Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 408: Hắc Bạch

Dư Hóa không khỏi nhớ lại trước đó mình đau khổ giãy giụa trong bí cảnh cũng chỉ vì muốn lấy được Huyết Bì Pháp.

Không ngờ sau khi thu hoạch được cơ duyên ở Vạn Hóa Ngọc Bích, vậy mà chuyện đã xảy ra lại không ngăn cản được.

Y còn thuận lợi giết đến cuối cùng thu được một viên Địa Nguyên Đan.

Thậm chí còn dưới tiếng nói thần bí của ai đó chỉ điểm, y đã đánh lén những hạt giống Kết Đan khác để cướp đoạt Địa Nguyên Đan...

Cuối cùng lại thuận lợi kết thành Kim Đan, nhưng tất cả những chuyện phát sinh sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.

Sau khi một đám Kim Đan Chân Nhân hùng hổ vào bí cảnh thì đám người thiếu chủ kia bất chợt xuất hiện, đồng thời khởi động một trận pháp lợi hại, lại muốn một mẻ hốt gọn mọi người.

"Thì ra... Ta chỉ là quân cờ."

"Biết vậy đã..."

Thấy thiếu cung chủ kia xuất thủ thì lòng của Dư Hóa đã nguội lạnh.

"Chúng ta... E không phải là đối thủ của thiếu chủ kia, hơn nữa còn ma trận này..."

Một Kim Đan Chân Nhân khác lắc đầu thời dài đầy chán nản: "Lão gia hỏa đáng chết... Trước kia lão lưu lại ám thủ trong pháp môn nên chúng ta đối đầu với thiểu chủ kia, vậy mà không thể chống đỡ chút mào, ngay cả Hỏa Tâm Tử đạo hữu cũng bị ngã."

"Không... Năm đó cung chủ truyền lại không có ám môn gì."

Hoa Phi Diệp vẫng nhàn nhạt như trước nói: "Chỉ là không nói cho chúng ta biết một quyết khiếu - nếu không phải là người tự ngưng kết Kim Đan thì khi đối đầu với nhất mạch dòng chính cung chủ sẽ dễ dàng bị khống chế... Bạch Cốt chân nhân tự cô đọng Kim Đan, bởi vậy Bạch Cốt Đại Lực Thần Ma này mới có thể không bị bí pháp của thiếu chủ ảnh hưởng, bảo vệ chúng ta đến bây giờ..."

"Cái gì? Lại còn có bí ẩn như vậy sao?"

Rất nhiều Kim Đan Chân Nhân cực kỳ sợ hãi.

Ngay cả Dư Hóa cũng thầm hối hận không thôi: "Thì ra không tự ngưng kết Kim Đan lại có tai họa ngầm như vậy? Nhưng mà... Thông thiên đại đạo ở ngay trước mắt còn vô cùng nhanh chóng, ai nguyện ý vất vả tu luyện trăm năm chỉ vì ngưng kết Kim Đan chứ?"

Mọi người không khỏi nhìn Bạch Cốt chân nhân.

Chỉ thấy Bạch Cốt chân nhân chậm rãi gật đầu: "Chuyện này... Đúng là lão phu biết được một chút, nhưng mà năm đó cũng không phải vì biết ám môn này mà là vì không có Bạch Cốt Xá Lợi để thôn phệ nên chỉ đành tự vất vả cô động một viên. . ".

Lúc chư vị Kim Đan đang ảo não thì chợt có người quát to: "Không tốt..."

Chỉ thấy trong hư không bốn phía có vô số ma đầu xuất hiện, cùng phát ra tiếng rít chấn động thần hồn.

"Trận này lại có biến hóa..."

Dường như cự lực vô hình đánh lên mười sáu cánh tay của Bạch Cốt Đại Lực Thần Ma khiến xương cốt của thần ma này phát ra tiếng nổ không chịu nổi gánh nặng.

Sau đó, từng tấc bạch cốt rạng nứt rồi hóa thành tro bụi.

Chỉ với một viên cốt hoàn màu xám trắng tản ra bạch quang óng ánh, bị Bạch Cốt chân nhân nuốt vào bụng: "Chư vị... Chuẩn bị liền mạng đi."

Bên ngoài bí cảnh Vạn Hóa.

"Thiếu chủ uy vũ, không lâu nữa đại công đã có thể cáo thành, chúng ta lại vào thiên hạ, ha ha..."

Bạch trưởng lão tay cầm trận kỳ, vẻ mặt vui mừng.

Hắc trưởng lão lại hơi nghi ngờ: "Nhân thủ của thiếu chủ vẫn quá ít... Sao lại không gọi chúng ta vào trong?"

"Lúc lão chủ nhân kiến tạo bí cảnh Vạn Hóa này đã từng nói với ta... Trong bí cảnh có Hóa Ma Trận Pháp vô cùng lợi hại, lại chi làm song trận âm dương!"

Bạch trưởng lão cười nói: "Âm trận ở bên trong còn dương trận lại ở bên ngoài bí cảnh... Chủ cần chúng ta trấn giữ cửa vào tốt, nhìn kỹ trận nhãn thì những tên Kim Đan bên trong, một tên cũng đừng hòng chạy thoát... Đến lúc đó ma công của thiếu chủ đại thành, đương nhiên sẽ khôi phục được uy của Đạo Cung."

"Lão chủ nhân..."

Nhắn đến Diêm Ma cung chủ trước đây dù Hắc trưởng lão cũng không khỏi trầm mặc.

Nhưng vào lúc này, trận pháp quanh hai người chợt oanh minh, từng phù văn cấm chế màu đen xuất hiện.

Hùng!

Một bức tường lửa đen nhánh xuất hiện ở bốn phía của hai người, vậy mà lại là phòng ngự của cấm chế tự phát động!

Mà cho đến lúc này, Hắc Bạch nhị lão mới hoảng hốt phát hiện, lại có một bóng người bán trong suốt đã xâm nhập vào trong trận pháp, ẩn nấp đến bên cạnh bọn họ!

'Quả nhiên... Dựa vào Trận Pháp Sư cấp ba có thể xâm nhập đến khoảng cách như vậy mới bị phát hiện đã là cực hạn.'.

'Tiếp theo... Chỉ có liều mạng!'.

Bóng dáng Phương Tịch xuất hiện, quang mang chợt lóe trong tay hắn, một tấm phù lục cấp ba hiện ra, chính là Hám Địa Bảo Phù!

Hắn quán chú pháp lực vào trong bảo phù rồi ném về phía trước.

Ầm ầm!

Một đọa hoàng mang trăm trượng như một con cự long màu vàng đất gầm rống xông vào lồng đất.

Tiếp theo, một trận đất rung núi chuyển như địa long trở mình, đại địa chia năm xẻ bảy, trận pháp cũng bị ảnh hưởng hiện ra trăm ngàn lỗ thủng.

Cấm chế ở bốn phía của trận pháp trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa.

Thừa cơ hội này, Phương Tịch lập tức phóng ra một ma phiên.

Ma phiên này đón gió phấp phới, trong khoảnh khắc nó đã hóa lớn mấy trượng, từ trên mặt phiên có một Quỷ Vương mái tóc màu đỏ nhảy xuống, nhào qua Hắc lão.

Mà một thanh cốt kiếm trắng trong nháy mắt bay ra, kéo ra một đạo kiếm quang sâm bạch dài hơn mười trượng bổ về phía Bạch trưởng lão!

"Là ngươi? !"

Nhìn thấy gương mặt của Phương Tịch thì Hắc Bạch nhị lão đều vừa kinh vừa sợ.

Bất luận thế nào họ cũng không ngờ được, gia hỏa bị thiếu chủ phái Tâm Ma Thần Tướng truy sát, dù không chết thì cũng nên trốn xa ngàn dặm, vậy mà lại dám phản sát đến cửa!

Toàn thân Hắc lão bộc phát ra một tầng mê vụ đen nhánh, cả người như ẩn như hiện, vậy mà khiến cho Quỷ Vương tóc đỏ vồ hụt.

So sánh với Hắc lão thì Bạch lão hơi chật vật, hai tay lão khẽ chống, trên pháp bào hiện ra từng đường vân, ngũ thải quang huy bộc phát, quấn lấy kiếm quang.

Một tiếng vang ầm ầm!

Kiếm quang to lớn tiêu tán từng khúc, Bạch lão cũng bay lên giữa không trung, đứng sóng vai với Hắc lão, chỉ là trên tay áo của lão che kín lỗ thủng.

"Quả nhiên người này khó chơi, nhất định phải liên thủ."

Bạch lão kiêng kỵ nhìn Phương Tịch rồi há mồm phun ra một đạo bạch quang, bên trong đó rõ ràng là một viên đan hoàn trắng.

Hắc lão cũng kháp quyết, một viên Kim Đan màu đen bay ra.

Hai viên Kim Đan quay xung quanh nhau giữa không trung, mơ hồ thành thế Thái Cực.

"Hắc Bạch Vô Thường, U Minh hàng thế!"

Đi kèm với tiếng chú ngữ của hai Kết Đan lão tổ, hoàn cảnh xung quanh cũng chợt thay đổi.

Âm u, ẩm ướt...

Sông Hoàng Hà mênh mông cuồn cuộn đục ngầu đột nhiên xuất hiện, cuộn trào mãnh liệt, dường như trong đó có che giấu bóng đen to lớn cuốn đến Phương Tịch.

Rầm rầm!

Nước hoàng tuyền chợt tự động tách ra, hiện ra một con cự mãng một mắt dữ tợn.

"Trảm!"

Hắc quang vờn quanh Phương Tịch, hắn dùng pháp bảo ma phiên bảo vệ bản thân rồi chỉ vào Bạch Cốt Tiểu Kiếm.

Một đạo kiếm quang sâm bạch như tấm lụa, lướt qua cổ cự mãng.

Rầm rầm!

Đầu cự mãng bị rơi vào trong Hoàng Tuyền nhưng từ miệng vết thương lại có hai cái đầu cự mãng càng lớn hơn mọc lên, nó phun ra nọc độc đen nhánh lên tiểu kiếm sâm bạch.

Kiếm quang thoáng cái đã tán loạn hiện ra bản thể của cốt kiếm, bất ngờ trở nên gồ ghề, linh quang thoáng cái đã vô cùng ảm đạm.

Pháp bảo của quỷ tu này từ khi vào trong tay của Phương Tịch cũng không được hắn xem trọng, mấy lần liều mạng với cường địch hắn cũng không bảo dưỡng.

Đến lúc này, cuối cùng đã hỏng hoàn toàn!

"Hoàng Tuyền là bản thể, cự mãng này chỉ là yêu hồn... Bất kể đánh giết bao nhiêu lần thì nó cũng sẽ xuất hiện lại sao?"

Phương Tịch đã nhìn ra được mấy phần nội tình của thần thông này, thân hình hắn chợt nhoáng lên đã biến mất không thấy đâu nữa.

"Không tốt!"

Hắc Bạch nhị lão thấy vậy thì không khỏi cực kỳ sợ hãi, thần thức đảo qua phụ cận lại không thể nào phát hiện được tung tích của Lục Dục Hỗn Thiên Ma Thi!

Sưu!

Một bóng người hiện ra ở sau lưng Hắc lão, lại bị một cái đầu rắn to lớn từ hu không thoát ra thôn phệ.

Tê tê!

Cự mãng phun lưỡi, trên đó quấn đầy quỷ khí âm trầm.

"Đây là Quỷ Vương kia..."

Bạch lão nhíu mày, chợt cảm thấy không ổn.

Ầm ầm!

Giữa không trung, một bóng người xuất hiện, sau lưng triển lộ ra thần thông pháp tướng to lớn.

Pháp tướng này mở đại thủ ra, bắt chặt lấy hai đầu cự mãng.

Phương Tịch bay đến không trung phía trên Bạch lão, sắc mặt lạnh lùng, thiết quyền ầm ầm đánh xuống.

Ầm ầm!

Đi kèm với mỗi lần thiết quyền đánh xuống thì sắc mặt của Bạch lão lại tát nhợt hơn một chút.

"Lão Bạch..."

Hắc lão thấy vậy thì hai tay kháp quyết, lão đang định thi triển pháp thuật lợi hại gì đó đã thấy Phương Tịch phẩy tay áo, vô số ngọn lửa đen nhánh bay ra bao bọc cả người lão vào trong.

Ầm!

Lại một quyền nữa, hộ thể linh tráo của Bạch lão chia năm xẻ bảy, khóe miệng chảy máu, bị Phương Tịch nắm cổ nhất lên.

Đan hoàn màu trắng ở giữa không trung rên rỉ rồi chợt trở về, đánh trúng lưng của Phương Tịch nhưng chỉ có thể khiến hắn hơi lảo đảo, sau đó hắn duỗi đại thủ ra bắt chặt lấy Kim Đan màu trắng.

Mất đi Kim Đan của Bạch lão, cảnh U Minh trong nháy mắt tiêu tán, Hoàng Tuyền, cự mãng hai đầu kia... Bất chợt đã biến mất không còn tâm tích.

Phương Tịch nhìn lướt qua lối ra bí cảnh, thân hình chợt lóe lên đã biến mất không thấy đâu nữa.

Gần như hắn vừa biến mất thì Hắc lão hóa thành một đạo lưu quang xông ra khỏi ma hỏa vây quanh, nhưng đâu còn thấy bóng dáng của người cộng tác ở đâu?

Trong bí cảnh.

Cảm nhận được áp lực khổng lồ đến từ hư không bốn phía, Dư Hóa không thể làm gì chỉ đành phun ra viên Vô Biên Huyết Hải Đan kia của mình liên thủ với những Kim Đan một phút trước còn muốn chém giết y, cùng chống lại ma trận ngút trời.

"Hừ... Một đám vốn là chó, bây giờ còn dám sửa loạn với chủ nhân."

Thiếu chủ chắp tay sau lưng, đứng đối diện đám người, cảm giác như rất khí định thần nhàn.

Y nhìn Bạch Cốt chân nhân, trên mặt nở nụ cười ranh mãnh: "Lão cốt đầu... Ngươi cũng đã gặp bản thiếu chủ... Nếu ngươi nguyện ý thần phục, bản thiếu chủ có thể giữ một mạng cho ngươi, thế nào?"

"Không thể nào..."

Viên Bạch Cốt Xá Lợi lơ lửng trên đầu của Bạch Cốt chân nhân, gương mặt mập mạp lại ửng đỏ như bị bệnh: "Dù ngươi có thể bỏ qua cho bất kỳ ai cũng sẽ không bỏ qua lão đạo... Chỉ vì viên Bạch Cốt Xá Lợi này chính là..."

"Đáng chết, xem ra năm đó trong cung để lộ quá nhiều bí mật."

Thiếu chủ biến sắc, sờ ót.

Một viên Thiên Ma Xá Lợi bay ra, tỏa ra ma quang trăm trượng, đại trận chợt tăng tốc vận chuyển.

Ngay lúc Dư Hóa là người đầu tiên chống đỡ không nổi thì bất chợt...

Ầm ầm!

Một trận đất rung núi chuyển truyền đến, toàn bộ bí cảnh dường như cũng long trời lở đất, trong hư không hiện ra từng quang ngân trắng như vết thương của hư không...

Mà Dư Hóa chợt cảm thấy áp lực lại không còn, chẳng biết từ lúc nào đại trận này lại tan rã.

"Cơ hội tốt, bí cảnh bị phá, hư không thông đạo xuất hiện... Chỉ cần vượt qua là lập tức đến bên ngoài!"

Bạch Cốt chân nhân hét dài, Bạch Cốt Xá Lợi liên tục tăng vọt hóa thành một Đại Lực Bạch Cốt Thần Ma cỡ nhỏ, vây quang y bay lên rồi hóa thành một đạo lưu quang xông vào trong một vết nứt không gian, biến mất không thấy đâu nữa...

Thấy vậy thì những tu sĩ Kim Đan khác lập tức học theo, trốn vào vết nứt không gian.

"Đáng chết..."

Thiếu chủ vừa khôi phục lại trong sự phản phệ khi đại trận sụp đổ đã thấy cảnh này, trương gương mặt âm nhu không khỏi hiện ra vẻ tức hổn hển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận