Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 482: Một chọi ba

"Vân Kiệt Tử?"

Thất Sát Ma Quân vỗ tay cười, nhìn qua Cổ lão quái: "Xem ra ngươi biết người này?"

"Người này là một kẻ tán tu ở Nguyên Quốc, vốn không có tiếng tăm gì, sau đó gia nhập Huyền Băng Cung, trở thành Thái Thượng trưởng lão... Không biết thế nào lại ngưng kết Nguyên Anh."

Cổ lão quái nhanh chóng truyền âm nói: "người này ở Huyền Không Sơn đã giết một trưởng lão Kết Đan viên mãn Chung Vô Vọng củ Thanh Diệp Thương Hội ta, sớm đã triển lộ ra địch ý... bây giờ có cơ hội, đương nhiên lão phu không thể lưu hắn lại!"

Năm đó mặc dù Phương Tịch hành sự bí ẩn nhưng bí thuật ở tu tiên giới quá nhiều, luôn có thể truy xét được đầu mối.

Thật ra năm đó tin tức Huyền Không Sơn không chỉ xuất hiện một vị Nguyên Anh là Hoàng Vân Công, đã sớm bị các thế lực Nguyên Anh như Hỗn Nguyên Tông, Thanh Diệp Thương Hội và Xích Huyết Giáo biết được.

Chỉ là Cổ lão quái không muốn trêu chọc không muốn trêu chọc thêm một Nguyên Anh lão quái khác, lúc ấy y lại bị Hoàng Vân Công làm phiền đến sứt đầu mẻ trán nên mới ẩn nhẫn.

Mà Linh Phong Chân Quân cũng cố kỵ tồn tại Vân Kiệt Tử, mới ngầm đồng ý cho Huyền Băng Cung bắc dời, nếu không thì với Phượng Băng Tiên chỉ là một Kết Đan, lúc đại chiến tông môn, sao có thể thuận lợi làm đào binh?

Nhưng mà bọn họ cũng không mang Vân Kiệt Tử và Long Ngư đảo chủ bây giờ liên hệ với nhau.

Dù sao thiên tượng Phương Tịch Kết Anh không giả được!

Mà Vân Kiệt Tử thành danh còn ở trước khi Long Ngư đảo chủ Kết Anh!

Đây chính là bằng chứng!

Ai cũng không tưởng tượng nổi, kỳ hoa Phương Tịch này lại ở Kết Đan kỳ đã tu luyện ra đại thần thông đệ nhị Nguyên Anh!

"Ha ha, đã như vậy thì cùng nhau đi đi."

Thất Sát Ma Quân cầm Huyết Sát Điện trong tay ném đi, cung điện này lập tức mở rộng hóa thành một huyết sắc cung điện, bốn phía mơ hồ có huyết vân: "Linh bảo nào của bản tọa phi hành tuyệt tích... Tốc độ còn phải vượt qua tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có Phong linh căn một bậc, lại thêm Vô Túc Điểu khác giám thị, Vân Kiệt Tử kia chạy không thoát."

Ba Nguyên Anh lập tức bay vào trong Huyết Sát Điện.

Cung điện này oanh minh như lôi đình rồi chợt hóa thành một đạo huyết quang, lóe lên một cái đã biến mất ở chân trời.

Trong cung điện, Thất Sát Ma Quân lại chợt hừ lạnh: "Đáng chết!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Xích Huyết lão quái Xích Huyết lão quái.

"Vô Túc Điểu của bản tọa bị phát hiện đồng thời bị diệt rồi..."

Thất Sát Ma Quân hừ lạnh: "Nhưng mà trên người của người này cũng bị bí thuật của Vô Túc Điểu lưu lại vết tích... Hắn chạy không thoát."

Lúc này.

Không biết bên ngoài bao nhiêu dặm, sắc mặt Phương Tịch đang khó coi, phun ra một ngụm anh hỏa đen nhánh, đốt một con quỷ vật bạch cốt điểu thành tro tàn.

Tốc độ phi hành của con cốt điều này lại có thể so với Nguyên Anh, hơn nữa nó còn ẩn nấp vô hình, chính mình cũng xém chút bị nó qua mặt.

"Không xong!"

Phương Tịch đổi phương hướng khác, ma quang quanh thân lẫm liệt, sau khi hắn bay ra mấy trăm dặm, thần thức lại mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần, thậm chí còn đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

Luận tốc độ còn hơn xa hắn!

Lần này thần sắc của Phương Tịch phi thường khó coi.

'Xui như vậy sao... Ta chỉ giả trang một tên Kết Đan, đi giao dịch công bằng cũng bị để mắt đến sao?'.

Sau khi hắn lại bay ra ba trăm dặm, thần thức của Phương Tịch đã có thể bắt được một mảnh huyết quang, ở trong huyết quang, dường như có hình dáng của một cung điện.

"Vân Kiệt Tử, ngươi chạy không thoát đâu."

Một đạo thần thức thuần túy mà cường đại, sắc bén lại băng lãnh, đã vững vàng khóa chặt hắn.

Phương Tịch hít sâu, đi đến một nơi hoang vu ngoài dã ngoại, bắt đầu yên lặng chờ đợi.

Không lâu sau, huyết quang chợt lóe ở chân trời.

Một cung điển đỏ như máu hiện ra, từ đó có ba Nguyên Anh lão quái bay ra!

"Hai tên sơ kỳ, một tên trung kỳ!"

Trong lòng Phương Tịch suy tư rồi hướng về Thất Sát Ma Quân giọng lạnh lùng nói: "Bản nhân làm sao mà đắc tội đạo hữu, lại khiến đạo hữu dồn ép không tha như vậy? !"

"Hắc hắc... Trên người ngươi có Oán Hồn Dẫn nồng đậm như vậy? Đã là rất rất đắc tội bản tọa."

Thất Sát Ma Quân cười lạnh nói: "Huống chi... Năm đó ngươi ở Huyền Không Sơn cũng đã đắc tội Cổ đạo hữu, hôm nay chỉ xem như ngươi không may, lại không thể nào hưởng thọ ngàn năm rồi."

"Thanh Diệp Thương Hội Cổ lão quái..."

Phương Tịch nhìn qua một Nguyên Anh sơ kỳ cầm bình bát, lại nhìn qua một người khác, hình ảnh của người này có lưu truyền ở Nguyên Quốc: Xích Huyết Giáo Xích Huyết lão quái!"

Hắn nhìn về phía Thất Sát Ma Quân, thở dài: "Các hạ chính là đại trưởng lão Thất Sát Điện - đệ nhị nhân Khương Quốc, Thất Sát Ma Quân đúng không? Nếu Nguyên Anh ta xuất khiếu thì cũng chưa chắc các ngươi có thể đuổi được ta, không bằng song phương đến đây dừng tay, dĩ hòa vi quý, thế nào?"

"Nguyên Anh xuất khiếu, ngươi có thể thử một chút!"

Hàn quang trong đôi mắt của Thất Sát Ma Quân đại phóng: "Về phần dừng tay? Chờ bắt lại Nguyên Anh của ngươi... Bản tọa sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Tu vi của gã đã đến Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, lại đứng trước đại nạn hàng giới, trong lòng gã đang có một mưu đồ rất quan trọng, lúc này gã căn bản sẽ không cân nhắc vấn đề hòa giải.

"Cổ đạo hữu, Xích Huyết đạo hữu, hai người các ngươi cảm thấy thế nào?"

Phương Tịch cũng nỗ lực cuối cùng, hắn thật sự chỉ muốn thành thành thật thật làm ruộng trưởng thành, không muốn đại khai sát giới mà.

Thần sắc Cổ lão quái lạnh lùng: "Vân Kiệt Tử, hôm nay Thất Sát Ma Quân ở đây, ngươi chắp cánh khó thoát!"

Xích Huyết lão quái càng cười khằng khặc quái dị: "Không ngờ hôm nay Hóa Huyết Ma Đao của lão phu lại có thể uống máu của hai tu sĩ Nguyên Anh..."

"Nhiều lời vô ích!"

Thất Sát Ma Quân cười lạnh, hai tay kháp quyết, từ trên người gã bộc phát ma quang kinh khủng.

Ba động pháp lực hơn xa Nguyên Anh trung kỳ bình thường khiến Nguyên Anh của hai Nguyên Anh lão quái bên cạnh dường như cũng đang run rẩy...

Sát khí nồng đậm hiện lên, ở trên thân hành của Thất Sát Ma Quân hình thành một khải giáp đỏ thẫm nặng nề cổ phác, chính là bí truyền chí cao của Thất Sát Điện - Thất Sát Ma Công!

"Đã như vậy... Xin hỏi Thất Sát Ma Quân, năm nay bao nhiêu tuổi? !"

Trong tay Phương Tịch chợt lóe hắc quang, Sinh Tử Ấn hiện ra.

Rầm rầm!

Trong hư không, một hư ảnh Yêu Ma Thụ hiển hiện, cành xòe ra, tỏa ra một đạo quang huy huyền ảo khó hiểu.

"Bao nhiêu tuổi? !"

Thất Sát Ma Quân cảm thấy không hiểu ra sao.

Nhưng Phương Tịch đã không cần gã trả lời, sau khi hắn thi triển Khô Vinh Huyền Quang thì trong mắt hắn đã có thể thấy rõ thọ nguyên của người này.

'Tuổi tác hơn bảy trăm... Đại nạn hơn một ngàn một trăm...'.

'Đại khái là bốn trăm năm thọ nguyên... Cũng dám đến truy sát ta sao?'.

'Chết đi cho ta!'.

Quang huy xanh vàng nở rộ trong đôi mắt của hắn, Khô Vinh Huyền Quang quét qua Thất Sát Ma Quân.

Thất Sát Ma Quân đang định thôi phát ma công thì thần sắc của Nguyên Anh ở đan điền chợt biến, nhìn lấy cánh tay nhỏ của mình.

Chỉ thấy bàn tay nhỏ vốn trắng nõn nhẵn nhụi, chẳng biết từ lúc này đã trở thành da gà hạc trảo, trên đó đầy nếp nhăn.

Trong nháy mắt một cảm giác rất kinh khủng giáng lâm!

Gương mặt nhỏ của Nguyên Anh hiện ra sự sợ hãi, kim quan trên đầu của nó như hoa héo, trên y phục đầy dơ bẩn, dưới nách chảy mồ hôi, thân thể nho nhỏ lại tản ra một mùi hôi thối!

"Thiên Nhân Ngũ Suy... Bản tọa... Hết thọ nguyên rồi sao?"

Cho dù Thất Sát Chân Quân khó tin thế nào thì Nguyên Anh cũng chỉ có thể ngồi khoanh chân, chợt tản ra, hóa thành từng điểm sáng, cứ vậy mà tọa hóa...

Bên ngoài.

Ma giáp trên thân Thất Sát Ma Quân biến mất, khí tức hoàn toàn không còn, thân thể của gã ngã lộn nhào, rơi xuống mặt đất bao la.

Huyết Sát Điện cũng rên rỉ một tiếng, linh quang hiện lên hóa thành to chừng bàn tay, cùng rơi xuống...

Mặc cho ma công của gã cao cường, còn có một đôi bí thuật kinh người, linh bảo cường đại làm át chủ bài.

Nhưng thọ nguyên kiệt quệ cũng hết cách xoay chuyển, cái gì cũng không dùng được...

"Chuyện này..."

Con mắt Xích Huyết lão quái lồi ra, vốn lão còn tưởng ra Thất Sát Ma Quân sắp thi triển bí thuật kinh thiên động địa cỡ nào, sao thoáng cái khí tức đã hoàn toàn không còn, ngã chổng vó xuống đất vậy?

"Bí thuật của Ma Quân quả thật lợi hại, một chiêu ẩn nấp khí tức này, chúng ta cũng không thể phát hiện..."

Lão nói ra một câu chán ngắt thì đã thấy Phương Tịch vỗ đỉnh đầu, trong hắc quang lóe lên, một Nguyên Anh đầu có hai sừng, phía sau có sáu lỗ đen hiện lên, hai tay Nguyên Anh kháp quyết, thi triển Diêm Ma Pháp Vực, đã cuốn Xích Huyết lão quái vào trong!

Trong tam đại Nguyên Anh lão quái thì thật ra người này thành tựu Nguyên Anh trễ nhất cũng là tên yếu nhất.

Với thủ đoạn ma công của Ngoại Đạo Nguyên Anh, không nói đối phó lão không chút phí sức nhưng miễn cưỡng ngăn chặn cũng có thể làm được.

Mà Tinh La Kỳ Bàn Phương Tịch cũng lưu lại trong tay của bản tôn, hắn quyết định trước tiên xuất thủ toàn lực, cầm xuống Cổ lão quái rồi nói!

Tuổi thọ của hắn cũng rất quý giá, không đến mức lấy ra đối phó gà yếu...

"Thất Sát Ma Quân... Tọa hóa rồi sao? !"

Con mắt của Cổ lão quái cũng lồi ra, lại thấy Phương Tịch thi triển Nguyên Anh xuất khiếu, sau khi vây khốn Xích Huyết lão quái mà nhục thân của hắn vẫn có thể hành động, cuối cùng y nghĩ đến gì đó, kinh hô: "Vậy mà ngươi luyện thành đại thần thông đệ nhị Nguyên Anh sao? !"

Y không chút nghĩ ngợi, bình bát thổ hoàng sắc trong tay hóa thành một đạo quang mang thổ hoàng sắc, vững vàng bảo vệ toàn thân, sau đó y thôi động độn quang, muốn chạy trốn thật xa!

Không trốn không được!

Vân Kiệt Tử này thật sự quá đáng sợ.

Không những hắn có thể thi triển loại thần thông khó có thể lý giải nào đó, thoáng cái đã đánh giết Thất Sát Ma Quân Nguyên Anh trung kỳ mà còn luyện thành bí thuật đệ nhị Nguyên Anh, vây khốn Xích Huyết lão quái.

Nghĩ đến sau đó phải đấu pháp một đối một với người này, Cổ lão quái lập tức cảm thấy tê cả da đầu.

"Cổ lão quái... Nhận lấy cái chết!"

Phương Tịch hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng, vô cùng nhanh chóng xẹt qua bầu trời, đuổi kịp độn quang của Cổ lão quái.

Cổ lão quái bất đắc dĩ chỉ dành phun ra hai viên thổ cầu màu vàng.

Rầm rầm!

Quang mang lấp lánh trên thổ cầu màu vàng, nó ở giữa không trung hóa thành hai khôi lỗi nham thạch to lớn, ngăn ở trước mặt Phương tịch.

Nhưng Thiểm Linh Châu trong tay Phương Tịch nở rộ quang hoa, hắn lóe lên một cái đã vòng qua sự ngăn cản của hai khôi lỗi nham thạch, đi đến trên không Cổ lão quái, hắn vung tay lên.

Vù vù!

Từng đạo quang hoa vô cùng xanh biếc chém xuống, chính là Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!

Xuy xuy!

Hộ tráo thổ hoàng sắc dày nặng trên người của Cổ lão quái bị cắt ra như đậu hũ, khiến người này gần như hộc máu.

'Không phải Vân Kiệt Tử tu luyện ma công sao? Sao lại có một thân công pháp hệ Mộc tinh thuần cực kỳ khắc ta như vậy chứ?'.

Cổ lão quái bất đắc dĩ đành giơ bình bát lên chặn lại.

Bình bát thổ hoàng sắc trong nháy mắt biến to bằng gian phòng, thủ hộ toàn thân y vào bên trong.

Xuy xuy!

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang chém lên bình bát, vậy mà bình bát hiện ra từng vết cắt rất sâu.

"Đây là loại pháp thuật gì, sao lại sắc bén như vậy?'.

Trong bình bát, bản mạng linh bảo của Cổ lão quái bị hao tổn, y trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết nhỏ, hồn vía càng như lên mây!

Đây là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sao?

Có thể một kích đã dễ dàng tổn thương linh bảo của y, nói là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ y cũng tin!

'Dù sao Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cũng mới nhập môn, tu vi của ta cũng mới Nguyên Anh sơ kỳ, muốn trực tiếp trảm mở linh bảo vẫn hơi khó... Dù sao Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng chưa hồi phục nguyên khí, kéo lâu có thể có biến số, vẫn nên tốc chiến tốc thắng đi.'.

Cảm nhận được tình hiền chiến đấu bên Ngoại Đạo Nguyên Anh, ý niệm trong đầu Phương Tịch chợt lóe, một viên lôi châu ầm ầm rơi xuống.

Ầm ầm!

Lôi điện tử kim sắc hóa thành quang trụ, đánh thẳng lên bình bát thổ hoàng sắc.

- Diệt Linh Cổ Lôi Châu!

Xoẹt xẹt!

Trong khoảnh khắc bình bát chồng chất vết thương đã chia năm xẻ bảy, hiện ra gương mặt kinh hãi gần chết của Cổ lão quái.

Phương Tịch đưa tay ra, lại là mấy đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang như ba vết cào song song, lướt qua thân thể của Cổ lão quái.

Rầm rầm!

Phòng ngự của pháp y và phù lục mà Cổ lão quái vội vàng phóng ra bị cắt ra như cắt giấy, thân thể của y chia năm xẻ bảy, máu vẩy trời cao.

Trong hư không lại có quang hoa lóe lên.

Ngoài mấy trăm trượng, một Nguyên Anh bị trọng thương nguyên khí hiện lên, nhìn Phương Tịch với vẻ nghĩ mà sợ, y đang định tiếp tục thuấn di chuồn mất.

Ba!

Trong tiếng hạ cờ trong vắt, một bạch tử đánh lên người của Nguyên Anh.

Nguyên Anh nho nhỏ khẽ giật mình, thân thể của nó lập tức bị từng đạo bạch quang trói buộc, từ giữa không trung cắm đầu rơi xuống, bị một đại thủ xanh bắt lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận