Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 181: Ngân giáp tái hiện

Đầu xuân, cỏ mọc én bay.

Phương Tịch bước đến mẫu linh điền mà trước đó hắn đã sửa lại, cẩn thận kiểm tra kỹ, rồi hắn gật đầu: "Linh khí của mảnh linh điền này rất dồi dào, có thể trồng được ít linh thảo, linh dược."

Lại tuần sát thêm một phen, ngón tay hắn vẽ một cái, một đạo kiếm khí hiện ra, chia bờ ruộng thành hai.

"Nửa bên này trông Sinh Huyết Thảo, nửa bên kia là Xà Lan Quả!"

Sinh Huyết Thảo và Xà Lan Quả đều là tài liệu chính để luyện - Chỉ Huyết đan đan dược cấp một hạ phẩm.

Chỉ Huyết đan có hiệu quả khá tốt với ngoại thương, ở trong phường thị cũng là một loại đan dược khá rẻ.

Bởi vì phổ biến nên hạt giống cũng dễ tìm.

Phương Tịch nói với Lô Quá ở bên cạnh: "Năm đầu tiên, ta hướng dẫn ngươi trồng, năm thứ hai thì ngươi tự trồng."

"Dạ."

Lô Quá châm chú nhìn động tác của Phương Tịch, âm thầm ghi nhớ lại.

"Lão gia, ta cũng phụ ngài một tay!"

Ngay sau đó, ở bờ ruộng lại có thêm một người, chính là Vương quả phụ!

Cô ta chăm sóc linh điền của mình xong, đã đến hỗ trợ.

Phương Tịch cũng không vạch trần tiểu tâm tư của Vương quả phụ, ngầm đồng ý cho đối phương đến phụ một tay.

Thuật Gieo Trồng linh thảo đặc biệt này ở trong chợ tán tu cũng phải mất một hai khối linh thạch đó.

Động đá vôi dưới mặt đất.

Nhìn Yêu Ma Thụ đã cao đến ba trượng, Phương Tịch rơi vào trầm ngâm.

Bây giờ tán cây đã đến đỉnh động, nếu lại muốn phát triển tiếp thì cũng khá phiền toái, hắn định để nó chủ yếu khuếch trương gốc rễ.

"Mười năm Thanh Mộc Linh Thể, như vậy thì phải trăm năm mới có thể tu thành Ất Mộc Pháp Thân?"

Tốc độ này quả là hơi chậm.

Phương Tịch không muốn ở đây hao phí nhiều thọ nguyên như vậy.

"Nhất phải tăng tốc nhanh hơn!"

Muốn Yêu Ma Thụ tăng tốc phát triển, đầu tiên Phương Tịch nhìn qua Thái Tuế.

Bây giờ, yêu khí của Thái Tuế đã đến cấp một trung phẩm đỉnh phong, nếu lại tăng một cấp nữa sẽ là yêu thú cấp một thượng phẩm, vậy thì thịt của nó càng tốt hơn.

Trừ chuyện đó ra, Phương Tịch cũng phóng mạch nước ngầm của trận pháp ra, để mỗi ngày Yêu Ma Thụ có thể bắt vài con cá để nhét kẽ răng.

"Con cá ương kia cũng là phế vật... Nếu nó tấn thăng thành ngư vương cấp một thượng phẩm thì sẽ có năng lực ra lệnh cho đàn cá, có thể xua đuổi nhiều đàn linh ngư hoang đến để nuôi Yêu Ma Thụ."

Phương Tịch tính toán một phen, hắn phát hiện ra cách tốt nhất bây giờ là nhanh chống bồi dưỡng Thái Tuế đến cấp một thượng phẩm.

Sau khi luyện được thần thức, hắn lại thêm một đạo thần thức lạc ấn cho Thái Tuế, cũng không sợ con yêu thú này chỉnh ra cái gì yêu thiêu thân.

"Nội tình của Thái Tuế không tệ, chỉ kém một chút nữa thôi..."

Hắn lại trở về luyện đan thất, bắt đầu chuẩn bị luyện chế đan dược cấp một trung phẩm.

Mà trong ngọc giản truyền thừa luyện đan, Phương Tịch đã chọn được một loại linh đan tên là Thú Lương Hoàn.

Đa phần linh thú đều rất thích ăn loại linh đan này, phục dụng dài lâu sẽ có hiệu quả có kích thích sinh trưởng.

Nếu có thể luyện được, Thái Tuế và con cá ương kia sẽ có thêm một cơ hội thăng cấp.

Xuân đi thu đến.

Trong linh điền, một mảnh Sinh Huyết Thảo đỏ tươi, Xà Lan Quả thì xanh biếc, ở đầu cành có hình rắn cuộn, ở giữa mọc ra một hoặc hai quả trái cây như quả mơ.

Hai loại linh thảo này Phương Tịch đã cẩn thận chọn lựa, chỉ cần một năm đã có thể làm thuốc.

Đương nhiên, nếu muốn linh dược sung túc hơn thì năm năm hoặc mười năm là tốt nhất.

"Lần này bội thu, chỉ lấy một nửa linh thảo, phần còn lại tiếp tục để phát triển."

Phương Tịch nhìn qua rồi quyết định.

"Được rồi!"

Lô Quá và Vương quả phụ đều cầm bình ngọc và hộp ngọc, dùng thủ pháp đặc biệt hái linh thảo và trái cây, còn phải phối hợp với pháp lực để bảo tồn dược tính, đảm bảo mỗi cây đều ở trạng thái hoàn mỹ nhất.

Công việc này Vương Tiểu Hổ không làm được nó chỉ có thể nhặt linh mễ trong linh điền mà thôi...

Sau khi thu hoạch dược điền xong, Phương Tịch thu dược liệu vào túi trữ vật rồi trở về đại trạch luyện đan.

Lô Quá và Vương quả phụ đưa mắt nhìn Phương Tịch rời khỏi, chợt Vương quả phụ nói: "Chẳng lẽ lão gia muốn luyện chế Chỉ Huyết đan sao? Nhiều năm như vậy, bỏ ra nhiều tài nguyên như vậy, lại thật sự đã có kết quả rồi..."

Tu sĩ có thể luyện Ích Cốc đan chỗ nào cũng có.

Nhưng có thể luyện chế Chỉ Huyết đan thì không nhiều, đến tiệm đan dược trong phường thị cũng có thể làm học đồ luyện đan.

Vương quả phụ cũng biết, những năm qua Phương Tịch bỏ vào Thuật Luyện Đan rất nhiều.

Thậm chí cô ta còn từng mua linh than giúp Phương Tịch.

Không ngờ thật sự đã có chút thành tựu.

Lúc này, cô ta không khỏi ao ước: "Ai... Sớm biết như vậy đã để Tiểu Hổ nhà ta bái lão gia làm sư, dù không học Trường Xuân Quyết nhưng học chút luyện đan cũng tốt mà..."

Lô Quá nghe đến đó, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.

Cho đến bây giờ, nó cũng biết đại khái là cấp bậc công pháp Trường Xuân Quyết mà bản thân tu luyện có cấp bậc gì.

Vương quả phụ tự biết lỡ lời, vội nói qua chuyện khác: "Chuyện của Mộc gia ngươi có nghe gì không?"

"Toàn bộ Đào Hoa Đảo đều xôn xao, đương nhiên đã nghe." Lô Quá điềm tĩnh trả lời.

Mộc Văn quyết tâm muốn thế chất linh địa gia tộc để mua cửa hàng ở phường thị Linh Không.

Mấy lão nhân tranh cãi, cuối cùng dưới sự nóng giận đã bẩm báo với Nguyễn Tinh Linh, dưới sự chủ trì của đảo chủ chia ra vài mẫu linh điền, xem như đã chính thức tách ra.

Sau đó Mộc Văn không còn ai cản đã dùng linh địa để thế chấp cho Phong gia và Mạc gia với số linh thạch lớn, bỏ hết toàn bộ vào trong phường thị Linh Không, thật sự đã mua được một cửa hàng, gần đây còn trắng trợn mở tiệc chiêu đãi để công bố tin tức tốt này.

"Gia chủ Mộc gia này cũng quả quyết."

Vương quả phụ không khỏi thở dài: "Bây giờ trong phường thị Linh Không tấc đất tấc vàng, một gian cửa hàng dù cho người ngoài thuê thì hàng năm cũng kiếm được rất nhiều linh thạch, nếu cực khổ hơn chút nữa, hàng năm phải trả chênh lệch không lớn... Chỉ cần vất vả bốn năm, mười năm thì cửa hàng này và linh địa đều là của Mộc gia."

"Phường thị Linh Không..."

Lô Quá lầm bầm, trong ánh mắt có chút ao ước.

Nó cũng muốn vào trong phường thị dốc sức làm, đáng tiếc thân phận hơi đặc thù nên đảo chủ và những người khác chưa chắc nguyện ý thả nó rời khỏi.

Lúc này, nó cũng chỉ có thể thầm ước trong lòng mà thôi.

Trong phòng luyện đan.

Phương Tịch đốt than rồi lại bố trí một trận pháp khống hỏa ở bên cạnh.

Có hai thứ này là đã có linh hỏa đủ để luyện chế đan dược Luyện Khí kỳ.

Còn đan dược cấp hai sao?

Nếu không có Tiên Thiên Chân Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ vậy thì ngoan ngoãn đi thuê địa hỏa là tương đối tốt rồi.

Hắn lấy Sinh Huyết Thảo và Xà Lan Quả tươi ra, dựa theo đan phương, cái thì mài thành phấn, cái thì éo thành nước.

Tiếp theo, hắn mở đan lô ra, bỏ tài liệu vào rồi bắt đầu luyện đan.

Thần thức chui vào trong lò đan, nhanh chóng nắm rõ những biến hóa của dược dịch bên trong, khiến Phương Tịch phỏng đoán dược tính ngày đi ngàn dặm.

Nếu là những đan sư Luyện Khí kỳ khác, cũng chỉ có thể khổ sở nhìn đan lô mà suy nghĩ, rồi dựa vào kết quả để phân tích, chênh lệch trong này quả thật không có đạo ý.

Ầm!

Tiếng nổ từ trong đan lô truyền ra.

Phương Tịch không biểu tình mở đan lô ra, móc ra không ít mảnh vụn tanh hôi.

Không hề nghi ngờ, lần luyện đan này đã thất bại.

Cho dù có thần thức tương trợ nhưng luyện đan cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Phương Tịch mặt không đổi sắc ghi chép lại kinh nghiệm lần này: "Thao tác quá gấp, quá truy cầu phát huy viên mãn dược tính... Tiếp tục!"

Linh hỏa bay lên không tắt.

Bà ngày ba đêm sau, Phương Tịch nhìn chằm chằm đan lô tử đồng trước mặt, tay bấm pháp quyết thu đan: "Mở!"

Ong ong!

Nắp đan lô mở ra, lần này là mùi thuốc ngào ngạt lan ra.

Sau một khắc, vài viên đan dược bay ra rơi vào trong tay của Phương Tịch.

Phương Tịch vẫn nhìn chằm chằm, chỉ thấy những đan dược này có kích cỡ như trân châu, từng viên tròn vo, số lượng khoảng bảy viên.

Nhưng một khắc sau, hai viên trong đó không ngừng xỉn màu, biến thành màu đen.

Trong năm viên còn lại có một viên bên ngoài hiện ra đường vân màu xám.

"Một lò thành đan bảy viên, hai viên phế đan, một viên thứ phẩm..."

Phương Tịch tự lẩm bẩm rồi lấy bình ngọc bỏ bốn viên chính phẩm Chỉ Huyết đan vào.

Tỉ lệ thành đan như vậy ở trong học đồ luyện đan cấp một hạ phẩm cũng xem như không tệ rồi.

Luyện tập đến bước này hắn mới có nắm chắc khiêu chiến Thú Lương Hoàn có độ khó cao hơn.

Nhưng mà hiển nhiên bây giờ không phải lúc.

Du sao thì hắn luyện đan cũng lâu rồi, thần thức và thân thể đều vô cùng mệt mỏi.

Phương Tịch rời khỏi luyện đan thất, tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi thật tốt, cảm thấy thần thanh khí sảng xong lại bước ra ngoài xoay xoay.

Lô Quá ngồi chơi ở bờ ruộng, thấy Phương Tịch đến, vội đứng lên: "Lão gia!"

"Bên kia, xảy ra chuyện gì?"

Phương Tịch chỉ về hướng nhà của Vương quả phụ.

Ở trong nhà của Vương quả phụ, tiếng khóc thê lương của Tiểu Hổ đang không ngừng truyền ra.

"Hai hôm nay tâm tình của Vương thẩm không tốt, Tiểu Hổ lại phạm lỗi, thế là bị đánh." Lô Quá giải thích, tâm tình lại vô cùng phức tạp, nói không rõ là ao ước hay là gì.

"À, hóa ra là trời mưa xuống đánh hài tử, dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi... Sao tâm tình của Vương quả phụ lại không tốt?"

Phương Tịch sờ cằm.

"Vương thẩm ham thêm vài khối linh thạch, linh mễ để dành không mang đến hội trao đổi ở Đào Hoa Đảo mà nhờ người mang đến phường thị Linh Không bán ra, mấy lần trước cũng không có chuyện gì, nhưng lần này thì bị cướp, cả người cả của đều không còn..." Lô Quá hồi đáp.

"Gặp phải cướp tu sao? Cũng bình thường thôi..."

Phương Tịch gật đầu, xung quanh phường thị có cướp tu hoạt động cũng là chuyện rất bình thường, lại càng không cần nói đến phường thị Linh Không sinh ý lại náo nhiệt như vậy.

"À, Đào Hoa Đảo cũng chết vài tu sĩ nhưng không tuyên bố truy nã." Lô Quá bổ sung.

"Thật kỳ lạ, không biết là người phương nào?"

Phương Tịch hơi kỳ quái, chẳng lẽ cướp lần này là nhân vật hung ác sao? Ngay cả Nguyễn Tinh Linh cũng sợ sao?

"Nghe nói cướp tu kia thân mặc ngân giáp, dùng một thanh pháp khí thiết kiếm màu đen... Xuống tay vô cùng hung tàn." Lô Quá kể hết những gì nó thăm dò được ra.

"Ngân giáp hắc kiếm?"

Phương Tịch hít sâu một hơi, phản ứng đầu tiên là hắn không có xuất thủ, sau đó thì cảm thấy có một cái bô cứt úp lên đầu.

"Lão gia từng nghe qua người này sao?" Lô Quá lập tức có hứng thú.

"Cách đây khoảng mười năm, lúc đó ngươi còn nhỏ..." Phương Tịch thở dài: "Có hung nhân đánh lén đại trưởng lão và gia chủ đời trước của Mạc gia và Phong gia, thậm chí cả Kim Nha lão quái cũng bị đánh trọng thương, lúc ấy có người thấy hung đồ này mặc ngân giáp, tay cầm hắc kiếm... Không ngờ hung đồ này ẩn nấp mười năm, bây giờ lại gây sóng gió!"

Nói xong, trong lòng Phương Tịch cũng hiểu ra.

Lần này cướp tu ngân giáp xuất hiện, cừu gia của mình dội nước bẩn cho mình.

Hoặc là... Có người cố ý dùng tên tuổi của hắn để đục nước béo cò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận