Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 173: Tá điền

"Vui cùng... Kinh ngạc?"

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: "Cái gọi là việc vui, chẳng lẽ là phát hiện được mầm tốt sao?"

"Đúng vậy!"

Phong Mãn Lâu vỗ đùi: "Trắc Linh Đại Hội năm nay, đảo chủ phát hiện một nữ đồng, trên người có hỏa linh căn thượng phẩm! Người mừng rỡ thu đồ tại chỗ còn ban họ Nguyễn, tên là Nguyễn Đan."

Linh căn của tu tiên giả đều là đầy đủ ngũ hành, sau đó dùng cái mạnh nhất để phân chia.

Tư chất thượng phẩm hỏa linh căn dù bái vào Huyền Thiên Tông cũng đủ tư cách.

Đặc biệt là Nguyễn Tinh Linh còn là một Luyện khí sư linh căn bản thân cũng thiên về hỏa.

"Tìm được truyền nhân y bát tất nhiên đảo chủ sẽ rất vui."

Phương Tịch xoay xoay chén trà tử sa: "Còn kinh ngạc đâu?"

"Kinh ngạc... Chính là trong nhóm mầm tiên này còn có một người tên là Lô Quá chính là mộc linh căn trung phẩm..."

Phong Mãn Lâu như hơi đau răng.

"Lô Quá?"

Phương Tịch chợt nhớ lại đêm đoạt đảo, hài nhi trắng trẻo non nớt nằm trong tã lót kia, tính toán niên kỷ của nó thì đã sáu bảy tuổi, đúng lúc có thể khảo thí linh căn: "Không ngờ lại là nó? Nhưng mà cha nó chính là tu tiên giả, xác suất hậu duệ của tu tiên giả xuất hiện linh căn dù sao cũng lớn hơn phàm nhân."

"Ai, sai là sai trên người phụ thân nó, người khác không biết chẳng lẽ ngươi còn không biết, phụ thân của nó là tu sĩ Lô gia!"

Phong Mãn Lâu liên tục thở dài: "Lúc trước tất cả tu sĩ Lô gia đều bị giết, phàm nhân thì nhốt đến chết, chỉ có tiểu hài nhi này được mở một kẽ lưới, sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác nó lại có linh căn chứ?"

Nếu Lô Quá chỉ là phàm nhân vậy thì có thể yên ổn sống ở Đào Hoa trấn cả đời, cả đời này cũng an ổn qua đi.

Nhưng có linh căn thì sẽ khác.

Đây là bắt đầu tu tiên, sau này không nói Trúc Cơ, ít nhất trở thành tu sĩ Luyện Khí là không có vấn đề gì, vậy thì đã có lực lượng để báo thù.

"Ai... Có thể làm gì? Đảo chủ nói thế nào?"

Phương Tịch hoi ngay điểm mấu chốt.

"Đảo chủ sao?" Phong Mãn Lâu chợt hiện ra sự ngượng ngùng: "Đảo chủ nói giao cho huynh... Ai bảo lúc trước ngươi còn đặt tên cho nó?"

"Hả?"

Phương Tịch trừng to mắt, cùng Phong Mãn Lâu đi đến bên ngoài trận pháp.

Lúc này, hắn mới thấy rõ, bên ngoài Phỉ Thúy Nhai còn có một nam hài, khoảng sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, dung mạo tuấn tú nhưng lúc này nó lại đang cắn chặt răng, lộ ra sự quật cường.

"Giao nó cho ta, có ý gì? Đi theo ta làm Linh nông hả?"

Phương Tịch nhìn Phong Mãn Lâu.

Phong Mãn Lâu lại giơ hai tay ra: "Ta cũng không biết, có lẽ... Chính là có ý này đi?"

Y thấy nó đi theo Phương Tịch làm Linh nông cũng rất tốt.

Ít nhất không lo thiếu linh mễ, không tranh quyền thế.

Mà chắc chắn Phương Tịch cũng không dạy đứa trẻ này pháp thuật uy lực lớn gì, chỉ có thể là một hệ pháp thuật Linh nông mà thôi.

Dù sao thì nói không chừng phụ thân của Lô Quá năm đó là bị Phương Tịch dùng Thanh Hòa Kiếm chém chết đó chứ.

Phong Mãn Lâu càng nghĩ lại càng bội phục đảo chủ.

Mọi nơi trên đảo cũng chỉ có chỗ của Phương Tịch là thích hợp nhất, dù sao thì đối phương cũng có chỗ ở, không rời khỏi cửa, không xã giao với ai, cũng không giao lưu với người khác.

Càng không có khả năng đứng ở bên Lô gia.

So sánh với nhau thì Mộc gia có nhiều người nhiều miệng, mà mẹ con trên núi Song Tử Tây...

Phong Mãn Lâu vội lắc đầu, cảm thấy từ sau khi trượng phu của Hoa Thiền Quyên chết, cô ta càng có vẻ thần kinh, chỉ cùng nữ nhi ở trên tây phong trồng hoa nuôi ong, sống chết gì cũng không xuống núi.

Còn định tích lũy tiền mua trận pháp hộ sơn, như sợ người khác hại nàng.

'Chờ một chút... Nếu đảo chủ muốn đứa bé này chết, sẽ đưa nó đến núi Song Tử Tây giao cho nữ nhân điên kia.'.

'Bây giờ lại đưa đến Phỉ Thúy Nhai, chẳng lẽ muốn để nó sống sao?'.

Trong đầu Phong Mãn Lâu lóe lên linh quang, đối với sự an bài của Nguyễn Tinh Linh có lý giải sâu sắc.

"Ai... Thôi."

Phương Tịch lắc đầu, bước đến trước mặt Lô Quá.

Lô Quá ngẩng đầu, đôi môi khô khốc: "Cầu... Cầu... Tiên nhân... Thu con làm đồ đệ..."

Nó cũng như những mầm tiên khác, được đưa đến Hồ Kính Nguyệt, vốn cho rằng từ nay trở đi sẽ có thể trở thành tiên nhân cao cao tại thượng, lại không ngờ xém chút đã bị đá vào vực sâu.

Mà dựa theo những gì nó thấy được trên đường đi, ở đây chính là cơ hội cuối cùng của nó.

Nhưng mà câu tiếp theo của Phương Tịch như hoàn toàn đẩy nó đến vách núi: "Ta không thu đồ đệ..."

Thần sắc Lô Quá mờ mịt dường như mang theo sự tuyệt vọng.

"Nhưng mà... Tá điền thì ta vẫn thu, tiểu tử ngươi biết làm nông không?" Phương Tịch hỏi.

"Biết! Từ nhỏ con đã đi theo ra đồng." Lô Quá vội vàng trả lời.

"Ừ, vậy cứ như vậy đi."

Phương Tịch gật đầu, ra dấu để Phong Mãn Lâu rời khỏi.

Bản thân thì dẫn theo tiểu gia hỏa này bước vào trong Tiểu Vân Vũ Trận.

Vừa vào trong đã có cảm giác khác với bên ngoài, khiến Lô Quá hít một hơi không khí mát mẻ thật sâu.

Vách núi như phỉ thúy, bốn mùa đông ấm hạ mát, mỗi mẫu linh điền điều có mạ xanh biếc, trên đó còn có sương trắng mỏng.

Cách đó không xa còn có một căn nhà lớn.

Tất cả mọi thứ đều như tiên cảnh trong tranh.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở lại đây, chút nữa ta sẽ cho ngươi chút gỗ, ngươi tự dựng cái ổ..."

Phương Tịch dẫn Lô Quá đến bên cạnh linh điền, tiện tay chỉ một chỗ.

Đó là một mảnh đất bằng phẳng.

Lô Quá ngẩn ngơ, chợt gật đầu.

"Nhớ kỹ, phạm vi hoạt động của ngươi chỉ có khu vực linh điền này, không cho phép phá hư mạ, không được vào đại trách... Nếu không ta sẽ giết ngươi."

Phương Tịch cười híp mắt, giao phó xong hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của Lô Quá.

Dưới hai tầng giám sát của Yêu Ma Thụ và trận pháp, một đứa bé trai tuyệt đối không thể vượt qua lôi khu của hắn.

Trừ phi... Lô Quá bị đoạt xá.

"Vâng..."

Lô Quá rụt cổ, cũng không dám hỏi lúc nào có thể học tiên pháp.

Một tháng sau.

Phỉ Thúy Nhai.

Bên cạnh linh điền, một túp lều hình tam giác đơn sơ được dựng lên, chủ yếu là dùng gỗ, bên ngoài trải chút cỏ tranh.

Mặc dù đơn sơ, nhưng trong trận pháp vốn đã đông ấm hè mát, nên người cũng có thể ở lại.

Một bóng người nho nhỏ chui ra khỏi túp liều, chính là Lô Quá.

Nó tuần sát một vòng linh điền, nếu phát hiện được côn trùng có hại còn phải cẩn thận trốn đi - dù sao thì bây giờ nó vẫn chưa Luyện Khí, bất kỳ yêu trùng gì cũng có thể dễ dàng lấy mạng nó.

Mà nếu thấy cỏ dại, thì phải dùng cưa, cuốc mới có thể miễn cưỡng loại bỏ.

Mặc dù Lô Quá còn nhỏ nhưng làm những chuyện này lại rất thuần thục, quả thực thuần thục đến khiến người khác phải đau lòng.

Lúc này, nó lại so đấu với một cây Thiết Cứ Thảo, hai tay vô tình nắm lá cây, lập tức bị cắt đứt da.

"Ai, sao ngươi lại tự động thủ? Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Cứ để đại thẩm làm."

Bên cạnh, một nữ tu khoảng ba mươi tuổi dáng người nở nàn vội bước đến, nhìn bàn tay của Lô Quá rồi thi triển một đạo Tiểu Hồi Xuân Thuật.

Lục quang lóe lên, vết thương trên tay của Lô Quá đã bắt đầu khép lại.

Lại nhìn Thiết Cứ Thảo ở trong linh điền, cô ta cong ngón tay búng ra một đạo Canh Kim kiếm khí đã chặt đứt tận gốc cỏ dại.

"Tạ ơn Vương đại thẩm!"

Lô Quá trịnh trọng hành lễ.

Nữ tử này họ Vương có tu vi Luyện Khí tầng ba, là một quả phụ, còn dẫn theo một đứa bé.

Phương Tịch bị Nguyễn Tinh Linh ép buộc nhận Lô Quá, nghĩ đến một con dê cũng lùa đi, hai con dê cũng chăn dắt nên nhờ Phong Mãn Lâu giới thiệu thêm một tá điền.

Kết quả Phong Mãn Lâu đã giới thiệu Vương quả phụ.

Vị nữ tu này đến từ Bạch Vũ Đảo, ba đời đều là tá điền của Phong gia có thể xem như thân thế trong sạch.

Chỉ là linh điền ở Bạch Vũ Đảo cũng chỉ có bấy nhiêu, sau này cho tá điền thuê cũng không đủ.

Trượng phu của Vương quả phụ trong một lần đấu pháp tranh đoạt quyền thuê linh điền đã sơ suất mà thân tử đạo tiêu.

Mặc dù sau đó Phong gia cũng phạt nặng đối thủ nhưng Vương quả phụ mang theo một đứa bé cũng không muốn sinh sống ở Bạch Vũ Đảo nữa.

Đúng lúc Phong Mãn Lâu đang tìm kiếm tá điền cho Phương Tịch thế là hai bên ăn khớp với nhau.

Sau khi dẫn người đến, Phương Tịch khảo sát một lần thấy đối phương trên lĩnh vực trồng trọt linh mễ cũng tương đối không tệ, thế là nhận vào rồi để Vương quả phụ ở bên cạnh linh điền dựng một căn nhà gỗ, dẫn theo Tiểu Hổ con của cô ta ở lại.

Đồng thời cho cô ta thuê năm mẫu linh điền, giao ước trồng Xích Huyết Linh Mễ, thu hoạch chia 4: 6.

Đương nhiên là Phương Tịch sáu, Vương quả phụ bốn.

Chỉ có vậy mà đối phương đã vui mừng hớn hở đồng ý, vội ký kết khế ước, còn muốn tìm đảo chủ xác nhận, làm hẹn ước mười năm.

Dù sao thì cô ta cũng được Phương Tịch cung cấp hạt giống, lại có một linh địa để tu luyện, điều kiện này đã đủ để Linh nông Luyện Khí sơ kỳ động tâm.

Vương quả phụ là người cần cù, thấy Lô Quá làm linh điền hay bị thương cũng thường đến giúp một tay.

Đến khi mặt trời lên cao, Phương Tịch cầm ấm trà thoải mái nhàn nhã đi tuần sát linh điền.

"Lão gia!"

Vương quả phụ cung kính gọi.

"Chào lão gia!" Lô Quá không được Phương Tịch thu làm đồ đệ nên bây giờ cũng là tá điền, cũng gọi theo Vương quả phụ.

"Ừ... Đất này được chăm sóc cũng không tệ lắm."

Phương Tịch ngậm miệng ấm trà uống một ngụm rồi cười tủm tỉm nói với Lô Quá: "Kể từ hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Trường Xuân Quyết tầng thứ nhất, ngươi phải nhớ thật kỹ, tranh thủ sớm ngày dẫn khí nhập thể để trở thành tu tiên giả."

"Dạ, lão gia!"

Lô Quá thầm siết chặc nắm đấm, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn.

Cuối cùng đã sắp trở thành tu tiên giả rồi sao?

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn như vậy của nó, Vương quả phụ cũng không định nói cho nó biết, Trường Xuân Quyết là công pháp tu tiên bình thường, dù là Hắc Thủy Công mà cô ta tu luyện thì trình độ tinh diệu cũng vượt qua một bậc.

Hơn nữa lại chỉ có tầng thứ nhất...

Nhưng mà lão gia đang ở bên cạnh, cô ta cũng không đành lòng cắt đứt sự vui vẻ của đứa nhỏ này.

'Quên đi, cứ để nó vui vẻ thêm chút đi.'.

Nhớ lại lời căn dặn của Phong Mãn Lâu trước khi đến đây, Vương quả phụ cũng không dám chỉ điểm Lô Quá quá nhiều.

Phương Tịch thì bước đến bên cạnh Vương quả phụ hỏi thăm: "Tiểu Hổ thế nào? Nó có thích nghi chưa?"

"Nhờ phúc của lão gia, mọi chuyện đều tốt."

Vương quả phụ cười nói.

"Sao ta lại nghe nói, gần đây Hồ Vạn Đảo không được yên ổn?"

Phương Tịch kêu Phong Mãn Lâu đưa người đến cũng là cảm thấy cần một chân chạy, hơn nữa hắn bị bế tắc tin tức nên cũng cần có một con đường.

Vương quả phụ rảnh rỗi thì thích chạy đến Hồ Kính Nguyệt, một đám bà thím tám từ chuyện nhà đến đủ thứ chuyện, ngược lại là một nhân tuyển không tệ.

"Không phải sao?"

Vương quả phụ không nghi ngờ gì, dù sao thì loại tin tức này tất cả tu tiên giả đều biết": "Chuyện này... Còn không phải là vì Tam Thập Lục Đảo chúng ta muốn mở một phường thị lớn sao? Nghe nói chọn đích danh Linh Không Đảo có một linh mạch cấp hai, thời điểm khai trương chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận