Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 489: Ly Hận

"Hử? !"

Phương Tịch mở hộp ra như đang nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn thấy là một khối Hư Minh Tinh hình thể rất nhỏ, thì trên mặt không khỏi lóe lên sự vui vẻ: "Đổi!"

Chờ sau khi bà lão rời khỏi thì lại có một hắc ảnh tiến lên: "Bản tọa có đan phương cấp bốn, muốn đổi lấy yêu đan cấp bốn và tinh hồn của ngươi..."

"Không biết đạo hữu có loại đan phương nào?"

Phương Tịch dò hỏi.

"Ly Hợp Đan và Phân Thần Đan..." Trong hắc ảnh truyền ra một tiếng nói thô hào: "Hai cái này đều là đan phương cấp bốn..."

"Đan phương Ly Hợp Đan ta đã có nhưng Phân Thần Đan thì không có, đan phương này phải để ta xem trước, nếu xác nhận không sai thì có thể giao dịch."

Đan phương Ly Hợp Đan đương nhiên là một trong hai loại đan phương cấp bốn mà Nam Cung Ly hứa mang đến cho hắn, đối với Nguyên Anh sơ kỳ tăng tiến tu vi rất tốt.

"Hắc hắc... Mời đạo hữu xem."

Hắc ảnh ma tu không để ý chút nào ném một cái hồng sắc ngọc giản ra.

Phương Tịch tiếp nhận, đưa thần thức vào bên trong.

"Ừ... Tài liệu chính là Tử Dương Noãn Hoa, Hạ Tiết Thảo... Yêu cầu năm ngàn năm trở lên..."

"Còn có thủ pháp luyện đan... Ồ? Người nay lại trực tiếp đưa cả bộ sao?"

Phương Tịch hơi kinh nghi bất định, từ trước đến nay loại 'kiểm hàng' này, chắc chắn chỉ cho xem một phần nhỏ, sao vị tu sĩ đối diện lại hào phóng như vậy?

Một lát sau, thần sắc của hắn đã trở nên rất khó coi.

"Đan phương Phân Thần Đan này của đạo hữu... Lại là cổ phương, đa phần tài liệu chính cần thiết đều đã tuyệt tích."

Phương Tịch thở ra một hơi, nói như vậy.

"Hắc hắc... Nói không chừng đạo hữu có cơ duyên hơn người, có thể tìm được những tài liệu chính này thì sao, huống chi Phân Thần Đan này đối với Nguyên Anh trung kỳ và hậu kỳ đều có hiệu quả rất tốt."

Hắc ảnh ma tu cười khằng khặc quái dị: "Trước đó đạo hữu cũng không có hạn chế với đan phương, chẳng lẽ cổ phương thì không phải đan phương cấp bốn? Nếu đạo hữu đã xem qua cả bộ đan phương, chẳng lẽ còn muốn từ chối giao dịch sao?"

Thì ra y cố ý đưa ra toàn thiên đan phương là muốn khiến Phương Tịch đâm lao phải theo lao!

Sắc mặt Phương Tịch cũng rất khó coi, nếu ở bên ngoài, ý định trực tiếp dùng Khô Vinh Huyền Quang quét người này hắn cũng có.

Mặc dù gọi Thiên Đố Ma Quân đến thì hắn cũng sẽ không lỗ.

"Đạo hữu ép mua ép bán như vậy, có dám lưu danh hiệu lại không?"

Ánh mắt hắn hơi híp lại, hỏi.

"Hắc hắc... Bản tọa đi không đổi tên, ngồi không đổi họ... Đã nặc danh đến tham dự thì sẽ không báo ra tên thật!"

Hắc ảnh ma tu cười quái dị trả lời.

Phương Tịch hít sâu mấy hơi, nhìn ánh mắt của Nguyên Anh lão quái tụ lại, mở miệng nói: "Phân Thần Đan tìm không thấy nguyên vật liệu, giá trị quá thấp, chỉ có thể đổi tinh phách Vạn Niên Mộc Mị!"

"Được, thành giao!"

Hắc ảnh ma tu sảng khoái lấy bình chứa tinh hồn của Vạn Niên Mộc Mị rồi trở lại trong đánh lão quái.

Phương Tịch thu hồi nội đan Vạn Niên Mộc Mị, ung dung xuống đài, trong lòng hắn như đang nghĩ đến điều gì đó.

Thật ra, mặc dù tài liệu chính của Phân Thần Đan gần như tuyệt tích ở Nam Hoang nhưng ở trong Trường Thanh Viên hắn lại thu được không ít.

Số linh dược phụ trợ còn lại thì chỉ cần hắn chịu hao tổn linh thạch và tâm huyết thì chắc chắn có thể tìm được một chút.

Như vậy, cổ đan phương thích hợp Nguyên Anh hậu kỳ tăng tiến pháp lực sẽ rất có giá trị.

'Có lẽ ngươi kiếm được rất nhiều nhưng ta vĩnh viễn sẽ không lỗ... Chỉ hận bí thuật Tử Khí Thiên Nhãn ở giai đoạn Nguyên Anh đã trở nên lạc hậu, căn bản không nhìn thấu hộ thể ma quang của người này, nếu không thì chắc chắn sẽ cho ngươi đẹp mặt!'.

Phương Tịch thầm nghĩ.

Mà chờ sau khi hắn đi xuống thì lại có một nữ tu lên đài, ôn nhu nói: "Thiếp thân có ba giọt Thiên Lâm Cam Lộ, muốn đổi..."

Sau khi hội trao đổi tư nhân kết thúc, một đám Nguyên Anh lão quái nhao nhao tán đi.

Mấy ngày sau.

Thất Bảo Lâu Thuyền oanh minh, chuyển động nhìn như chậm nhưng thật sự rất nhanh.

Phương Tịch hóa thành một đạo độn quang đen nhánh, ở trên không trung lướt qua ngàn vạn cương phong, khuấy động bay đi.

'Lần hành trình đến Khương Quốc có thu hoạch tương đối khá mà...'.

'Không những có đan phương mà Hư Minh Tinh cũng có hai khối vào tay... Còn có rất nhiều linh bảo ngoài ý muốn...'.

'Về phần phương pháp giải chú Oán Hồn Dẫn?'.

Phương pháp đó Thiên Đố Ma Quân đã ước định cẩn thận với Phương Tịch, chờ đến khi Phương Tịch thực hiện ước định trở lại Khương Quốc, trước khi hắn xuất thủ thì tất nhiên sẽ giao vào tay hắn.

Lần hàng giới này không biết sẽ kéo dài bao lâu, dù Thiên Đố Ma Quân muốn vận dụng cơ hội này thì chắc chắn cũng ở giai đoạn sau cùng khi chiến tranh kịch liệt nhất.

Phương Tịch đối với chuyện này cũng không sao cả, hắn lưu lại Huyền Băng Cung xem như địa chỉ, sau đó lập tức ung dung rời đi.

Đối với hắn thì một thời gian tiếp theo hắn vẫn sẽ tiếp tục tìm phương pháp giải Oán Hồn Dẫn.

Nếu tìm được, vậy thì đương nhiên hắn sẽ không đến Khương Quốc trợ chiến.

Về phần Nam Cung Ly?

Chuyện của người này càng không quan trong...

'Nên về ba nước, lúc đi ngang qua Nguyên Quốc còn có thể vơ vét một phen...'.

Đôi mắt Phương Tịch khẽ động, độn tốc càng nhanh hơn.

Thất Bảo Lâu Thuyền.

Trên sàn thuyền.

Thiên Đố Ma Quân và Thiên Tinh Tử đứng sóng vai, yên lặng nhìn từng Nguyên Anh lão quái rời đi.

"Đã sắp xếp chuyện hàng giới xong, lão đạo cũng phải cáo từ rời đi, trở về tọa trấn Phong Quốc."

Thiên Tinh Tử chắp tay, lại tò mò nói: "Dường như đạo hữu rất để ý đến Vân Kiệt Tử kia..."

"Nếu ngươi biết được người này diệt Thất Sát Ma Quân thì cũng sẽ để ý như bản ma quân."

Thiên Đố Ma Quân thản nhiên nói: "Nếu dùng tốt người này thì ở trong hàng giới sẽ là một sự giúp đỡ lớn."

