Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 922: Chiêu tế

"Hử?"
Phương Tịch đảo thần thức qua chiến trường.
Bây giờ tất cả mọi thứ nằm trong Hắc Vân Sơn Mạch thuộc phạm vi thần chức của hắn không có gì không rõ ràng trước mắt.
Lúc này hắn vẫy tay, một điểm kim quang hiện lên rơi vào trong tay, vậy mà là một lệnh bài vàng óng.
Lệnh bài này có khắc long văn, toàn thân vàng óng rực rỡ, vậy mà không bị Ngũ Nhạc Chân Hình nghiền nát.
Ở mặt trước thì có khắc bốn chữ lớn 'Như trẫm đích thân tới'.
Chỉ vừa nhìn thì Phương Tịch đã cảm nhận lệnh bài đầy uy nghiêm và một tia 'Thiên tử khí'!
Xuyên qua lệnh bài Thiên tử này dường như Phương Tịch nhìn thấy kim thân một con thanh lân có đôi mắt Chân Long màu tím.
Thần hình của nó ẩn trong mây mù ngũ sắc, thỉnh thoảng có vuốt hiện ra.
Mây mù năm màu đen, trắng, vàng, xanh, tím hơi huyền dị.
Mà lúc này cặp mắt Chân Long nhìn Phương Tịch rồi chợt gầm lên đầy phẫn nộ.
"Nếu chân thân của ngươi ở đây thì ta còn cố kỵ một chút..."
Phương Tịch cười lạnh, Thần vị Tòng Tứ Phẩm Hắc Vân Sơn Sơn Thần lóe lên trên đầu, một đám mây xanh xuất hiện lập tức hóa giải tiếng long ngâm này.
Hắn cầm lệnh bài Thiên tử lại như đang suy tư gì đó: "Không chỉ áp chế thần lực mà còn có Đạo Lục nữa sao?"
Lệnh bài Thiên tử tương đương với 'Như trẫm đích thân tới', dù bị một phàm nhân cầm, chỉ cần là khâm sai thì có thể dễ dàng tóm các đại chính thần, thậm chì người dưới ngũ phẩm còn có thể tiền trảm hậu tấu.
Ở thế giới Thần đạo có thể có được quyền uy này đương nhiên là dựa vào hạn chế của Đạo Lục!
Thần chỉ của Đạo Đình, bất kể là sắc phong hay là hương hỏa ngưng tụ, thậm chí là Tiên Thiên Thần Chích bị lừa gạt, chỉ cần trong cơ thể có Đạo Lục thì sẽ bị nó chấn nhiếp, ý chỉ vừa hạ, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!
Bởi vậy dù là khâm sai thất phẩm cũng có thể bắt được đại quan tứ, ngũ phẩm!
Nếu trước đó Phương Tịch tiếp Thái Thượng Đạo Đình Đại Động Bảo Lục tam phẩm lại đối mặt với lệnh bài Thiên tử này thì thật sự sinh tử không do mình.
"Nhưng mà đây là đối với Khâm sai chính quy còn đối với ta nó chỉ là phế vật..."
Chứng nhận Thần đạo rất nghiêm mật, ngay cả Long khí Thiên tử trong kim bài cũng căm thù, kháng cự Phương Tịch thì hắn làm sao có thể sử dụng được?
"Nhưng là thủ đoạn hạn chế trong này rất hay... Có thể phá giải nghiên cứu một phen rồi sau này để vào trong Bảng Phong Thần."
Phương Tịch vuốt ve lệnh bài, thản nhiên hạ xuống trước phủ Sơn thần.
"Lão... Lão gia..."
Tống lão đầu và Bạch Đồng Tử nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức sợ tới mức nói năng cũng không rõ.
"Ừ, đúng như các ngươi đã thấy, hôm nay lão gia ta phản Đạo Đình, chúng ta đều là phản tặc."
Phương Tịch cười ha ha.
Chỉ thấy ngoài Mai Trường Không có thần sắc kích động ra thì ba tiểu phế vật còn lại thật sự sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, hắn không khỏi cảm thấy không vui.
"Thôi, hôm nay giết tên Khâm sai này thì sau này Đạo Đình chắc chắn sẽ thảo phạt... Liên Vân Sơn và Bàn Long Hồ ở cạnh Hắc Vân Sơn, bản tọa sẽ đi hỏi Liên Vân Sơn Thần trước xem hắn có nguyện ý cùng phản Đạo Đình không, nếu không theo thì lập tức giết..."
Thần sắc Phương Tịch thản nhiên, không để Liên Vân Sơn Thần trong mắt chút nào.
Đồng thời, thủ đoạn kéo cấp trên tạo phản này khiến Mai Trường Không sáng mắt lên, dường như lão được học được thêm một chiêu nữa.
Trên thực tế, Phương tịch biết rất rõ, Liên Vân Sơn Thần từng nhận sắc phong của Đạo Đình nên tuyệt đối không thể nào 'Thông đồng làm bậy' với mình.
Bởi vậy đến cuối cùng vẫn phải giết.
Nhưng làm vậy thì có thể danh chính ngôn thuận chiếm Liên Vân sơn mạch, tích lũy tư lương để sao này tăng Thần phẩm.
Bàn Long Hồ.
Sóng nước chợt dập dờn, trận pháp hiện ra, khiến đàn cá chép gần đó giật nảy mình vội bơi đi.
Một con cá chạch dài mấy trượng đen nhánh bơi ra, hình thể của nó to như vạc nước, thân đầy vảy đen, đầu có hai cục u nhô lên, nhìn như sắp hóa giao.
Trên đỉnh đầu của Long Vương giếng còn có một vỏ sò trắng như tuyết, một con anh quái trốn trong vỏ sò, lén nhìn thế giới bên ngoài từ khe hở.
"Thần Đạo Hóa Thân đã bắt đầu rồi..."
"Ta cũng phải tìm chuyện cho Bàn Long Hồ Quân làm... Tên Long Quân này quá hẹp hòi, chỉ một trăm vò Băng Ngọc Thiêu cũng không chịu cho..."
Long Vương giếng bơi đi, trên đường đi gặp phải binh tôm tướng cua thì hút hết!
Ào ào ào!
Chỉ thấy hắc quang xẹt qua, từng binh tôm tướng cua hiện nguyên hình, hóa thành tôm hùm hung dữ to bằng bắp tay, cua to như chậu rửa mặt, tất cả đều bị Phương Tịch hút vào trong, ngay cả vỏ cũng không nôn ra...
"Thật đáng sợ, thật đáng sợ..."
Bối nữ ở trên đầu Long Vương giếng sợ hãi.
Sau khi thôn phệ rất nhiều huyết thực thì thân thể Long Vương giếng lại to hơn mấy vòng, nó bơi một mạch nhanh như tia chớp, không bao lâu sau đã đến một nơi đáy hồ óng ánh.
Một quang tráo nửa vòng tròn ngăn cách nước hồ, bên trong chính là long cung.
Ba!
Phương Tịch quẫy đuôi một cái, quang tráo của long cung trong nháy mắt đã vỡ vụn, hiện ra long cung ở phía sau.
Hắn đảo thần thức qua thì lập tức phóng tới tàng bảo khố.
"Đừng nói Long Vương không có bảo bối... Dưới sự ảnh hưởng của suy nghĩ hương hỏa nói Long Quân có rất nhiều bảo bối nên trong tàng bảo khố của hắn chắc chắn có không ít đồ tốt..."
Phương Tịch đến trước từng gian khố phòng như vào chỗ không người.
"A... Ngư yêu kia chớ vô lễ, hãy xem Cố Đại ta!"
Một con ngư yêu mặc giáp đồng, tay cầm cặp oanh thiên chùy đen nhánh xông đến.
Nó vung oanh thiên chùy đến mức uy thế hừng hực, yêu khí trùng thiên, hiển nhiên đám tạp ngư không thể so được với nó.
Phương Tịch lại khịt mũi coi thường, một tia hắc khí bay ra, chỉ quét một cái đã cuốn Đại tướng cá này tới, khiến nó hiện ra nguyên hình, thì ra là một con cá đuôi vàng.
Hai tiếng răng rắc vang lên, hắn đã nuốt nó vào bụng, hai ụ ở bụng vỡ ra, hai cái long trảo chỉ có ba móng xuất hiện.
"Ha ha..."
Phương Tịch cất tiếng cười to, long trảo vồ một cái, trận pháp của khố phòng lập tức sụp đổ, hiện ra kho tàng rực rỡ.
Hắn đảo thần thức qua, cũng không quan tâm những bảo bối người tu hành, thậm chí binh tôm tướng cua đỏ mắt mà phóng đến một nhà kho khác.
Đây rõ ràng là một hầm rượu, từng vò rượu thượng hạng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Phương Tịch chụp long trảo, lập tức bóp nát một vò rượu ngon, vô số rượu chảy xuống đất, tản ra mùi rượu nồng nặc.
"Ừ, màu sắc của nó như băng, vừa vào miệng lại như lửa... Quả nhiên là Băng Ngọc Thiêu."
Phương Tịch uống ùng ục mấy vò rượu rồi tiện tay vức tiểu bối nữ xuống.
Hắn bắt cóc tiểu nữ hài nhà người ta, đã chơi nhiều ngày như vậy rồi nên đã chán, đương nhiên phải đưa về nhà.
Lúc này hắn gầm lên rồi định đi.
Bàn Long Hồ xuất hiện đại yêu, Bàn Long Hồ Quân đầu đầy bã đậu mới đi thảo phạt Hắc Vân Sơn.
Hống hống!
Đúng lúc này lại có tiếng long ngâm vang lên.
Kim quang lóe lên, mây xanh đi theo.
Đã thấy một con Cầu Long độc giác song trảo từ trong long cung bay ra, quanh ảnh lóe lên lại hóa thành hình dáng của Bàn Long Hồ Quân.
Lão nhìn thấy chân thân của Phương Tịch thì không khỏi vuốt râu, hô: "Thật sự là tráng sĩ!"
"Long Vương lão nhi... Ngay cả một trăm vò rượu ngon ngươi cũng không chịu lấy ra chuộc thân cho nữ nhi, ta vô cùng khinh thường... Số tiên chuộc này hôm nay ngươi muốn giao thì giao, không muốn giao cũng phải giao!"
Yêu khí của Phương Tịch phóng lên cao, dáng vẻ như một đại yêu càn rỡ.
"Tráng sĩ, chuyện gì cũng từ từ... Ta rất thích anh tài, không biết tráng sĩ đã thấy tiểu nữ của ta rồi có nguyện ý lấy nó không..."
Bàn Long Hồ Quân vuốt râu, nói ra câu nói khiến Phương Tịch trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà suy nghĩ lại thì cũng rất hợp lý.
Long Vương này không biết sinh ra mấy trăm nữ nhi, tùy tiện ném ra một đứa hòa thân sẽ có thể ổn định đại yêu như mình, còn rất lời.
Về phần hạnh phúc của nữ nhi? Xem như hi sinh vì cơ nghiệp của long cung đi...
"Tiểu bối nữ kia à..."
Phương Tịch hiện ra vẻ khinh thường: "Ta chính là đại yêu lăn lộn đã quen sao nguyên đeo gông xiềng... Long Vương lão nhi ngươi nên đổi chỗ cho ta làm... Ha ha!
Hắn cười lớn rồi hóa thành một tia hắc khí, trong nháy mắt đã biến mất.
"Quân thượng, tên thu yêu này quá vô lễ..."
Quy thừa tướng ở bên cạnh đầy câm phẫn, bối nữ chính là nữ nhi được Long Quân yêu thương nhất.
Dùng lễ như vậy để hạ giao, đối phương còn không nhận tình!
"Thôi..."
Bàn Long Hồ Quân sai người đi xem bối nữ một chút, phát hiện nó vẫn bình an vô sự thì không khỏi thở phào.
Lão nhìn phương hướng Phương Tịch đi, trong đôi mắt lại như có vẻ hâm mộ khó nói thành lời.
Lão cũng từng có lúc khoái ý ân cừu, tiêu dao tự tại như vậy.
Từ sau khi bị Đạo Đình ép nhận sắc phong thì tất cả đều đã thay đổi...
Liên Vân sơn mạch.
"Sơn thần ở đâu?"
Thần Đạo Hóa Thân dùng thuật độn thổ đi đến ngọn núi nào đó nằm sâu trong sơn mạch rồi quát lớn.
Thần đạo còn có khuyết điểm này nữa, chính là không thể bỏ được căn cơ.
Liên Vân sơn mạch là nơi lập nghiệp của Liên Vân Sơn Thần nên y không thể nào bỏ toàn bộ sơn mạch để chạy trốn được.
Lúc này trên đỉnh núi lóe sáng, một đại hán quấn da hổ hiện ra, trên người y kim quang dày đặc, chính là thần chích chính ngũ phẩm.
Y thấy Phương Tịch thì hơi biến sắc: "Hắc Vân Sơn Thần, ngươi giết Khâm sai của Đạo Đình, nghiệp chướng nặng nề, không quay về tìm cách đối phó Đạo Đình trừng phạt thế nào mà đến chỗ mỗ gia làm gì?"
"Liên Vân Sơn Thần, không biết ngươi có nguyện cùng ta tạo phản Đạo Đình không?"
Phương Tịch cười tủm tỉm hỏi.
"Ngươi nói đùa gì vậy?" Liên Vân Sơn Thần quả quyết cự tuyệt: "Ta chính là quan của Đạo Đình, đời đời thụ hoàng ân..."
Ba!
Lời còn chưa dứt thì đã có một ngọn núi lớn mạnh mẽ rơi xuống.
Phương Tịch khoanh tay, hơi tiếc nuối nói: "Đã như vậy thì không liên quan gì đến ngươi nữa."
Oanh!
Thần lực vàng óng bùng lên quanh thân Liên Vân Sơn Thần, mơ hồ hóa thành hình một con cự hổ, nghênh đón cự sơn giữa không trung rơi xuống.
Sau đó cự hổ gào thét, bị cự sơn nghiền nát, tốc độ của cự sơn cũng không hề chậm lại mà ầm ầm rơi xuống.
Phanh!
Sau một tiếng nổ lớn, núi non dường như cũng bị lún xuống một tầng.
Liên Vân Sơn Thần đã không thấy đâu nữa...
"Không ổn rồi, Sơn thần đã chết rồi!"
"Sơn thần lão gia chết..."
Một đám tiểu thần và thần lại nhìn thấy cảnh này thì lập tức hoảng sợ hét toáng lên rồi chạy tứ tán.
"Tất cả đều là thuộc hạ của Liên Vân Sơn Thần mà lại không có tiền đồ như vậy..."
Phương Tịch đảo thần thức qua rồi cũng cho bọn chúng đi.
Dù sau khi Tiên Thiên Thần Chích bị gieo Đạo Lục thì vẫn có thể sắc phong cho thần linh khác nhưng cũng sẽ bị Đạo Đình chế ước, không thể tự tấn thăng Thần phẩm!
Bây giờ hắn ngồi trên đỉnh núi, tay cầm Thần vị của Liên Vân Sơn Thần, tâm niệm vừa động lập tức có địa khí của Hắc Vân Sơn mãnh liệt tràn đến, hắn muốn luyện hóa toàn bộ sơn mạch.
Từ nay về sau, Hắc Vân Sơn chính là chủ phong của Liên Vân sơn mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận