Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 664: Chân Giáp Kình

"Chư vị, hôm nay e là không thể nào uống tiếp rồi, nhanh chóng rời khỏi đây đi."

Phương Tịch đặt chén rượu xuống, thần sắc hơi ngưng trọng.

"Hả?"

Mạnh Chu Tử hơi nghi hoặc nhưng thấy sắc mặt ngưng trọng của Phương Tịch thì nhất thời không dám chậm trễ mà hành lễ rồi cùng bốn huynh đệ tỷ muội trở lại linh chu của mình.

"Vị tiền bối này cứ đi như vậy sao?"

Đào Chỉ Lan đầy nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ ngài ấy quyết định nhường hải vực này cho chúng ta sao?"

"Có thể khiến đại tu Nguyên Anh cũng phải như vậy..."

Mạnh Chu Tử lại thì thào rồi nhìn Chu Hoành: "Nhị đệ, đệ lập tức mang theo tam đệ, tứ muội... Chúng ta đi ngay! Chỗ này không nên ở lâu!"

"Dạ đại ca."

Chu Hoành cắn răng rồi lấy lệnh bài khống chế linh chu ra, y suy nghĩ một lúc lại vẫy tay một cái.

Từng linh phù dán lên hai bên linh chu.

Vù vù, từng đoàn cuồng phong thanh sắc xuất hiện, hội tụ ở hai bên linh chu như nối một đôi thanh sắc sí bàng cho linh chu.

"Nhị ca... Ngay cả những Thần Hành Phù cấp cao này ca cũng lấy ra, không phải đã nói những phù lục này chính là lá bài tẩy của chúng ta, có thể giúp chúng ta thoát được sự truy sát của Nguyên Anh sao?"

Đào Chỉ Lan đầy kinh ngạc.

"Đi!"

Chu Hoành lười nói nhiều, tốc độ của chiếc linh chu này rất nhanh, chỉ chậm hơn linh chu của Phương Tịch một chút.

Song phương một trước, một sau, chạy ra hơn trăm dặm.

Vù vù!

Lúc này, bên tai của năm người Mạnh Chu Tử chợt truyền đến tiếng hát vang dội mà kỳ ảo.

Thần sắc của năm người đồng thời ngẩn ngơ, cuối cùng vẫn là Mạnh Chu Tử lấy lại tinh thần trước, y điên cuồng rót pháp lực vào khiến tốc độ của linh chu lại tăng lên lần nữa.

Lúc này, Chu Hoành cũng khôi phục lại từ trong kình ca, mặt đầy vẻ khó tin: "Đại yêu cấp bốn? !"

"Nó cũng không cố ý công kích chúng ta mà chỉ mới ảnh hưởng thôi đã như vậy..."

Mặt Mạnh Chu Tử đầy vẻ lo lắng, nhìn về phái tứ muội và ngũ muội đã bất tỉnh: "E là yêu thú cấp Hóa Thần..."

"Hóa Thần? !"

Chu Hoành cảm thấy trong miệng đầy vị đắng, trong lòng y cũng hiểu ra, thảo nào vị tiền bối kia cũng phải chạy.

Đổi lại là y thì sẽ chỉ chạy nhanh hơn!

Vù vù!

Một khắc sau, trong Quỷ Môn Tiều cách đó trăm dặm có một con cá voi hình thể rất lớn, dài hơn mười dặm nhảy ra khỏi mặt nước.

Trên trán của nó mọc một chiếc sừng nhọn đen nhánh, trên thân nó có từng khối lân phiến đen nhánh rất nặng nề, chúng chồng chất lên nhau như một bộ giáp.

Ầm!

Con yêu kình này nhảy lên rất cao rồi đâm vào trong hải vực Quỷ Môn Tiều.

Ào ào ào!

Vô số đá ngầm rất cứng rắn có thể đụng nát linh chu, lúc này dễ dàng vỡ vụn như đậu hũ.

Vô tận Huyền Minh Hắc Thủy lõm xuống dưới, sau đó chợt trừng lên hóa thành sóng rất cao, mạnh mẽ đập ra bốn phía.

Cho dù cách đó cả trăm dặm mà thanh thế cũng không giảm đi chút nào.

"Nhanh, mở hộ thuẫn, chuẩn bị nghênh đón sóng lớn!"

Mạnh Chu Tử hô to lên, Chu Hoành và tam đệ Kết Đan sơ kỳ lập tức điên cuồng truyền pháp lực vào trong linh chu, chuẩn bị nghênh đón kinh đào hải lãng đến.

Cùng lúc đó, trong lòng y đầy vẻ sợ hãi: "Đó là Chân Giáp Kình, không phải nó vẫn luôn hoạt động ở Mê Vụ Hải và Hải Nhãn Chi Địa sâu trong Huyền Minh Uyên sao? Sao lại chạy đến Quỷ Môn Tiều? Ai... Những đồng đạo còn chưa chạy kia e là phải gặp nạn rồi..."

Con Chân Giáp Kình cấp năm này tiếng tăm lừng lẫy ở Huyền Minh Uyên, dù sao nó cũng là cổ thú Hóa Thần, thậm chí nghe nói ngay cả tu sĩ Hóa Thần của Hắc Thủy Tông cũng đã từng muốn ra tay xử lý con cổ thú này nhưng lại không thể nào hạ được nó.

Theo tin tức bị lộ ra ngoài sau đó thì con cổ thú này trốn trong hoàn cảnh được trời ưu ái ở Huyền Minh Uyên, e là đủ để tranh phong với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.

May mà con cổ thú này chỉ luôn hoạt động ở sâu trong Huyền Minh Uyên, các tu sĩ cũng không dám mạo muội xâm nhập mới có thể bình an vô sự.

Nhưng nếu gặp phái lúc tâm trạng của nó tốt hoặc không tốt mà ra ngoài tuần hành một phen, tu sĩ đụng phải chỉ có thể tự nhận không may.

'Đây là vì... Nó đã phát hiện ra ta sao?'.

Trên linh chu.

Mặc dù Phương Tịch tự tin vào bí thuật che giấu của mình nhưng hắn cũng không chắc chắn sẽ giấu được con Chân Giáp Kình này.

Mặc dù cổ thú không thể hóa hình nhưng chúng đều có thiên phú thần thông rất lợi hại, hơn nữa tu vi của con cổ thú này cũng vượt xa hắn.

Nhưng mà Phương Tịch cảm thấy con cổ thú này cũng không có ý định phát động công kích.

Vừa rồi có lẽ là đúng lúc nó tuần hành ở gần đó cảm ứng được khí tức của mình nên đến đuổi mình đi mà thôi...

Đúng vậy chỉ là đuổi hắn đi mà thôi.

Dù sao trong mắt của Chân Giáp Kình thì nơi đây chính là lãnh địa của nó, dù như vậy nó cũng không muốn tranh đấu với tồn tại cùng cấp.

Nếu Phương Tịch đã chịu thua mà rời khỏi thì đã đúng với ý của nó rồi.

'Giữa nhưng tu sĩ cấp cao ở Địa Tiên giới có lẽ cũng như vậy, ngoại trừ đại chiến tộc đàn ra, những lúc còn lại đều cố gắng không hạ tử thủ, dù sao cũng là hạng người trường sinh lâu dài, ai nguyện ý bỏ trường sinh mà chém chém giết giết chứ?'.

Phương Tịch cảm thấy mình lại hiểu thêm một số quy tắc ở Địa Tiên giới.

Phường Thị Không Tang.

Trên bến thuyền.

Từng chiếc linh chu thả neo ở đây chờ Trận Pháp Sư và Luyện Khí Sư sửa chữa.

Vẻ mặt của những tu sĩ trên linh chu thì đầy vẻ sống sót sau tai nạn.

"Lần này thật sự gặp xui xẻo, vậy mà lại gặp phải con Chân Giáp Kình kia tuần hải..."

Một tu sĩ Kết Đan đỏ hốc mắt lên: "Đạo lữ, đệ tử còn có hai ái tử của lão phu cũng vẫn lạc trong tay nó... Thù này không đội trời chung!"

Nói là vẫn lạc trong tay nó nhưng thật ra chỉ là nói quá.

Nếu thật sự đụng chính diện với con cổ thú Hóa Thần kia thì e là toàn bộ linh chu đều phải thành bột mịn, không thể nào còn người sống.