"Thất Sát Ma Quân đã tọa hóa sao? Đáng tiếc... Nghe nói Thất Sát Ma Công của hắn vô cùng cường hoành, lại tàn bạo hiếu chiến, đối phó yêu tộc quả là một tay hảo thủ..." Thiên Tinh Tử dường như thật sự tiếc hận.

"Người này tính tình cực đoan, đắc tội với rất nhiều người, nếu không phải tu tiên giới Nam Hoang đã sớm suy sụp, tu vi của hắn lại đủ thâm hậu thì chuyện vẫn lạc chỉ là sớm hay muộn... Lần này không phải như vậy sao?"

Thiên Đố Ma Quân không mang chút tình cảm nào trả lời.

"Nhưng mà đối với người có thể diệt sát được Thất Sát Ma Quân thì lão đạo đúng là thật sự hơi hiếu kỳ..."

Thiên Tinh Tử dường như muốn từ trên mặt của Thiên Đố Ma Quân nhìn ra gì đó: "Vân Kiệt Tử kia mới Nguyên Anh sơ kỳ, nói không chừng là cơ duyên xảo hợp, thu được chí bảo đại uy lực nào đó... Chẳng lẽ đạo hữu không động tâm sao?"

"Đại chiến sắp đến, nếu đã ban bố đình chiến lệnh mà không làm gương tốt thì sao có thể phục chúng?"

Thiên Đố Ma Quân lạnh nhạt trả lời: "Huống chi người đó đã có thể diệt Thất Sát thì đối với chúng ta cũng có uy hiếp nhất định."

"Đạo hữu cao kiến."

Thiên Tinh Tử vung phất trần lên, thân ảnh trong nháy mắt đã hóa thành một đoàn tinh quang, tiêu tán vô tung.

Thiên Đố Ma Quân cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Cho đến một lúc sau, khóe miệng của y chợt vểnh lên:

'Nếu Thiên Tinh Tử này chịu thay ta thăm dò một phen thì cũng không tệ...'.

Thiên Đố Ma Quân sờ vị trí trái tim, vừa rồi còn một câu mà y không nói.

Ma công mà y tu luyện còn có một môn thần thông bổ sung, tên là Ly Hận Ma Tâm, am hiểu tâm huyết dâng trào, xu cát tị hung.

Ngày đó, sau khi y phát hiện Vân Kiệt Tử diệt sát Thất Sát Ma Quân thì đã từng nổi lên một suy nghĩ khác.

Nhưng ngay khi y chuẩn bị động thủ thì Ly Hận Ma Tâm lại chợt cảnh báo, khiến y cảm nhận được sự uy hiếp tính mạng!

'Trên thân của người kia đến cùng có uy hiếp gì, bản tọa cũng tương đối mong mỏi...'.

Trong mắt Thiên Đố Ma Quân lấp lóe dị quang.

Ngoài trăm dặm, thân hình Thiên Tinh Tử xuất hiện, lão rơi lên một chiếc Ngự Phong Chu.

"Đại trưởng lão!"

Hạo Nhiên Tử và các tu sĩ chính đạo đều ở đây, hành lễ với Thiên Tinh Tử.

"Xuất phát, về Phong Quốc Thiên Trụ Sơn... Thiên Nhất Diệt Yêu Trận và Vạn Hóa Huyết Linh Trận phải nhanh chóng bố trí xong."

Thiên Tinh Tử lạnh nhạt phân phó, khóe môi của lão nhếch lên như cười mà không cười.

Đối với cái gọi là cơ duyên, bảo vật gì đó, lão cũng không quá xem trọng.

Thiên Tinh Tử có thể tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ là vì lúc còn trẻ thân lão đã cõng cơ duyên, kỳ ngộ mà lão gặp được... Cũng đủ để viết thành một bộ truyện dài hoành tráng.

Bởi vậy lão cũng biết được, có cơ duyên cũng không phải sẽ thích hợp cho bản thân.

Huống chi... Lão và Thiên Đố Ma Quân là đối thủ cũ, cho dù đối phương nói vô cùng thành khẩn thì một chữ lão cũng không tin!

Bây giờ tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, đương nhiên ổn định hang ổ trước vẫn quan trọng hơn.

Nguyên Quốc.

Tổng đàn Xích Huyết Giáo.

Từ sau khi Thái Thượng trưởng lão ngưng kết Nguyên Anh thì nơi đây đã trở thành đầm rồng hang hổ nổi danh ở Nguyên Quốc.

Mà Xích Huyết Giáo cũng phát triển rất thịnh vượng.

Mặc dù vẫn có một đám tu sĩ ở Huyền Không Sơn giằng co với đại quân của Hỗn Nguyên Tông nhưng trong sơn môn vẫn có đến ba tu sĩ Kết Đan trấn thủ.

Ngày hôm nay.

Trong bảo khố của ma giáo, một tu sĩ Kết Đan người mặc xích hồng trường bào, hai lông mày đỏ như máu rũ xuống, đang trong nhập định chợt giật mình tỉnh lại: "Gần đây luôn khó nhập định, chẳng lẽ vẫn bị biến cố ở Tổ Sư Đường nhiễu loạn tâm ta sao?"

Nhớ lại biến cố phát sinh ở Tổ Sư Đường trước đó, tên ma tu Kết Đan này cũng buồn bực thở dài.

Một đoạn thời gian trước, đệ tử canh giữ Tổ Sư Đường đã bí báo, mạng bài của Xích Huyết lão tổ xuất hiện khác thường.

Ba tu sĩ Kết Đan lưu thủ kinh hãi, vội vàng đến điều tra, lại phát hiện mạng bài đó chỉ ảm đạm, vẫn chưa vỡ vụn thì không khỏi thờ phào, lúc này họ lập tức hạ lệnh im lặng, không cho phép tiết lộ chuyện này.

"Quang huy của mạng bài ảm đại, cũng có thể là tiến vào bí cảnh trong tiểu thiên địa nào đó thăm dò... Có lẽ lúc lão tổ trở về Khương Quốc đã tìm được một phen cơ duyên thì sao?"

Ma tu mày đỏ như máu âm thần tự an ủi mình.

Dù sao cũng không đến mức lão tổ nhà mình bị người bắt lại, hoặc là bị vây trong tuyệt cảnh nào đó, sinh mạng hấp hối chứ?

Dù như vậy thì đệ tử Kết Đan như bọn họ có thể có cách gì đây?

Dưới cục diện như vậy, sau khi ba vị Kết Đan trấn thủ Xích Huyết Giáo hiệp thương nhất trí quyết định, vẫn phải phong tỏa tin tức, đặc biệt không thể truyền đến tiền tuyến, để tránh nhiễu loạn lòng quân.

Đúng lúc này, trước người tu sĩ mày đỏ như máu chợt hiện ra một bóng người nho nhỏ.

"Ngươi!"

Thần thức của tu sĩ mày đỏ như máu khẽ động, đã thấy một Nguyên Anh toàn thân xanh đen, đầu có hai sừng, người mặc hắc giáp, còn ôm một thanh xích hồng trường đao.

Nguyên Anh này cười hì hì, búng lên Hóa Huyết Ma Đao trong tay một cái thì đan điền của tu sĩ mày đỏ lập tức đau nhức kịch liệt, ngã trên mặt đất!

'Lại có Nguyên Anh xuất khiếu Thuấn Di đánh lén ta sao?'.

Lúc ma tu mày đỏ ngã trên mặt đất thì trong lòng còn cảm thấy rất ủy khuất.

Nhưng lúc y thấy linh bảo trong tay của Nguyên Anh kia thì y lại cảm nhận được có một cỗ khí lạnh bay thẳng lên thiên linh.

'Sao thanh đao này nhìn hơi quen... Hình như là bản mạng linh bảo của lão tổ mà? !'.

Nhưng đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của y.

Một đại thủ bay đến, chụp lên đầu của ma tu mày đỏ, bắt đầu sưu hồn.

Một lát sau, Phương Tịch tùy ý ném thi thể của ma tu này vào trong Sơn Hải Châu, từ trong túi trữ vật của y lấy ra một tấm lệnh bài đỏ như máu, đi đến từng bí khố có quang tráo bảo hộ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận