Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 82: Luyện Khí tầng bốn (2)

Hắn bước vào trong đình viện, trên tay hắn đột ngột hiện ra một hạt giống rất nhỏ.

Đây là lúc hắn làm Linh nông, đã tiện tay thu lấy cỏ dại là hạt giống Thiết La Thảo!

Loại cỏ này cũng không có hiệu quả và lợi ích gì, chỉ là nó rất cứng cỏi, có thể so với sắt thép mà thôi.

Phương Tịch xuất ra hạt giống này là để tu luyện pháp thuật.

Sau khi tu vi tấn thăng Luyện Khí trung kỳ, rốt cuộc hắn có thể thoát khỏi pháp thuật nhổ cỏ, làm mưa của Luyện Khí sơ kỳ để luyện tập pháp thuật nhất giai trung phẩm.

Pháp thuật mà hắn muốn luyện tập có tên là Triền Nhiễu Thuật đây là một tiểu pháp thuật được ghi trong công pháp Trường Xuân Quyết.

Chủ yếu là dùng phá lực để thúc đẩy hạt giống sinh trưởng, hình thành dây leo quấn quanh để trói buộc địch nhân.

Công pháp thông thường đi kèm pháp thuật thông thường... Cũng chỉ có chút uy lực này.

Phương Tịch vừa nhớ lại chú ngữ vừa thi triển pháp lực, rồi ném hạt giống ra ngoài.

Ba!

Hạt giống rơi trên mặt đất, bất động nửa ngày...

"Thi pháp thất bại rồi..."

Phương Tịch thở dài.

Trên con đường tu tiên, từ trước đến nay hắn cũng không phải là thiên tài gì hết.

Cũng may, thi triển pháp thuật có thể thông qua luyện tập, lặp đi lặp lại để thuần thục.

Phương Tịch cũng không cầu lập tức thực chiến, bởi vậy hắn có thể đọc chú ngữ chậm lại, thủ thế pháp quyết cũng như vậy, đều giảm xuống độ khó.

Nửa ngày sau.

Nương theo từng đợt âm tiết phức tạp khó đọc, hai tay Phương Tịch kháp quyết, rồi ném hạt giống Thiết La Thảo ra.

"Trường Xuân có lệnh, vạn mộc sinh sôi!"

Một chớp mắt tiếp theo, Phương Tịch cảm giác pháp lực trong cơ thể tựa như một con đập mở miệng, trong nháy mắt trút xuống!

Hạt giống Thiết La Thảo đang nằm trên mặt đất nhanh chóng mở ra, từng chiếc lá cây đen nhánh dài khoảng một trượng đang rút ra, rìa lá còn có răng cưa sắc bén, nó xoắn lấy một cây cọc gỗ.

Tạp sát! Tạp sát!

Thiết La Thảo như là cự mãng, quấn chặt không ngừng, trong khoảnh khắc, cọc gỗ bên trong vỡ vụn, vô số mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

"Uy lực này... Cũng tạm được."

"Thời khắc mấu chốt, vẫn phải dựa vào quả đấm của ta."

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Phương Tịch cũng không có bao nhiêu thất vọng.

"Ha ha... Một tay pháp thuật hệ Mộc!"

Lúc này, bên ngoài tường rào chợt truyền đến một tiến tán thưởng.

Phương Tịch nhìn qua, đã thấy được hàng xóm sát vách Trần Bình, hắn không khỏi cười một cái: "Đâu có đâu có... Không thể so được pháp thuật hệ Hỏa linh hoạt và lực phá hoại của đạo hữu."

Chỉ sợ cũng chỉ có người này mới có thể cùng hắn thổi qua thổi lại.

Công pháp của Trần Bình còn kém hơn hắn, pháp thuật sở trưởng chỉ có Hỏa Cầu Thuật, quả nhiên là chìm đắm nhiều năm, mang hỏa cầu chơi ra hoa.

"Nhưng mà Triền Nhiễu Thuật này chính là pháp thuật nhất giai trung phẩm, Phương đạo hữu ngươi hẳn là?"

Trần Bình chợt kinh ngạc nhìn Phương Tịch.

"Ha ha... Cơ duyên xảo hợp, mới có thể đột phá Luyện Khí trung kỳ."

Nguyên bản Phương Tịch cũng không có ý định giấu giếm tiến triển tu vi của mình.

Thứ mà hắn muốn che giấu chình là tu vi Luyện Thể của bản thân.

"Thì ra là vậy, thật sự phải chúc mừng đạo hữu rồi."

Trần Bình nghiêm túc thi lễ, trong đôi mắt của y mang theo vẻ hâm mộ.

Tư chất của y cũng rất bình thường, tu luyện và đột phá đều rất gian nan.

Lúc này, Trần Bình tiếp tục nói: "Đúng lúc gặp được đạo hữu, liền nói với đạo hữu một tiếng... Ta phải dọn nhà.

"Ồ? Vì sao?"

Phương Tịch khẽ giật mình.

Trần Bình không làm Linh nông nữa sao?

"Thực sự không dám giấu giếm, sau khi lấy được truyền thừa của Tông phù sư, tay nghề chế phù của tại hạ có chút tinh tiến, bây giờ đã là Phù Sư nhất giai trung phẩm..."

Trần Bình đắc ý trả lời.

Lần này, đã đổi thành Phương Tịch hâm mộ Trần Bình rồi.

Phù Sư nhất giai trung phẩm này so với Luyện Khí trung kỳ thì có giá trị nhiều hơn.

'Mẹ nó, không có thiên lý mà... Tông phù sư cũng mới miễn cưỡng đến giai vị này, trước đó ngay cả chế linh phù nhất gia hạ phẩm Trần Bình cũng rất vất vả, sao hắn lại đột nhiên khai khiếu rồi?'.

Phương Tịch nghĩ mãi mà không ra.

Mà Trần Bình thì gãy gãy đầu, y lại lộ ra một nụ cười thật thà: "Còn có... Lục đạo hữu thấy ta cần cù, bị thiên phú phù đạo của ta đả động cũng nguyện ý ở lại chỉ bảo cho ta mấy ngày, trong thời gian ngắn nàng sẽ không đi..."

Phương Tịch càng thêm im lặng, hắn cố kiềm chế khóe miệng giật giật, chúc mừng: "Chúc mừng đạo hữu tinh thành sở chí, kim thạch vi khai!"

Tu Tiên giới không quan trọng nhất hôn hay nhị hôn, cho dù là nữ tu sĩ cũng có thể nuôi ba ngàn trai lơ, người người lấy lòng.

Bởi vì ở trên 'Lực', nữ tu sĩ cũng có thể đột phá trong tu luyện, không mảy may kém hơn nam tu.

Lực lượng mới chính là căn nguyên của sự bình đẳng.

Mà tu vi của Lục Chi cao, tướng mạo tốt, lại có di sản lớn...

Giờ khắc này, Phương Tịch cũng hơi chua xót.

Sau khi cảm khái xong, trong lòng Phương Tịch đột nhiên nhớ đến đám người Vân Mộng tiên tử kết giao với Trần Bình: 'Nói không chừng... Trên người vị Trần đạo hữu... Thật sự có chỗ mĩ lực đặc biệt thì sao?'.

Thế nhưng hắn nhìn trái xem phải, vẫn nhìn không ra, lại nói nếu y thật sự có bí mật, lúc trước sao Trần Bình lại lăn lộn kém như vậy?

"Ha ha... Đợi đến lúc ta và Lục đạo hữu hỉ kết đạo lữ, nhất định sẽ không thiếu một chén linh tửu của Phương đạo hữu."

Trần Bình hăm hở cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận