Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 799: Quán đỉnh (2)

Lôi Hỏa Chân Quân độ kiếp thành tựu Nguyên Anh!
Thiên Phạm Bang lập tức tỏ vẻ thần phục!
Ngay khi tất cả mọi người trong Phường Thị Hắc Nham đang vui vẻ ăn mừng, cho rằng ngày tháng tốt lành sắp đến.
Ban đêm...
"Chín vầng trăng sáng, thật sự rất hùng vĩ..."
Phương Tịch lấy một chiếc ghế mây ra, nhìn ánh trăng mà tự lẩm bẩm.
Lúc này, thần niệm của hắn đã phóng ra ngoài từ lâu, còn có rất nhiều khôi lỗi và thú nguyên khí do bí thuật Tha Hóa Vạn Vật tạo ra đang giám thị động tĩnh ở các nói trong Phường Thị Hắc Nham.
'Một tu sĩ tấn thăng Nguyên Anh... Có thể dẫn Tam Giác Nguyên Tê đến hay không?'.
Phương Tịch vẫn giữ thái độ hoài nghi với chuyện này, dù sao đối với Nguyên Cổ Hoang Thú thì Nguyên Anh bình thường hình như cũng không có sức hấp dẫn quá lớn.
Rất nhanh, thần thức của hắn đã phái hiện ra được chút tun tích.
Thùng thùng!
Trong bóng tối, tiếng bước chân nặng nề từ xa đang đến gần.
Vô số sương mù tản ra, một con hoang thú to lớn tựa như tê giác xuất hiện.
Đầu của nó có ba cái sừng nhọn song song nhau, đều có mà vàng nhạt.
Lúc này nó lập tức phát ra tiếng gầm chấn động Phường Thị Hắc Nham.
Khí tức hoang thú khủng bố tản ra bốn phía kiến tu sĩ toàn thành nhớ lại sự sợi hãi mà trong một đêm ở hai mươi năm trước đã đối mặt.
"Tam Giác Nguyên Tê!"
"Không đúng, sao nó lại nhỏ như vậy, mà khí tức còn chỉ là cấp năm... Màu sắc sừng cũng không đúng."
Phương Tịch đảo thần thức qua, lập tức biết: "Chẳng lẽ đây chính là con của hai con Nguyên Cổ Hoang Thú năm đó sao?"
"Đúng vậy, Nguyên Anh bình thường đối với Nguyên Cổ Hoang Thú cũng bình thường nhưng đối với thú con thì nó lại rất bổ dưỡng.
Thật ra Phường Thị Hắc Nham chính là trại chăn nuôi mà Nguyên Cổ Hoang Thú đã chia ra.
Phản Hư thu hoạch Hóa Thần, Hóa Thần thu hoạch Nguyên Anh, rất hợp lý!
'Bây giờ hai con Nguyên Cổ Hoang Thú kia đã chướng mắt chỗ này, nhưng con hoang thú cấp năm lại phù hợp với chỗ này, không những có huyết nhục của tu tiên giả bồi bổ mà còn có thể làm quen pháp thuật của tu sĩ nhân tộc...'.
Trong lòng Phương Tịch cảm khái.
Cái gọi là phụ mẫu thương con cái thì tính toán sâu xa.
Bây giờ nhìn lại hai con Nguyên Cổ Hoang Thú kia cố ý mở một trại chăn nuôi tu sĩ nhân tộc cấp thấp chính là để thỏa mãn nhu cầu của con thú non kia...
Hoang thú gầm lên, chấn nhiếp toàn thành.
Trong một động phủ chợt truyền đến một tiếng đáp lại rất bi phẫn.
Ầm ầm!
Một mảnh lôi vân to khoảng mấy mẫu xuất hiện trong đó còn có linh diễm bốc lên.
"Hoang thú... Lão phu liều với người!"
Lôi Hỏa Chân Quân nói ầm âm, đám mây ẩn chứa lực lượng lôi hỏa đã bao phủ hoang thú lại.
"Hả?"
Ánh mắt Phương Tịch sáng lên thì thấy trong tầng mây kia có một tráng hán khoảng bốn mươi tuổi, râu tóc đều tím ngắt đang kết quyết hai tay, quơ một cây lôi hỏa đại kỳ có chút tàn phá.
'Thông linh chi bảo này... Hình như ta từng thấy rồi... Chính là bản mạng chi bảo của một Hiệu úy Hóa Thần, xem ra hắn đã vẫn lạc, pháp bảo cũng bị người khác nhặt...'.
Phương Tịch cảm khái trong lòng.
Mà lúc này hắn nhìn ra Lôi Hỏa Chân Quân kia cũng không hiên ngang lẫm liệt giúp thuộc hạ kéo chân hoang thú lại để tranh thủ cơ hội chạy trốn.
Mà ngược lại, trong miệng y không ngừng niệm chú, thừa cơ hội ném thông linh chi bảo kỳ phiên kia ra.
Lôi hỏa đầy trời hóa thành lồng giam, tạm thời vây khốn Tam Giác Nguyên Tê lại.
Y hét dài một tiếng, lôi hỏa hưởng ứng theo, sau đó y hóa thành một đạo độn quang, trực tiếp chạy trốn!
Hưu!
Thiên địa linh lực chấn động, vô số điểm sáng tụ lại phá vỡ lông giam bằng lôi hỏa.
Nếu món thông linh chi bảo này do một tu sĩ Hóa Thần chủ trì thì chắc chắn có thể vây khốn con Tam Giác Nguyên Tê này lâu hơn.
Thế nhưng chủ nhân của nó chỉ là Nguyên Anh, mà Tam Giác Nguyên Tê còn am hiểu phá trận!
Tam Giác Nguyên Tê gầm lên, cái sừng màu vàng nhạt trên đỉnh đầu oanh minh, một đạo kim sắc quang huy khuấy động bắn ra, tẩy rửa một mảnh bóng đêm.
Trên mặt của Lôi Hỏa Chân Quân còn mang theo vẻ may mắn vì mới chạy thoát thì khí tức toàn thân trong nháy mắt không còn, từ giữa không trung ngã xuống.
Trong đan điền khí hải của y, Nguyên Anh mới ngưng tụ đầy chấn kinh và phẫn nộ bị một tia sáng kim sắc xuyên qua giữa ngực rồi cuốn trở về.
Nếu Lôi Hỏa Chân Quân có ý chỉ tử chiến thì Phương Tịch sẽ thuận tay kéo một cái.
Nhưng thấy y là loại bùn nhão không đắp thành tường được nên hắn cũng sống chết mặc bây.
Lúc này Phương Tịch nhìn thấy Nguyên Anh kia bị tia sáng kim sắc bao vây, chui vào trong miệng của Tam Giác Nguyên Tê.
Nó nhấm nuốt hai lần, đôi mắt nhỏ chợt sáng lên!
Có lẽ Nguyên Anh cấp bốn đối với Nguyên Cổ Hoang Thú chỉ là nếm chút mùi vị nhưng đối với hoang thú cấp năm cũng có chút bổ dưỡng.
Tam Giác Nguyên Tê rống dài, lại nuốt luôn cả nhục thân của Lôi Hỏa Chân Quân.
Nhục thân của tu tiên giả rất dồi dào thiên địa nguyên khí nên đối với yêu thú thì mùi vị cũng không tệ!
Tam Giác Nguyên Tê ăn Lôi Hỏa Chân Quân xong, màu vàng nhạt trên cái sừng nhỏ của nó dường như đậm hơn một chút, hiện ra hoa văn.
Ong!
Một đạo kim sắc kỳ quang xông ra, những chỗ nó đi qua những trận pháp do các tán tu bố trí lại đều vỡ vụn...
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Tam Giác Nguyên Tê bước vào trong phường thị, nó giẫm mạnh một bước thì một kiến trúc bằng đá đã hóa thành phấn vụn.
Bất kể pháp khí, linh khí của tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ hay là pháp bảo của tu sĩ Kết Đan đánh vào Tam Giác Nguyên Tê, ngay cả một điểm trắng cũng không xuất hiện.
Hiển nhiên những công kích này ngay cả gãi ngứa cho Tam Giác Nguyên Tê cũng không tính.
Ánh mắt của nó nhìn thoáng qua, chọn được mấy tên Kết Đan Chân Nhân thì lập tức mở cái miệng to như chậu máu ra...
"Tai họa! Tai họa!"
"Trời ơi... Sao lại khiến lão phu tiên tục gặp phải hoang thú phá thành đến hai lần vậy?"
Thành đông.
Bởi vì tu sĩ ở đây rất thưa thớt nên bây giờ vẫn chưa khiến Tam Giác Nguyên Tê chú ý.
Nhưng tất cả tu sĩ đều thất kinh mà chạy tứ tán như chim thú chạy trốn.
Một tu sĩ Luyện Khí lớn tuổi, tóc trắng xóa nhìn Tam Giác Nguyên Tê kia lại chửi ầm lên.
Hiển nhiên, kẻ này đã điên rồi!
Phương Tịch nghe mấy câu thì đã hiểu được đa phần tử tôn của người này đều chết trong lần hoang thú phá thành trước.
Bản thân vất vả lắm mới mang theo một tôn nhi thoát được một mạng, lại trải qua gian khổ trong hoang dã, cuối cùng mới trở lại phường thị định cư.
Khó được sống yên ổn thời gian mấy ngày, hôm nay còn nhìn thấy Chân Quân độ kiếp.
Vốn cho là thời gian yên bình vẫn có thể kéo dài, kết quả hoang thú lại đến!
Chuyện trái ngược như vậy thật sự rất dễ khiến người ta phải tuyệt vọng!
"Đây chính là man hoang!"
"Mỗi khi tổ tiên nhân tộc mở một mảnh đất đai đều gian khổ như vậy sao?"
Phương Tịch cảm khái rồi nói với Tiểu Thanh ở bên cạnh: "Ngươi đi... Bắt sống con hoang thú kia lại đi!"
"Nhất định phải sống sao?"
Tiểu Thanh bĩu môi: "Chuyện này hơi phiền phức đó..."
Mặc dù nói vậy nhưng Tiểu Thanh vẫn hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang bay ra.
Thu!
Tam Giác Nguyên Tê cúi đầu xuống, đang định ăn một đám tu sĩ Luyện Khí thì bất ngờ có ngọn lửa xanh đập lên người.
Theo tiếng phượng minh véo von kia, một đoàn Thanh Loan Hỏa chợt nổ tung.
Linh diễm như vậy lập tức đốt cháy lớp da dày của Tam Giác Nguyên Tê, từng sợi tua rua không ngừng thẩm thấu vào xương cốt, chỗ yếu hại...
Tam Giác Nguyên Tê bị nổ mạnh văng đi thì không khỏi kêu thảm thiết.
Ba cái sừng trên đầu nó đại phóng quang mang rồi chợt xông lên hư không.
Ma đạo kim quang xen lẫn nhau hóa thành một mảnh kim hà, trong đó có vô số phù văn liên tục lấp lóe.
Ánh bạc lóe lên trong hư không, một con Thanh Hỏa Loan vô cùng thần tuấn hiện ra.
Con Thanh Hỏa Loan này giang cánh ra, dường như trên mỗi sợi lông vũ đều bốc lên ngọn lửa xanh, còn có từng ngân sắc Phượng Triện Văn xuyên qua trong đó.
Nó chỉ vỗ nhẹ một cái đã có Thanh Loan Hỏa xen lẫn tia sáng ngân sắc bay ra, gió mượn thế lửa, dễ dàng đốt kim sắc hào quang bốc hơi!
Không những vậy, Thanh Hỏa Loan khổng lồ còn lao xuống, một ngọn lửa xanh xuất hiện trên cự trảo, để lại ba vết thương ghê rợn, song song nhau ở trên lưng của Tam Giác Nguyên Tê, xung quanh vết thương còn có ngọn lửa xanh thiêu đốt huyết nhục...
Tam Giác Nguyên Tê giận dữ, đánh nhau với Thanh Hỏa Loan.
Tán tu ở dưới thừa dịp chạy trốn, trong lòng còn đầy nghi hoặc: "Đó là... Yêu thú Hóa Thần cấp năm sao? Sau nó lại đánh với hoang thú, còn cứu chúng ta... Chẳng lẽ là linh sủng của một vị tiền bối nào đó hay sao?"
Đa phần tu tiên giả đều có tư duy nhanh nhẹ, rất nhanh đã có người đoán được chân tướng, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ mừng như điên.
Trong man hoang, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới có điều kiện cơ bản để di chuyển sơ bộ!
Nếu muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này thì cần ít nhất một tu sĩ Hóa Thần che chở!
Tiếc là bất kể bọn họ có tìm kiếm thế nào cũng không thấy được bóng dáng của vị 'Tiền bối' kia...
...
"Thật sự là đồ sộ..."
Phương Tịch đứng trước cửa động phủ của mình nhìn hai con cự thú có hình thể khổng lồ đang vật lộn thì cảm khái.
Lúc này hắn nhìn thấy đại môn động phủ của Chu Quân ở cách đó không xa đã mở ra, một thanh niên mất hồn mất vía bước ra ngoài.
"Tiểu Trùng, có muốn đến uống một chén hay không?"
Phương Tịch giơ hồ lô trong tay ra.
Ánh mắt đờ đãn của tiểu Trùng chuyển một cái, vậy mà tựa như đã trải qua tang thương.
Tiểu Trùng bước đến trước mặt Phương Tịch, nhận lấy hồ lô, uống ùng ục.
Thanh Trúc Tửu lướt qua yết hầu, chỉ để lại vị cay đắng nhàn nhạt.
Tiểu Trùng chợt có chút khó chịu: "Sư phụ ta... Thăng tiên rồi..."
Trước đó Chu Quân đột nhiên bộc phát uy của Nguyên Anh, thậm chí còn tiến hành đoạt xá, tiểu Trùng gần như đã cho rằng mình chết chắc.
Nhưng không ngờ, chẳng biết tại sao quá trình đoạt xá lại thất bại.
Còn để cho y có được rất nhiều ký ức và kinh nghiệm của tu sĩ Nguyên Anh, còn thể nói là phần tài phú quý giá nhất trong đạo đồ.
Gần như tiểu Trùng đã dùng góc nhìn khác mà trải qua cả một đời tu sĩ Nguyên Anh, sau đó không nói Nguyên Anh, mà ít nhất y tu luyện đến cảnh giới Kết Đan tuyệt đối cũng không có chút vấn đề nào!
"A? Sao lại như vậy?" Phương Tịch như kinh ngạc hỏi.
"Sư phụ... Người vốn có thương cũ, hôm nay thương thế lại tăng thêm nên đã tọa hóa..." Tiểu Trùng vốn định nói thật nhưng khi đến miệng thì y lại lập tức đổi lời.
"Ha ha, tiểu Trùng, xem như ngươi đã lịch luyện ra rồi."
Phương Tịch nghe vậy thì không khỏi gật đầu: "Ngươi có thể nói như vậy thì một phen khổ tâm của sư phụ ngươi cũng xem như không uổng phí..."
"Cái gì?"
Tiểu Trùng như bị sét đánh, chợt nhảy ra mấy bước, bàn tay giấu sau lưng đã hiện ra một viên lôi châu.
"Đừng khoe khoang vật giữ mạng mà tên sư tôn Nguyên Anh của ngươi để lại cho ngươi với ta..."
Phương Tịch lấy một hồ lô rượu khác ra, tùy ý uống một hớp Thanh Trúc Tửu: "Cũng không phải sư phụ ngươi đoạt xá ngươi mà là quán đỉnh!"
Nếu là đoạt xá thì một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không thể nào phản kháng được.
Bí thuật mà Chu Quân đã thi triển chính là Quán Đỉnh Chi Pháp mà Phật môn đã lưu truyền ra, tương đương với bỏ qua tất cả của mình, mang kinh nghiệm, kiến thức, thậm chí công lực đều giao cho người thừa kế.
Đương nhiên nếu kế thừa pháp lực sẽ có thể tạo thành trở ngại sau này đột phá cảnh giới, hại lớn hơn lợi.
Bởi vậy rất nhiều tu sĩ khi thi triển Quán Đỉnh Chi Pháp đều chỉ giữ lại ký ức mà khiến pháp lực tự động tiêu tán...
Bây giờ Phương Tịch nhìn lại thì đã biết trong cơ thể của tiểu Trùng ẩn chứa một cỗ nguyên khí sinh mệnh, bình thường yên lặng ẩn nấp sẽ xuất hiện lúc mấu chốt khi y đột phá đại cảnh giới, giúp chút sức.
"Không phải đoạt xá? Mà là quán đỉnh? !"
Tiểu Trùng thì thào rồi hốc mắt chợt đỏ lên: "Vì sao sư phụ không nói cho ta biết?"
"Có lẽ bởi vì... Hắn muốn ngươi biết tu tiên giới lòng người hiểm ác, đây cũng là bài học cuối cùng mà hắn dạy cho ngươi!" Phương Tịch cảm khái trả lời.
"Vậy đại thúc lại là ai?"
Tiểu Trùng vẫn chưa từ bỏ cảnh giác mà nghiêm túc hỏi.
Có thể biết sư tôn là tu sĩ Nguyên Anh, mà sư tôn lại hoàn toàn không biết gì về người này, trừ phi. .
Thu thu!
Lúc này trận chiến của cự thú ở phương xa đã phân ra thắng bại, Thanh Hỏa Loan chụp Tam Giác Nguyên Tê đã mất đi năng lực hành động bay về phía này.
Phương Tịch nhẹ nhàng điểm chân một cái đã nhảy lên đầu của Tiểu Thanh, hắn đứng chắp tay nhìn tiểu Trùng.
Tiểu Trùng cảm thấy toàn thân cũng run rẩy: "Hóa Thần... Hóa Thần Tôn Giả? !"
Dù sao y cũng là tu tiên giả ở Địa Tiên giới nên kiến thức cũng vượt xa tu sĩ hạ giới.
Y còn biết lúc Phường Thị Hắc Nham chưa suy sụp cũng có đại năng Phản Hư và Hóa Thần Tôn Giả tọa trấn!
Nghe nói khi đó có Hóa Thần Tôn Giả càn quét quần tà nên xung quanh phường thị rất an toàn, chính là thiên đường của nhân tộc...
"Tiểu Trùng... Không, Lương Như Long, hôm nay từ biệt, có duyên gặp lại."
Phương Tịch dùng thần thức truyền âm xong thì tiện tay đánh Đông Thuật mà mấy ngày qua hắn lĩnh hội Hỗn Lạc Xà đoạt được vào trong thức hải của người này rồi giậm chân một cái.
Thanh Hỏa Loan hóa thành một ngọn lửa xanh bay đi xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận