Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 281: Thiên Ma Đại Kiếp

Trường Thanh Các.

Một bóng người nho nhỏ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trên mặt có ánh sáng trong suốt, rõ ràng đã dẫn khí nhập thể thành công, hoàn thành bước tu luyện đầu tiên của tu sĩ.

Phương Tịch thu hồi thần thức trên thân Chung Hồng Ngọc đi, thầm hài lòng.

Sau đó, hắn nhìn rất nhiều thị nữ phàm nhân ở hai bên, vẻ mặt hơi cổ quái.

Kể từ ngày hắn giữ Chung Hồng Ngọc ở lại Trường Thanh Các rồi lại sai người đưa Triển Đồ đến Huyền Thiên Tông, sao số lần nhìn thấy mỹ nữ lại càng ngày càng nhiều?

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này chắc chắn là Hạ Hầu và Chung gia đưa vào.

'Mấy tên này chẳng lẽ cho rằng ta là thứ háo sắc sao? Nếu không thì sao lại thu Chung Hồng Ngọc mà không chứa chấp Triển Đồ?'.

'Nhưng thật ra ta chỉ có chút hiếu kỳ với Không Linh Căn thôi mà... Hơn nữa dù muốn nuôi ở bên cạnh thì một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác cũng tốt hơn tiểu nam hài nghịch ngợm gây sự...'.

'Triển Đồ đến Huyền Thiên Tông lại còn có sự phát triển lớn hơn nữa mà... Về phần Chung Hồng Ngọc, ta muốn tiễn đi cũng phải nhận...'.

Được rồi... Phương Tịch thừa nhận mình cũng có chút tư tâm.

Triển Đồ tư chất quá tốt, nói không chừng mười mấy, hai mươi năm sau sẽ tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, sau đó thì sao? Chẳng lẽ còn phải giúp nó Trúc Cơ?

Thậm chí dù nó Trúc Cơ thành công, tâm tình chắc chắn sẽ thay đổi, muốn nhiều quyền lực và địa vị hơn...

Miếu Long Ngư Đảo quá nhỏ, dung không được Đại Phật.

Mà linh căn trung phẩm đã tốt lắm rồi, có thể bị bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ kẹp lại, khát vọng với Trúc Cơ cũng không lớn như vậy.

Về phần chiến lực Trúc Cơ?

Con cá muối chết Thanh Giác Ngư Long đã đủ rồi.

Tỉ như Phương Tịch thiếu hụt tài liệu cơ sở nào đó, lại chê Chung Kỳ tu vi thấp, vậy thì hoàn toán có thể để lão xách theo túi linh thú chứa Thanh Giác Ngư Long, sau đó đến phường thị U Nguyệt mua.

Xuân đi thu đến.

Tiểu hài tử luôn lớn rất nhanh.

Trải qua nghiệm chứng, Phương Tịch phát hiện linh căn trung phẩm tu luyện công pháp không thuộc tính thì tiến triển tu luyện vẫn nhanh hơn linh căn hạ phẩm một bậc.

Sau năm năm, Chung Hồng Ngọc vốn từ tiểu nữ hài chảy nước mũi đã lớn thành một thiếu nữ mười hai tuổi.

Thậm chí tu vi cũng đến Luyện Khí tầng hai.

Trong lúc đó, Chung Kỳ cũng đã trở về phục lệnh, người này hành sự luôn đáng tin cậy, lão ẩn giấu tu vi dẫn Triển Đồ đến Huyền Thiên Sơn Mạch, sau đó chờ kia Huyền Thiên Tông mở sơn môn, thuận lợi đưa Triển Đồ vào trong đó.

Trải qua khảo hạch, lai lịch của Triển Đồ trong sạch, tuổi tác còn nhỏ, lại là song hệ linh căn thượng phẩm, lập tức được Huyền Thiên Tông nhận rồi liệt vào đệ tử ngoại môn.

Thậm chí còn không tốn bao nhiêu linh thạch.

Chung Kỳ cũng giao hơn ba mươi khối linh thạch còn lại cho Triển Đồ, hi vọng có thể giúp nó một phen Đạo đồ.

Về phần Nguyễn Tinh Linh?

Mặc dù Phương Tịch cũng không quan tâm nhiều nhưng hắn cũng biết được thỉnh thoảng Đào Linh tiên tử hay ra ngoài, có lẽ là tìm cơ duyên đột phá cảnh giới, cũng có lẽ là đến Mộc Quốc trả thù.

Nói tóm lại... Nên từ bỏ lựa chọn thiên bí thuật Kết Đan kia, dù sao phần đánh cược cũng hơi lớn.

Sau khi hiểu rõ chuyện này, Phương Tịch cũng không thể nói gì, chỉ có thể thở dài.

Thế Giới Mảnh Vỡ.

Một nơi hoang dã.

Hư không bất chợt trở nên mơ hồ như có thứ vô hình gì đó đang vặn vẹo, nhúc nhích...

Bành!

Một chùm quang huy nổ tung hình thành phù văn đủ mọi màu sắc, mơ hồ lấy mấy triện văn màu bạc làm trung tâm, không ngừng lan rộng ra bên ngoài tạo thành vòng tròn nào đó.

Tiếp theo... Có quang mang màu bạc bộc phát mãnh liệt, hư không trong nháy mắt bị bóp méo như mở ra cánh cửa vô hình, từ đó có hai bóng người bước ra.

Hai người này, một người có ngũ quan tuấn tú, gương mặt tiêu sái, có một nụ cười man dại trên khóe miệng, mặc trường bào màu tím đen, lại là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn.

Mà một người khác thì có thân hình cao lớn, trán mọc ra hai chiếc sừng đen nhỏ, làn da ngăm đen mà thô ráp, hai bên mạt có vảy đen nhỏ bé, dáng vẻ rất không dễ chọc.

"Mã sư huynh, Đồng Khí Phù của tiểu đệ dùng có tốt không?"

Thanh niên có nụ cười phóng túng hỏi Mã sư huynh trán mọc sừng: "Phù lục đã hao hết gần nữa thân gia của sư đệ... Lúc sử dụng khí tức của chúng ta tương liên, sẽ bị cho là cùng một người truyền tống..."

"Không tệ!"

Mã sư huynh sơ sừng đen nhỏ trên đầu chợt hít một hơi thật sâu: "Không hổ là bí cảnh Thánh Môn ta... Linh cơ trên mặt đất bình thường của Huyền Vu Bí Cảnh này cũng có thể theo kịp linh mạch cấp ba... Lần này, ta chắc chắn sẽ góp đủ một bộ ma bình và ma giáp."

"Đó là đương nhiên, còn nhờ Mã sư huynh dìu dắt tiểu đệ nhiều hơn... Tiểu đệ cũng không tham, chỉ cần một linh vật Kết Đan là đủ."

Thanh niên cười lấy lòng.

Bọn họ đều là đệ tử chân truyền của ma đạo Thánh Môn.

Mặc dù ma đạo Thánh Môn bị bên ngoài gọi là Nguyên Thủy Ma Môn nhưng bồi dưỡng đệ tử vẫn tương đối không tệ.

Mặc dù không phải mỗi đệ tử Trúc Cơ kỳ đều có được danh ngạch chân truyền nhưng một khi trở thành chân truyền thì sẽ có rất nhiều cơ duyên.

Huyền Vu Bí Cảnh trăm năm mở một lần chính là một trong số đó!

Trong bí cảnh này, không những có rất nhiều thiên tài địa bảo, lại còn có linh vật Kết Đan. Đối với đệ tử Trúc Cơ thì đương nhiên sẽ có lực hấp dẫn rất lớn.

Ngoài ra chỉ cần rút khô tinh nguyên xương cốt của Vu Dân dĩ thân luyện pháp kia thì tùy tiện đã có thể luyện chế ra được ma khí thượng hạng.

Có thể gọi là bảo địa tài nguyên phong phú của ma đạo.

Mặc dù bản thân thanh niên chỉ mới Trúc Cơ viên mãn nhưng tu luyện ma công lợi hại, dù gặp Kết Đan bình thường cũng không sợ, nhưng dù sao cũng cách đại cảnh giới vẫn nên tìm người liên thủ.

Vị Mã sư huynh này đi là con đường Thần Ma Luyện Thể, tu luyện bí truyền Ma Long Luyện Thể Quyết trong môn, thông qua thôn phệ rất nhiều tinh huyết Giao Long đã sớm tu luyện Luyện Thể Thuật đến cảnh giới tầng thứ bảy có thể so với Kết Đan sơ kỳ.

Truyền thừa thể tu lợi hại chân chính đến mức có thể so với cấp độk Kết Đan đều sẽ giống như yêu thú thức tỉnh thiên phú yêu thuật mà lĩnh ngộc nhục thân thần thông.

Mã sư huynh dùng tinh huyết Giao Long đúc thành thân thể cường hãn, lại thêm thần thông trợ giúp, đã có thể giết được tu sĩ Kết Đan bình thường.

Chính vì vậy, thanh niên này mới phải nịnh bợ, lấy lòng...

"Linh vật Kết Đan? Chỉ cần không phải Ngũ Hành Quả Thụ... Thì cũng không vấn đề gì nhưng trước hết vẫn phải nhanh chóng hoàn thành chuyện của ta."

Mã sư huynh nhìn xung quanh: "Chỗ này... Có lẽ là Quỷ Khốc Lĩnh, địa đồ!"

Thanh niên lập tức lấy ra một ngọc giản đen nhánh, sau khi rót pháp lực vào thì bức địa đồ trong ngọc giản lập tức xuất hiện ở hư không.

"Dựa vào thực lực bây giờ của chúng ta, đến những bộ lạc nhỏ kia sẽ không có ý nghĩa gì... Đến thẳng Vu thành gân đây là Cửu Bàn Thành, trong thánh địa Cửu Bàn có Xích Huyết Tinh có tác dụng lớn với ta..."

Ánh mắt của Mã sư huynh sáng lên: "Trăm năm trước, thành này có hai Vu Vương, không biết bây giờ còn mấy tên? Cừu sư đệ... Chút nữa đệ phải giúp ta kiềm chế Thành Vệ Quân, không được chết dễ dàng nha."

"Xin sư huynh yên tâm, tiểu đệ đã luyện chế sẵn một viên ngoại đan, có vài chiêu lực lượng Kết Đan..." Cừu sư đệ kiêu căng cười lên: "Huống chi... Vu Vương của bản địa ngoại trừ Bảo Văn lợi hại ra thì còn kém tu sĩ Kết Đan một phần... Nội tình Cửu Bàn Thành đệ và huynh đều biết, hai đại Bảo Văn truyền thừa chỉ cần tìm đúng cách ứng đối thì có thể dễ dàng hạ được..."

"Đã như vậy thì còn chờ gì nữa? Đừng để những sư huynh đệ tỷ muội kia vượt lên trước một bước... Trong danh ngạch lần này cũng có mấy tên tàn nhẫn."

Mã sư huynh gào to, rồi cùng Cừu sư đệ hóa thành một đạo độn quang đỏ thẩm bay xa...

"Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm... Ma tai... Bắt đầu!"

Thành Hắc Niết.

Nữ Vu Vương Đan Nhã võ trang đầy đủ đứng đầu thành.

Mảnh kính thanh đồng ở trong ngực của nàng, thần thức Phương Tịch bình tĩnh quan sát mọi chuyện bên ngoài.

Khoảng thời gian này, hắn vì bảo vệ vị Vu Vương hợp tác vui vẻ này nên thỉnh thoảng cũng thu vài Linh Văn rồi dạy cho đối phương mấy bí thuật bảo mạng trong Ngũ Cực Nguyên Ma Công.

Thế nhưng vị nữ Vu Vương cũng không muốn tham sống sợ chết mà chuẩn bị liều mạng với thiên ma xâm lấn.

Dù sao mỗi lần thiên ma giáng lâm đều sẽ đồ sát Vu Dân trắng trợn, còn có tàn hại thánh địa.

Đối với Vu Vương thì đây là chuyện không thể tha thứ.

"Đến rồi!"

Đan Nhã chợt nói nhỏ.

Chỉ thấy từ chân trời xuất hiện một đạo độn quang đen nhánh, tiếp theo thì như điện quang hỏa thạch bay đến trước mặt Đan Nhã, tốc độ bay nhanh đến mức khó mà tin nổi.

Quang mang đen kịt thu liễm, hiện ra một nữ tử trẻ mặc hắc bào: "Thành Hắc Niết... Chỉ có một quả hồng mềm Vu Vương, cuối cùng bị Lương Như Quân ta vượt lên trước, ha ha..."

Cô ta phát ra một tràng cười êm tai như chuông bạc, sau đó nhìn Đan Nhã gật đầu, dùng ngôn ngữ của Vu Dân nói: "Ngươi không tệ... Nếu nguyện ý trở thành nô lệ của ta, ta sẽ không giết ngươi mà còn đưa ngươi rời khỏi lao tù này!"

Đối với Thánh Môn thì tài nguyên trong bí cảnh có thể tùy ý cho đệ tử chân truyền sử dụng.

Giết Vu Vương luyện chế ma khí cấp ba hay là khống chế Vu Vương trở thành nô bộc đều là tùy tâm sở dục.

Có mấy đệ tử chân truyền ở bên cạnh có vài Vu Vương làm nô tài.

"Nữ nhân... Ngươi đang vũ nhục một vị vương giả!"

Vẻ mặt Đan Nhã vô cùng bình tĩnh, Phương Tịch biết được đây là biểu lộ khi nàng vô cùng phẫn nộ.

"Đáng tiếc... Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, xem ra ta chỉ có thể luyện chế thêm một món Bạch Cốt Lục Hồn Xoa..."

Lương Như Quân sờ huyệt Ngọc Chẩm một cái, lập tức có một đan hoàn đen như mực bay ra, phóng ra đan khí tăng phúc pháp lực của cô ta.

"Tu sĩ Kết Đan? Giả Đan? Cũng không giống... Cái này dường như là thủ đoạn cùng loại với Cửu Long Châu, nữ tử này cũng chỉ là một ma tu Trúc Cơ lại có thủ đoạn của Kết Đan sao?"

Sau khi Phương Tịch thấy vậy, không thể không thầm kinh hãi.

Mình bất quá cũng là Trúc Cơ, phải chăng trước đây đã quá phách lối rồi?

Mặc dù mình có trận pháp cấp ba, có thể an phận một góc trong ba nước nhưng nếu gặp đệ tử Trúc Cơ bực này của đại tông môn ra thì e là cũng phải bị đau khổ.

Lương Như Quân cảm nhận được pháp lực của mình liên tục tăng vọt, ma công tu luyện kéo đến cấp độ Kết Đan, không cưỡng nổi mà cười đắc ý, niệm tụng chú văn.

Ở quanh người cô ta bất ngờ xuất hiện từng bóng ma to lớn.

Đúng lúc này, Đan Nhã cũng xuất thủ!

"Đi!"

Nàng vừa ra tay cũng không phải Bảo Văn của bản thân mà là một tấm phù lục.

Hám Địa Bảo Phù cấp ba!

Soạt!

Một đạo hoàng mang dài mấy trăm trương như cự long, bay thẳng đến Lương Như Quân, nuốt cô ta và bóng ma sau lưng vào miệng rồng, tiếp theo chui vào mặt đất.

Mặc dù Hám Địa Bảo Văn được Phương Tịch dùng nhiều lần để đối phó đại trận nhưng khi dùng để đối phó cá thể thì hiệu quả cũng rất xuất chúng.

Ầm ầm!

Một trận đất rung núi chuyển, thật sự như thiên băng địa liệt!

"Đáng chết... Sư huynh, sư tỷ nào vẫn lạc ở lần trước lại để linh phù cấp ba lưu lạc ở đây!"

Một lát sau, Lương Như Quân từ trong mặt đất bay ra, hư ảnh cổ ma kia đã sớm biến mất, trước người cô ta lại có một tấm thuẫn đen nhánh, bên ngoài đã nhấp nhô, gần như hỏng!

Cô ta tức hổn hển mà mắng một câu, sau đó ánh mắt đã trở nên dại ra.

Bởi vì Đan Nhã đã hóa thành ô quang, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt của cô ta, giơ tay lên lại là ba bảo phù cấp ba!
Bạn cần đăng nhập để bình luận