Lão tu sĩ này e là từ xa bị trúng cơn sống do Chân Giáp Kình dấy lên, sau đó linh chu bị lật, đệ tử tu vi thấp rơi vào trong hắc thủy, tất cả pháp khí, linh khí đều bị ăn mòn, sau đó lại bị yêu thú hắc thủy vây công, mới không may vẫn lạc.

"Ai... Chúng ta ra biển, ai không có thù với con Chân Giáp Kình kia chứ? Nhưng có ai có thể giết được nó?"

Một tu sĩ khác dường như quen biết người này, lắc đầu thở dài: "Hải lão đầu... Ngươi đã như vậy thì sau này đừng ra biển, cố gắng sống yên ổn là được rồi..."

"Ai... Sao lão hủ lại không muốn vậy chứ, thế nhưng sau lưng còn phải nuôi sống cả nhà, sao còn tâm tư tu hành nữa?"

Mặt của Hải lão đầu đầy vẻ khổ sở, nhìn hướng Huyền Minh Uyên mang theo một tia tàn nhẫn: "Lão hủ vẫn có thể sống tiếp một trăm năm nữa, lão hủ chết thì vẫn còn dòng dõi của lão hủ, tiếp thêm nhiều đời nữa, chắc chắn có ngày sẽ thấy con hung thú này vẫn lạc."

"Thôi đi... Toàn thân con Chân Giáp Kình này đều là bảo, nếu có thể giết thì sao năm đó Hắc Thủy Tông lại không hạ thủ? Còn không phải thật sự đánh không lại, giết không được sao?"

Tu sĩ nói chuyện từ ban đầu nói tiếp: "Ở trong Huyền Minh Uyên, trừ phi đại năng Phản Hư xuất thủ, nếu không thì khó mà hạ được con hung thú này..."

"Tu sĩ Phản Hư..."

Nhắc đến đại cao thủ đẳng cấp này thì tu sĩ xung quanh đều im lặng.

Bọn họ dữ lắm là Trúc Cơ, Kết Đan, bình thường nhìn thấy Nguyên Anh còn phải cung kính gọi một tiếng tiền bối, lão tổ Hóa Thần cũng không được thấy mấy lần nói gì đến đại năng Phản Hư?

Đúng lúc này, có hai chiếc linh chu chậm rãi lái vào bến cảng.

"Đa tạ tiền bối đã cứu mạng."

Mạnh Chu Tử dẫn theo bọn người Đào Chỉ Lan thành khẩn cảm tạ Phương Tịch.

Dọc theo con đường kinh đào hải lãng này, lại có Vô Định Phong, nếu không nhờ Phương Tịch giúp một tay thì ít nhất hai tu sĩ Trúc Cơ kia sẽ phải chết chắc không thể nghi ngờ.

"Không sao, chỉ là thuận tay thôi."

Phương Tịch kiểm tra linh chu của mình một phen, phát hiện không cần mang đi sửa chữa hay bảo dưỡng gì thì hắn lập tức kháp một pháp quyết.

Linh chu lơ lửng bay lên, liên tục thu nhỏ rồi hóa thành một tia ô quang, chui vào trong túi trữ vật của hắn.

"Vị tiền bối Thanh Hòa Tử này chính là quân tử, thi ân không cầu hồi báo, nhưng chúng ta không thể làm như vậy... Nghe ngài ấy nói, hình như ngài ấy ở Không Tang Sơn Mạch, sau này phải mang hậu lễ đến bái phỏng."

Chu Hoành đong đưa chiết phiến trong tay nói.

Mấy huynh đệ tỷ muội đều cùng nhau gật đầu.

Một là phải báo đáp ân cứu mạng, hai là muốn dính líu quan hệ với vị tu sĩ Nguyên Anh này.

Những tán tu như bọn họ là lục bình không rễ, nếu có thể có quan hệ với một tiền bối Nguyên Anh thì cuộc sống ở Huyền Minh Uyên sẽ tốt hơn rất nhiều.

Đây cũng không phải tính toàn mà chỉ là chuyện thường tình thôi.

Tứ muội Tả Tiểu Huyên âm thầm tính toán một phen, trên mặt lại hiện ra vẻ khổ sở: "Đại ca... E là linh thạch của chúng ta không đủ rồi."

Chu Hoành nghe xong, đầu tiên là nhìn linh chu chồng chất vết thương của mình, lại nghĩ đến lần này ra biển không thu hoạch được gì, biểu lộ trên mặt chợt xụ xuống.

"Không những vậy..." Tam đệ Kha Bình Nguyên cười đắng chát, giở tay áo lên.

Chỉ thấy trên cánh tay của y có một đạo hắc tuyến, dường như đã xâm nhập vào da thịt.

"Thủy độc nhập thể?"

Đào Chỉ Lan kinh hô: "Tam ca, chẳng lẽ lúc đó ca vì cứu muội mới bị như vậy..."

"Ai... Con nói gì nữa? Trước tiên đến Hắc Thủy Các mua Tịnh Thủy Đan đi..."

Mạnh Chu Tử lớn tiếng nói: "Ta xuất linh thạch ra trước, không thể chậm trễ thương thế của tam đệ... Hắc thủy này nhập thể nhiều hơn một ngày thì tu vi sẽ yếu đi một phần, không thể kéo dài được..."

"Nhưng làm vậy thì linh vật Kết Anh của đại ca... " Chu Hoành nhịn không được mở miệng.

Năm người bọn họ đồng tâm hiệp lực, vẫn luôn tiết kiệm, chính là vì để góp đủ tài nguyên, cung cấp cho đại ca ngưng kết Nguyên Anh trước, sau đó lại nâng đỡ tứ muội, ngũ muội Kết Đan sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng trời không chiều ý người, mặc dù tích lụy được chút vốn liếng nhưng hết lần này tới lần khác cứ cách một thời gian lại có chuyện ngoài ý muốn, phải tốn rất nhiều linh thạch.

Tịnh Thủy Đan này chính là linh đan cao cấp, giá cả không rẻ.

"Dù sao cũng không đủ, chẳng lẽ lão tam còn phải chậm trễ tu hành sao?"

Mạnh Chu Tử trừng mắt: "Linh chu để đó sửa sau, mua Tịnh Thủy Đan trước tiên!"

"Đại ca..."

Trong lòng Kha Bình Nguyên rất cảm động, tứ muội, ngũ muội ở bên cạnh cũng tỏa sáng hai mắt.

Mạnh Chu Tử có thể lôi kéo huynh muội kết nghĩa thì đương nhiên y có chỗ bất phàm của mình.

Thời gian thoáng cái đã qua mười năm.

Ngày hôm nay.

Phương Tịch khống chế một đạo độn quang, đi đến Hắc Thủy Các trong Phường Thị Không Tang.

"Thanh Hòa Tử đạo hữu!"

Lưu quản sự gặp Phương Tịch thì trên mặt hiện ra sự vui vẻ.

"Gần đây thu hoạch không tệ nên đến đây bán..."

Phương Tịch ném một túi trữ vật cho Lưu quản sự.

Lưu quản sự đảo thần thức qua, trên mặt lập tức cười: "Không ngờ, tạo nghệ trên đạo Linh Thực Phu của đạo hữu rất tốt, thu hoạch này rất phong phú... Bây giờ đạo hữu chỉ dựa vào linh mễ, linh dược trồng ở động phủ này thì e là dư sức gánh được phí thuê động phủ."

"Ai... Tu hành không dễ, thuê động phủ chỉ là đơn giản nhất, còn phải mua các loại tài nguyên tu hành, chú yếu vẫn trông chờ vào Huyền Minh Uyên để kiếm sống."

Phương Tịch giả bộ than thở.

Lưu quản sự không khỏi mỉm cười, những năm qua, y cũng đã xác nhận Thanh Hòa Tử không có ý đồ gì xấu, hắn chỉ là tu sĩ một lòng khổ tu, tác phong còn rất thận trọng, dù ra biển thì dữ lắm cũng chỉ đến Quỷ Môn Tiều mà thôi, ở trong Phường Thị Không Tang cũng nổi danh...

Mặc dù cái danh này không quá êm tai.

Phương Tịch cũng không quan tâm chuyện này, người khác chê khen có liên can gì với mình?

Chỉ cần mình sống tốt là được.

Đúng lúc này, bên ngoài Hắc Thủy Các chợt lóe quang mang, lại có một đạo ba động pháp lực Nguyên Anh Kỳ nhanh chóng đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận