Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 352: Trù tính

Thủy tổ Yêu Ma Thụ vẫn lạc!

Vẫn lạc dưới song sắc lôi kiếp kỳ dị.

'Mình' ngơ ngác nhìn cảnh này, chờ sau khi lôi điện tiêu tán, lập tức tiến lên, tìm kiếm thi thể Thủy tổ Yêu Ma Thụ như điên.

Tro bụi, hoang vu...

Lọt vào tầm mắt, đều là một mảng cháy đen.

Phương Tịch đầy hứng thú nhìn tất cả nhưng đang xem một bộ phim thực tế ảo.

Sau đó, 'hắn' từ trong vố số tro bụi ở chỗ sâu lòng đất tìm được một hạt kích cỡ khoảng nắm tay, màu xám đen, bên ngoài còn có từng đương vân màu máu... Hạt giống?

Thần thức Phương Tịch chợt đọng, sau đó rời khỏi bức tranh trong thức hải của Minh Định.

"Thủy tổ Yêu Ma Thụ còn lưu lại hạt giống?"

Thân hình hắn chợt lóe đã đến phòng ngủ của Trương Minh Định.

Sau đó, trong khoảnh khắc chiếc giường lớn kia đã chia năm xẻ bảy, một cái hộp đen hiện ra dưới đó.

Trong hư không như có một bàn tay vô hình mở hộp ra, lấy một hạt giống màu xám đen, cớ nắm tay ra.

Vừa thấy vật này, hình xăm Yêu Ma Thụ sau lưng Phương Tịch lập tức kích động, thậm chí còn mang theo chút... E ngại?

"Hạt giống Thủy tổ Yêu Ma Thụ? !"

Phương Tịch cầm hạt giống này, nhịn không được mà cười lên ha hả.

Không ngờ tất cả vậy mà thuận lợi như vậy!

"Mộc tiên sinh..."

Sau đó Trương Minh Định bước vào, nhìn cái giường lớn vỡ vụn và ám đạo của mình, cơ thịt trên mặt không khỏi giật giật: "Chuyện này ta đã sớm định bẩm báo, vật này cũng muốn hiến cho tiên sinh..."

"Bỏ đi, ngươi làm rất tốt, phi thường tốt!"

Phương Tịch cẩn thận dùng Ất Mộc Thần Quang bao hạt giống lại, phong ấn vào hộp cao ngọc, lại liên tục đánh lên mười tám tấm linh phù.

Cho đến khi thu vật này vào trong nhẫn trữ vật thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có vật này thì chuyện gì cũng đáng!

Hắn lại nhìn qua Trương Minh Định bên cạnh vẫn đang khom người rất sâu, chợt cười lên: "Ngươi muốn ban thưởng gì?"

"Làm việc cho tiên sinh, không dám yêu cầu ban thưởng xa với... Chỉ là từ sau khi Liễu sử giả chết đi, một phần người ủng hộ nàng đã thành lập Nghịch Thần Hội, vẫn luôn lén lút làm khó Võ Thần Môn..."

Trương Minh Định hồi đáp.

Thế nhưng... Nghịch Thần Hội không đấu chính diện với y.

Mà ẩn nấp, ám sát, sau đó chuyện chọn lúc y không có ở đây mà gây sự.

Chuyện này khiến y rất đau đầu.

"Nghịch Thần Hội..."

Phương Tịch nhìn qua Trương Minh Định, hơi cảm khái.

Khí huyết tử đan này và tiên đạo Kim Đan hoàn toàn không phải là một loại, đồng thời thần thông còn kém hơn Giả Đan một bậc.

Hơn nữa cũng không biết rất nhiều thủ đoạn của tu tiên giả.

Từ trong trí nhớ của y, Phương Tịch còn thăm dò được những thứ khác, biến người này có thể Khí Huyết Bão Đan, trong bóng tối đã làm rất nhiều chuyện, cũng có một phen kỳ ngộ khác.

Nhưng mà tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

"Ta dạy cho ngươi mấy tiểu pháp môn, sau khi luyện thành, thuận dây hái dưa, bắt được cái đuôi của những con chuột kia cũng không phải chuyện gì khó..."

Phương Tịch mỉm cười, lấy một cái ngọc giản ra, dùng thần thức lạc ấn vào đó một số thiên pháp thuật rồi ném qua cho Trương Minh Định.

"Đa tạ tiên sinh!'.

Trương Minh Định mừng rỡ.

"Ta chuẩn bị đi nghiên cứu 'ma' một chút, không có chuyện gì đừng đến phiền ta, cô gái họ Hàn kia cũng không tệ, đáng đề bạt..."

Phương Tịch mỉm cười, thân hình như ảo ảnh trong mơ mà tiêu tán.

Còn Trương Minh Định dựa theo chỉ điểm của Phương Tịch, đặt ngọc giản lên trán, ánh mắt lập tức trừng lớn: "Cái này... Đây là..."

Tu tiên giới Nam Hoang.

Trong động phủ ở hoang đảo.

Phương Tịch đang ngồi xếp bằng, khối linh thạch trung phẩm trong tay đang nhấp nháy linh quang rồi từ từ ảm đạm, cuối cùng hóa thành tro bụi.

"Khôi phục pháp lực Kết Đan là nan đề mà..."

"Ở nơi không có linh mạch, đả tọa khôi phục cũng chậm đến mức khiến người khác khó mà chịu nổi, chỉ có thể dựa vào linh thạch để bổ sung..."

Mặc dù trong túi trữ vật của Phương Tịch vẫn còn một số linh thạch thượng phẩm nhưng hắn không nỡ lãng phí.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi vỗ túi trữ vật, hai cái hộp hiện ra.

Một cái trong đó có dán mười tám tấm phù lục linh quang lấp lánh, trong đó chính là một hạt giống Thủy tổ Yêu Ma Thụ kia!

Phương Tịch thở dài, cất kỹ cái hộp này.

Từ sau khí lấy được hạt giống Thủy tổ Yêu Ma Thụ thì hắn ở Đại Lương lại nghiên cứu mấy 'ma' khác, cầm tư liệu của Trương Minh Định rồi trở lại tu tiên giới.

Đối với hắn nơi này mới là nên móng tu tiên của hắn.

"Còn có cái này..."

Phương Tịch lại mở một cái hộp ra, trong đó là Võ Tiên chi đạo mà Trương Minh Định đã chỉnh sửa lại.

"Võ Tiên..."

"Xem như thể tu bản Kết Đan không hoàn chỉnh... Không có thần thông nhục thân, chỉ có thể tính là lực lượng chuẩn cấp ba... Bởi vậy mới có thể dễ dàng bị Ất Mộc Thần Quang của ta đánh bại..."

"Những cũng tốt, ít nhất học nó rất nhanh, nhu vầu với tài nguyên cũng nhỏ... Dùng một thế giới làm phòng thí nghiệm công pháp, trăm năm tài bồi, cuối cùng kết được quả không tệ."

Phương Tịch suy tư lợi và hại của đạo Võ Tiên.

Bây giờ hắn chỉ nhất chí tiên đạo, không muốn lạc ấn lên cơ thể những Đạo đồ loạn thất bát tao gì đó.

Vạn nhất những thứ này tạo thành trở ngại cho Đạo đồ trong tương lai thì rất không ổn.

Cũng may tu tiên giả nhiều thủ đoạn, dù mình không luyện đạo Võ Tiên này thì cũng có thể lợi dụng.

Bồi dưỡng ra lượng lớn thể tu khí huyết võ đạo chuẩn cấp ba này, hoặc là đợi đến sau này mình có thể tu luyện khôi lỗi hóa thân lại thử, dường như cũng là một lựa chọn tốt?

"Nhưng những chuyện này cũng không cấp bách nhất."

"Cấp bách nhất là ta còn thiếu một linh mạch cấp ba để tu luyện... Ít nhất cũng là cấp hai thượng phẩm. Chỉ là như vậy thì tốc độ tinh tiến pháp lực sẽ rất đau lòng..."

"Xem ra... Vẫn phải thực hiện kế hoạch lúc trước sao?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên châu có sương mù bao phủ.

Chính là Thận Lâu Châu!

Hắn niệm chú ngữ, đánh một đạo pháp quyết vào Thận Lâu Châu.

Thận Lâu Châu bộc phát từng tia thận khí, bao phủ cả người hắn.

Trong nháy mắt, hình dáng, tướng mạo của Phương Tịch đã thay đổi, biến thành bộ dáng của Lưu Tam Thất.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại thi triển bí thuật liễm tức trong Khô Vinh Quyết, ba động pháp lực cũng Kết Đan sơ kỳ xuống đến Trúc Cơ.

Tiếp theo Phương Tịch ung dung mở cửa phòng bế quan bước ra ngoài.

"Ục ục..."

Đại Thanh quay đầu lại, thấy Lưu Tam Thất thì mắt cá chết chợt trừng lên, há miệng định phun cột nước công kích.

Dù sao 'Lưu Tam Thất' này không chỉ có khí tức pháp lực, mà cả thần thức cũng giống nhau như đúc.

Nhưng một khắc sau, nó lại cảm thấy không đúng.

Từ trên người 'Lưu Tam Thất' này tản ra ba động của chủ phó khế ước!

Đây là chứng cứ lớn nhất để linh thú phân biệt chủ nhân!

Đủ loại trong này khiến Đại Thanh cũng bị ngớ ngẩn rồi, trên mắt cá chết dường như có đương vân chuyển động như nhang muỗi.

"Không tệ... Ngay cả linh thú cũng xém chút không nhận ra ta."

Phương Tịch cười ha ha, lại bấm niệm pháp quyết, lập tức biến thành một thanh niên nam tử tu vi khoảng Trúc Cơ trung kỳ có ngũ quan bình thường, hắn vỗ túi linh thú, thu Thanh Giác Ngư Long lại rồi hóa thành một đạo thanh hồng trong nháy mắt bay khỏi hoang đảo này.

Mộc Quốc.

Quốc gia này ở hướng Đông Nam của Việt Quốc, bị ngăn cách bởi Vạn Thú Sơn Mạch.

Thông qua Bạch Trạch Tiên Thành, hoặc là mấy phường thị quan ải thì đối với Phương Tịch bây giờ là rất dễ.

"Bạch Trạch Tiên Thành..."

Nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc đi ngang qua tiên thành, mặt của Phương Tịch bên trong thanh sắc trường hồng không khỏi hiện ra vẻ phức tạp.

Bây giờ tiên thành đã hoàn toàn trở thành bộ dáng của thành lũy chiến tranh, lại không còn chút khí tượng phường thị tự do, thành của tán tu nào.

Rất nhiều đệ tử của Thanh Mộc Tông và Huyền Thiên Tông đóng quân ở đây, dựa vào trận pháp cấp ba và linh mạch trở thành tuyến đầu chống cự Di Lăng Cốc.

'Nếu nơi này vẫn là thành của tán tu thì cũng là một chỗ tu luyện không tệ...'.

Phương Tịch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định phải gia nhập một thế lực Kim Đan để cạ cạ linh mạch cấp ba.

Đương nhiên phải là thân phận khác...

Chuyện này nhìn như còn không bằng đồng ý đề nghị của Lục Thanh nhưng thật ra rất khác nhau.

Một bia ngắm ngoài sáng, một có thể giấu ở trong bóng tối thong thả ngồi xem phong vân biến hóa... Hơn nữa nếu có gì không đúng thì có thể tiêu sái chạy đi!

"Ba mục tiêu trước mắt là Huyền Thiên Tông, Di Lăng Cốc, còn có Thanh Mộc Tông..."

Tinh quang nhấp nháy trong mắt Phương Tịch.

Không sai, Di Lăng Cốc cũng là một trong những mục tiêu của hắn.

Nhưng mà ngẫm lại, nội tình của Di Lăng Cốc thâm hậu, còn có quan hệ với Hỗn Nguyên Tông, nói không chừng chỗ đầu tiên mà tu sĩ cao giai ngoại lai đặt chân chính là tông này, luôn có chút phiên toái, bởi vậy bỏ qua...

Mà cái thứ hai Huyền Thiên Tông, thắng ở chỗ Trương Trúc Thịnh Trương lão tổ còn có thể chống đỡ được hai trăm năm nữa, chắc chắn rất ổn định.

Nhưng vẫn còn một lão quỷ!

Đối với người này, Phương Tịch vần dùng thái độ cẩn thận, lại không biết lai lịch, nói không chừng sẽ có bí thuật gì đó phát hiện được mình ngụy trang.

'Kết hợp chút vết tích phát hiện được ở Phỉ Thúy Đảo lần trước, nội tình của lão quỷ này rất không đơn giản... Mày mà lần trước ta không mạo muỗi động thủ, bắt lại người này mà lại kết xuống chút giao tình.'.

'Tính toàn diện thì cũng chỉ còn Thanh Mộc Tông...'.

'Lục Thanh không đến hai năm nữa sẽ tọa hóa... Dù có đại trận cấp ba nhưng ai có thể hạn chế được ta?'.

Thanh Mộc Tông lấy công pháp hệ Mộc lập nghiệp, đúng là có chút khả năng có bí thuận và thứ có tác dụng với hắn!

Đương nhiên... Mặc dù không thể được hưởng động phủ hạch tâm nhất ở linh mạch cấp ba nhưng ở bên ngoài cạ cạ thì cũng không tệ...

Dù sao hắn còn định ở trên linh mạch cấp hai khổ tu mấy trăm năm mà.

Nếu bị sung đến Bạch Trạch Tiên Thành đóng giữ thì thật ra cũng có thể tiếp nhận...

Thanh sắc trường hồng lên tục nhấp nháy, Phương Tịch hóa thân tu sĩ Trúc Cơ thanh niên đã tiến vào địa giới của Mộc Quốc.

Điểm khác biệt lớn nhất của nước này với Việt Quốc là nó có thảm thực vật vô cùng phong phú, khắp nơi đều có thể thấy được rừng cây xanh um.

Hơn nữa dù nhà của dân chúng tầm thường cũng thích trồng trong sân hoặc ngoài cổng chút hoa hoa thảo thảo, phóng mắt nhìn qua, một mảng màu xanh khiến Phương Tịch cũng cảm thấy tâm thần thanh thản.

Phường thị Lục Hồ.

Phường thị này do một thế gia Trúc Cơ của Mộc Quốc dựng lên, trải qua trăm năm không suy đã để lại danh tiến ở phụ cận, sinh ý xem như không tệ.

Ngày hôm nay, độn quang của Phương Tịch hạ xuống từ xa, lại thu liễm khí tức lần nữa, biến thành tu sĩ Luyện Khí, thản nhiên giao nạp phí tổn rồi tiến vào phường thị.

'Tiếp theo... Chính là tìm cướp tu Luyện Khí viên mãn, luyện thành mộc khôi lỗi để lấy ký ức, sau đó ngụy trang thành người này... Cuối cùng bế quan, tuyên bố tự Trúc Cơ thành công.'.

'Dựa vào bản lĩnh ngụy trang của ta bầy giờ, dù ở Lục Thanh ở trước mặt thì cũng khó mà nhìn thấu...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận