạch cực phẩm hệ Kim.

"Hai khối linh thạch cực phẩm cộng thêm một viên Linh Nguyên Châu... Sợ là cũng đủ để tăng linh khí trong Sơn Hải Châu đến cấp ba thượng phẩm rồi chứ?"

Hắn tính toán một phen, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Quả nhiên, Nguyên Anh lão quái là giàu nhất..."

Hắn mang theo sự kỳ vọng lớn nhìn ba túi trữ vật trước mặt.

Một cái trong đó đến từ Triển Đồ và lão quỷ.

Hai cái khác phân biệt thuộc về hai tu sĩ Nguyên Anh là Bích phu nhân và Thiên Cơ cung chủ.

Hắn tính toán sơ qua, sau đó để túi trữ vật của lão quỷ ở cuối cùng, hai tay kháp quyết, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện ra, nó đưa tay phóng ra một đạo ma quang thô to, bắt đầu tiêu trừ cấm chế trong túi trữ vật của Bích phu nhân.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Đi kèm với cấm chế trong túi trữ vật biến mất thì thần niệm của Phương Tịch cũng tiến vào bên trong không trở ngại.

Chỉ là sau khi hắn quét xuống một lần thì lại thất vọng: "Chỉ có mấy trăm khối linh thạch thượng phẩm... Còn có vài thiên công pháp bí thuật Nguyên Anh kỳ và tài liệu, đan dược... Thân gia của Nguyên Anh lão quái này sao lại không sánh nổi cả Thánh tử vậy chứ?"

"Không đúng, địa vị của Thánh tử ở trong Nguyên Thủy Ma Môn, nói không chừng có thể so với trưởng lão Nguyên Anh, thân gia còn có thể vượt qua... Dù sao đại cơ duyên trong người, lại được ngàn vạn sủng ái..."

"Huống hồ nói không chừng linh thạch tài nguyên của thế giới Nguyên Thủy Ma Môn phong phú hơn tu tiên giới Đông Hải nhiều..."

Phương Tịch vỗ vỗ đầu, lại nhớ đến một chi tiết.

Bích phu nhân này vẫn là người rất giàu có, thậm chí còn có được hai món linh bảo là bạch lăng và hắc trượng!

Đáng tiếc Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang của trận linh bạch lộc quá sắc bén đã hủy hết!

Mà món bảo vật hư không Bích Linh Bàn kia chính là một bộ phận tạo thành Tổ Sư Đường nên cũng đã vĩnh viễn ở lại trong bí cảnh Trường Thanh Viên rồi.

Phương Tịch thở dài, Ngoại Đạo Nguyên Anh tiếp tục luyện hóa túi trữ vật của Thiên Cơ cung chủ.

Một lát sau.

Đi kèm với một tiếng vang giòn, thần thức của hắn thăm dò vào trong thì hai mắt lập tức tỏa sáng.

Quang mang chợt lóe, trên tay của Phương Tịch đã có thêm một cây bạch ngọc trâm.

Tạo hình của cây trâm này bình thường, tu sĩ tầm thường có thể vừa nhìn đã bỏ qua.

Nhưng Phương Tịch thì đương nhiên sẽ không, thần thức của hắn tiến vào trong đó, đã nhìn thấy từng hàng văn tự và đồ án.

Cây trâm ngọc này vậy mà là một loại ngọc giản đặc biệt!

"Thiên Cơ Bí Điển ? !"

"Căn cứ vào ký ức của mấy đệ tử Kết Đan lúc trước thì đây chính là bí điển chí cao của Thiên Cơ Cung mà họ đau khổ cầu xin cũng không được, chính là truyền thừa Khôi Lỗi Thuật cấp bốn!"

Trên mặt Phương Tịch hiện ra sự vui mừng.

Ngoài ra Thiên Cơ cung chủ cũng không có linh bảo dư nào, có lẽ là thân gia đều đập vào trên hai khôi lỗi cấp bốn kia.

Dù vậy thì chỉ mới mở hai túi trữ vật này cũng khiến linh thạch thượng phẩm trong tay hắn đã đột phá đại quan một ngàn khối.

Phương Tịch thừa cơ hội tốt này, nhất cổ tác khí mở túi trữ vật của lão quỷ ra.

Lạc ấn pháp lực của túi trữ vật này chỉ có cấp Kết Đan nên hắn mở ra dễ như trở bàn tay.

Ngay lập tức, từng vật phẩm được Phương Tịch cẩn thận sắp xếp ra.

Ở trong mắt hắn, trân tàng của lão quỷ còn vượt xa thân gia của một tu sĩ Nguyên Anh!

Đầu tiên đương nhiên là rất nhiều linh dược, cũng không biết lão quỷ đã dẫn Triển Đồ đi mấy cái linh dược viên mà linh dược vạn năm cũng có mấy cây, khiến Phương Tịch mừng tít mắt.

Ngoài ra thì là một đống linh thạch thượng phẩm, trong đó còn có một khối linh thạch cực phẩm.

"Diệt Linh Cổ Lôi Châu?"

Ngay lập tức, Phượng Tịch nhìn hai viên lôi châu màu lam trên tay, hắn cảm nhận được linh lực kinh khủng ẩn chứa trong đó thì không khỏi nghĩ đến mà sợ.

'Nếu ở trong Tổ Sư Đường ta không lập tức giải quyết lão quỷ, bị lão lấy hai viên lôi châu này ra đồng quy vu tận với ta thì ít nhất ta cũng bị trọng thương...'.

Suy nghĩ xong thì lúc Phương Tịch lấy ra mấy tấm ngọc phù nghi là cấp bốn thì hắn càng khẳng định hơn.

'Đáng tiếc, nếu có thể sưu hồn lão quỷ thì tốt rồi...'.

Hắn đặt các tài liệu quý giá ở một bên, lại mở ra một bình thuốc, ngửi mùi thuốc: "Hử... Là Ngũ Vân Đan, thích hợp cho tu sĩ Kết Đan hậu kỳ dùng để tăng tiến pháp lực, đan dược Triển Đồ dùng cũng là tinh phẩm."

Ánh mắt của Phương Tịch tập trung từng đan được để giám định, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi lên một cái bình có hoa văn cây cối.

"Vạn Tái Không Thanh Bình!"

Hắn cầm bình ngọc này lên, so sánh với hàng nhái mà mình lấy được từ động phủ của Thánh tử: "Chỉ nhìn từ điểm giấu kín không lộ sinh cơ thì cái trước kia của ta cũng chỉ là đồ dởm..."

Phương Tịch kháp một pháp quyết, đánh một đạo pháp lực vào trong Vạn Tái Không Thanh Bình.

Lạt!

Nắp bình như rễ cây chiếm giữ kia chậm rãi mở ra, một đạo thanh sắc hào quang phụt ra.

Ở trong thanh sắc hào quang thì là một viên đan dược nửa trong suốt.

Đan dược này to khoảng trái nhãn, có thể mơ hồ thấy được bên trong có một hư hình hài nhi ngồi khoanh chân!

"Bên trong có đan văn như hài nhi... Hình như ta đã xem qua giới thiệu về loại đan dược này rồi."

Là một Luyện Đan Sư cấp ba nên năng lực phân biệt đan dược của Phương Tịch đã sớm tăng lên rất nhiều.

Lúc này hắn nhớ lại một phen rồi lập tức hít vào một ngụm khí lạnh: "Vậy mà là thượng cổ linh dược Ngưng Anh Đan sao? Nghe nói đan có lợi ích rất lớn với một bước Toái Đan Thành Anh..."

"Có đan này, nếu ta không thành Nguyên Anh thì quả thật không còn thiên lý..."

Phương Tịch vội cất kỹ đan dược này: "Cảm tạ lão quỷ đã tặng... ".

Sơn Hải Châu chợt lóe.

Phương Tịch từ đó bước ra, mang trên mặt nụ cười thỏa mãn: "Quá nhiều rồi, quá nhiều rồi... Một đợt thu hoạch này đủ để cho ta an ổn tu luyện đến cảnh giới cao thâm trong Nguyên Anh... Sau khi trở về lập tức bế quan tăng Thuật Luyện Đan lên, sau đó tinh tiến pháp lực, chuẩn bị Kết Anh... Dù sau khi Kết Anh xong cũng phải cố gắng tiêu hóa một đoạn thời gian."

Bây giờ cảnh giới của hắn vẫn là Kết Đan hậu kỳ, cách ngưng kết Nguyên Anh còn kém chút tích lũy pháp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận