Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 503: Tìm kiếm

"Có thể để Thanh Hỏa Loan phải chạy thoát thì tỉ lệ lớn cũng chỉ là yêu tu cấp bốn hạ phẩm... Thậm chí phương diện tốc độ còn rất bình thường..."

"Với thực lực bây giờ của ta nó chỉ là đến tặng khôi lỗi."

"Nhưng mà nhất định cũng phải cân nhắc khả năng đối phương cố ý thả Tiểu Thanh đi, sau đó dẫn xà xuất động..."

Phương Tịch hạ quyết tâm, bất kể bên ngoài khiêu khích thế nào thì bản tôn chỉ tọa trấn ở Phỉ Thúy Đảo, khống chế Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, tuyệt đối không ra ngoài!

Trận này trải qua khoảng thời gian này hắn không ngừng lĩnh hội, cái tiến... Bây giờ nó đã thật sự là trận pháp cấp bốn!

Cộng với Trận Pháp Sư cấp bốn tân tấn như hắn, tu sĩ Nguyên Anh ở giữa chủ trì, cho dù mấy tên yêu tu cấp bốn trung phẩm đến thì hắn cũng không sợ, cho dù gặp phải yêu tu cấp bốn thượng phẩm thì cũng có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, tranh thủ cơ hội chạy trốn.

Hổ không ra khỏi hang thì không có ai có thể làm gì được Phương Tịch.

Về phần tu sĩ Hóa Thần hoặc là yêu tu cấp năm sau này?

Tu sĩ như vậy sẽ không dễ dàng xuất thủ, hơn nữa một con dế nhũi ở địa phương nhỏ như Phương Tịch cũng không thể nào trêu chọc được.

Cho dù trêu chọc thì cũng có thể dựa vào Kim Thủ Chỉ để giữ mạng...

"Dù sao thì trước tiên có thể để Ngoại Đạo Nguyên Anh đi dò xét thử..."

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch lập tức thả khôi lỗi Thanh Kỳ Lân ra.

Tiếp theo hắc quang chợt lóe trên thiên linh của hắn, Ngoại Đạo Nguyên Anh lập tức xông ra, tay nhỏ kháp quyết, quát khẽ.

Ngoại Đạo Nguyên Anh lập tức hóa thành một đạo ma quang, chui vào trong cơ thể khôi lỗi Thanh Kỳ Lân.

Ô ô!

Một đám sương mù đen như mực hiện lên, bao phủ quanh thân khôi lỗi Thanh Kỳ Lân, có tiếng lốp bốp vang lên giòn giã.

Chờ sau khi yêu phong tản ra, chỗ cũ đã xuất hiện thân ảnh một người mặc giáp xanh, chính là tu sĩ yêu tộc lúc trước!

Phương Tịch giơ tay đưa đến một tấm thủy kính, soi soi, nhéo nhéo gương mặt xa lạ và một cái sừng xanh trên đầu, còn có lân phiến trên thân, hắn cảm thấy rất kỳ lạ: "Đây chính là thân thể yêu tộc sao?"

Hắn nắm chặt quyền, một cỗ lực lượng kinh khủng từ quanh người truyền đến, da trên bàn tay cứng rắn, gần như vượt qua tất cả pháp bảo, thậm chí có thể chống lại linh bảo một chút...

"Đây vẻn vẹn chỉ là cấp bốn hạ phẩm..."

"Không đúng, yêu tu này tự xưng Ngũ Hành Lân Tộc, chính là chủng tộc vương giả trong Yêu giới, đã thức tỉnh một phần chân huyết Kỳ Lân, thực lực phải mạnh hơn yêu tu cấp bốn hạ phẩm bình thường mấy phần..."

"Đáng tiếc, ta cũng không có linh thú nào có huyết thống Kỳ Lân, nếu không thì cho uống vài ngụm máu, đảm bảo tu vi sẽ tăng nhanh như gió!"

Phương Tịch kiểm tra yêu thân một phen rồi lại nhìn qua Thanh Hỏa Loan đang có chút cảnh giác: "Thế nào... Không biết ta sao?"

Thanh Hỏa Loan linh hoạt trừng mắt, đến gần Phương Tịch, vừa lộ ra vẻ sợ hãi lại hơi thân cận.

"Tiểu Thanh, chúng ta đi!"

Phương Tịch nhẹ nhàng nhảy lên đã đến trên lưng của Thanh Hỏa Loan, hắn cười nói: "Lại đi tuần sát một vòng..."

Đó đại khái thuộc về câu cá nhưng là cứng rắn câu...

"Quả nhiên... Không được."

Mấy canh giờ sau.

Một đạo hỏa quang rơi xuống xung quanh Hồ Vạn Đảo, thiêu đốt cỏ xanh và nhánh cây ở phụ cân không ngừng khô héo, cong lên...

Phương Tịch từ trên lưng Thanh Hỏa Loan nhảy xuống, thở dài.

Yêu thú nương theo tiến cấp, lại không ngừng mở ra trí tuệ.

Đến trình độ đại yêu hóa hình cấp bốn thì trí tuệ đã không khác gì tu tiên giả, không những vậy mà chúng còn có thể tu luyện một số công pháp của yêu tộc!

Truyền thừa yêu tộc rất kỳ lạ, đa phần công pháp và thần thông đều giấu ở trong huyết mạch.

Chờ sau khi tấn thăng đến cấp độ đầy đủ thì sẽ nhớ lại một cách tự nhiên.

Chỉ có một phần nhỏ thần công bí thuật mới có thể đặt biệt dùng thư tịch yêu văn, thậm chí khắc lên các loại như kim đỉnh, giáp cốt văn để lưu giữ lại.

"Yêu tu cấp bốn này trước đó nó không bắt được Tiểu Thanh, chắc là đã cảnh giác... Hơn nữa nó biết được trên Phỉ Thúy Đảo trong Hồ Vạn Đảo có một Nguyên Anh nhân tộc, phối hợp với đại trận khó mà bắt được, bởi vậy nó vẫn chưa từng xuất hiện, trốn ở phía sau thú triều... Bây giờ càng trốn xa ngàn dặm, có chút phiền phức mà."

Đối với chuyện bên cạnh có địch nhân ẩn núp như vậy, Phương Tịch rất khó chịu.

Hắn vỗ Tiểu Thanh, đi đến nơi trước đó nó bị yêu tu hoá hình kia tập kích.

Đây là một vùng núi, nhưng mấy đỉnh núi đã bị hỏa diễm của Thanh Loan đốt phẳng, chỗ này dường như còn lưu lại nhiệt độ cao.

Phương Tịch đi đến một chỗ cháy đen, hai tay kháp quyết, trong mắt hắn lóe lên hai màu xanh vàng.

Trong miệng hắn không ngừng niệm chú văn, sau đó hắn chỉ xuống mặt đất: "Lên!"

Một tia yêu khí xanh sẫm hiện lên như một con giun nhỏ, chui tới chui lui trong hư không.

"Nhanh!"

Phương Tịch lại kháp quyết, ngay lập tức hắn đã bất đắc dĩ nhìn thấy bí thuật Tầm Yêu của mình biến thành yêu khí rồi hình thành một mũi tên chỉ vào Tiểu Thanh...

Dù sao Tiểu Thanh cũng từng ở chỗ này bộc phát yêu khí, nên chuyện nó lưu lại khí tức nồng đậm là không thể tránh được.

"Thủ đoạn liễm tức rất mạnh..."

Phương Tịch nhìn cảnh này, sắc mặt lại càng ngưng trọng hơn: "Loại yêu này, ta tuyệt đối không thể lưu lại làm tai họa ngầm!"

Hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh rồi chợt vỗ túi trữ vật.

Một tấm kính có tạo hình độc đáo lập tức nổi lên, chiếu xuống từng đạo kính bạc trắng.

"Không ngờ Kính Chiếu Yêu mới đổi này lại lập tức có tác dụng."

Phương Tịch thì thào, thầm nghĩ.

Hắn ở bên ngoài Thành Thiên Vệ đánh giết một đại yêu hóa hình, thu được lượng lớn chiến công, sau đó hắn từ chối khéo sự nhiệt tình giữ lại của cao tầng Đông Bát Vực rồi dùng chiến công đổi rất nhiều bí thuật và bảo vật quý giá.

Trong đó có một cái Kính Chiếu Yêu cấp bậc pháp bảo!

Kính này am hiểu nhất là tìm kiếm yêu khí, quan trọng hơn là ở tu tiên giới Nam Hoang còn chưa từng xuất hiện, nên có thể tạo được hiệu quả xuất kỳ bất ý.

Phương Tịch đánh ra một pháp quyết, rơi vào trong Kính Chiếu Yêu.

Từng đạo ngân sắc quang huy lập tức chiếu xuống, trên đến trời xanh, dưới đến cửu u, điên cuồng tìm kiếm chút khí tức rất nhỏ trong khu vực này.

Cuối cùng, Phương Tịch nhướng mày, hắn nhìn thấy một tia yêu khí mờ nhạt quấn anh trên lá khô.

Một tia yêu khí này thật sự rất yếu ớt, đổi thành bản thân hắn thì nói không chừng sẽ trực tiếp bỏ qua.

Bây giờ dưới quang huy của Kính Chiếu Yêu, cuối cùng đã hiện ra.

"Mặc dù mỏng nhạt nhưng chất lượng cực cao, đúng là yêu khí của đại yêu cấp bốn..."

Phương Tịch thì thào, sau đó hắn thi triển bí pháp Tầm Yêu với tia yêu khí này.

Sưu sưu!

Tia yêu khí này thôn phệ rất nhiều pháp lực, trong nháy mắt nó đã bay vút lên như một con tiểu xà ngọc bích, bay lượn trong hư không.

Phương Tịch lấy ra một cái la bàn, toàn thân la bàn này như dùng bạch ngọc tạo thành, chính giữa có một cây kim châm.

Tám góc của la bàn đều có một đạo phù văn lấp lóe, nó bất chợt hóa thành một mảnh quang hà bạch ngọc, cuốn một cái, đã nuốt tiểu xà vào trong.

Kim châm ở chính giữa la bàn quay loạn một trận, cuối cùng chỉ vào một phương hướng.

"Đi!"

Phương Tịch thở phào một hơi, vẫy tay.

Tiểu Thanh lập tức hóa thành một đạo thanh sắc hỏa diễm, vỗ hai cánh rồi biến mất ở chân trời...

Với tốc độ bay của Thanh Hỏa Loan như vượt qua ba nước.

Vô số núi non sông ngòi bên dưới bay ngược như bức tranh, không lâu sau, Phương Tịch đã dừng lại trên không của một thành trì phàm nhân.

"Vậy mà đang ở gần đây sao?"

Hắn nhìn chăm chú lên la bàn, đã thấy được ở cách thành trì không xa có một ngọn núi hoang, dưới dãy núi hoang dường như có hồ nước, trên đó có sương trăng vờn quanh.

Trong lúc ẩn lúc hiện, vậy mà như có bố trí một trận pháp!

Phương Tịch thấy cảnh này thì sắc mặt không khỏi càng kỳ lạ hơn: "Còn biết trốn ở xung quanh thành trì của phàm nhân, mượn nhờ nhân khí che giấu yêu khí... Không đúng... Tu tiên giả bình thường không có chuyện gì sẽ không chạy đến thế gian..."

"Hơn nữa... Còn bố trí trận pháp, mặc dù chỉ có cấp ba nhưng nếu do yêu tu này bố trí thì cũng rất lợi hại, đây là một đại yêu biết học tập."

Trong lòng của hắn sát ý lẫm liệt, hắn thu Thanh Hỏa Loan lại, khí tức của bản thân cũng thu liễm đến cực hạn, bước đến chỗ giáp với núi hoang.

Đối với Nguyên Anh thì muốn hủy diệt một trận pháp cấp ba chỉ là chuyện tiện tay.

Nhưng muốn phất tay phá trận pháp lại không khiến trận pháp cảnh báo cho yêu thú bên trong thì có chút phiền phức.

Cũng may Phương Tịch chính là một Trận Pháp Sư cấp bốn nên hắn có nghiêm cứu chuyện này.

“Là Vân Hải Mê Tung Trận cấp ba... Có hiệu quả ẩn nấp, phòng ngự, mặc dù không tương hợp với địa mạch khí nhưng cũng rất bất phàm..."

Hắc quang lấp lóe trong mắt hắn, hắn đã nhìn thấy mấy phần trận pháp vận chuyển.

Mặc dù thế gian không có linh mạch nhưng nếu chôn đủ nhiều linh thạch ở chỗ trận bàn và trận nhãn thì cũng có thể bố trí trận pháp.

Đại yêu này thật sự rất cẩn thận!

Phương Tịch liếc nhìn thêm vài lần, sau đó hắn lấy từng cây trận kỳ và khí cụ bày trận trong túi trữ vật ra, đồng thời đánh vào các nơi của trận pháp.

Trong lúc lặng yên không một tiếng động hắn đã hoàn thành cải tạo và thẩm thấu Vân Hải Mê Tung Trận này.

"Xong rồi!"

Cuối cùng Phương Tịch cầm trong tay một cái trận bàn, trên mặt hiện ra một tia vui vẻ.

Hắn đến trước mê vụ, vung ra một đạo pháp quyết: "Mở!"

Mê vụ tự động tản ra hai bên, hiện ra một cửa nhỏ chỉ vừa cho một người đi qua.

Phương Tịch chợt lách người, lập tức tiến thẳng một mạch...

Dưới cùng của núi hoang có một hàn đàm sâu.

Lúc này ở bên bờ hàn đàm đang có một con quái vật khổng lồ ngủ say.

Quái vật khổng lồ này chính là một con lục quy rất to lớn, mai rùa to mười trượng, toàn thân đen nhánh, trên mai rùa có một ngọn núi nhô lên.

Đầu rụt lại ở trong mai rùa, trong tiếng thở ồ ồ có hai đạo yêu khí xanh biếc không ngừng phun ra nuốt vào...

Bất chợt!

Con thú này như bị kinh động, bốn cái chân rùa to lớn từ trong mai rùa thò ra như cột chống trời, chống đỡ thân thể nặng nề của nó.

Ầm ầm!

Vô số đá vụn và rêu xỉ theo ngọn núi trên lưng nó lăn xuống, phía trước mai rùa có một cái đầu to lớn duỗi ra ngoài, sừng trên đầu cao chót vót, vậy mà như đầu của Giao Long!

"Là ai... Dám quấy rầy giấc ngủ của lão phu?"

Từ trong cái đầu như Giao Long truyền ra một tiếng nói nặng nề, một cỗ yêu khí khổng lồ phóng lên tận trời, đi kèm theo là một đạo thần thức, quét ngang bốn phương tám hướng.

"Kỳ lạ... Ngươi lại bị kinh động sao?"

Hắc quang chợt lóe, thân ảnh của Phương Tịch từ trong hư không hiện ra: "Dựa theo lẽ thường thì lúc ta phá trận không để lại sơ hở mới đúng..."

"Long Ngư Chân Quân? !"

Quy yêu cấp bốn to lớn ngóc đầu lên, phát ra tiếng nói ầm ầm: "Ngay từ khi con chim Tiểu Thanh kia chạy thoát thì lão phu đã biết luôn có một ngày ngươi sẽ tìm đến cửa... Sở dĩ ngươi bị phát hiện cũng rất đơn giản, trận pháp ở đây chỉ là chướng nhãn pháp, mà ở trong lòng đất còn ẩn giấu một loại yêu trùng đặc thù mà lão phu đã luyện chế..."

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch thở dài.

Quả nhiên con Lục Sơn Quy cấp bốn này rất giảo hoạt, thậm chí nó cũng không trốn về Vạn Thú Sơn Mạch mà tùy ý lựa chọn một chỗ dã ngoại hoang vu để né tránh.

Với uy năng Quy Tức của nó và trận pháp che giấu, nếu mình nhất thời không điều tra mà đến Vạn Thú Sơn Mạch thì nói không chừng quê quán sẽ bị nó trộm mất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận