Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 80: Ban tên (2)

Đội xe.

"Ngươi yên tâm... Võ công Đại sư huynh hơn người đã là cao thủ cấp Võ Sư, tất nhiên hắn sẽ có thể mang lão đại của ngươi về."

Mộ Phiếu Miểu đang an ủi Cẩu Nhi.

Bất chợt, một tòa núi thịt từ xa bay tới rơi xuống trước mặt Cẩu Nhi.

"Lão đại của ta đâu rồi?" Cẩu Nhi lập tức hỏi thăm.

"Chết rồi!"

Hàn mập mạp thở dài, y cầm một đoạn quần áo bị nhuốm máu giao cho Cẩu Nhi.

Lập tức Cẩu Nhi khóc đến ngất đi.

"Người sống một đời, chính là như thế, nhìn thoáng chút đi..." Hàn mập mạp lắc đầu, trở lại trên xe ngựa của mình để hưởng lạc.

Ân, sau khi một chiếc xe ngựa đi ra, y gọi hết tất cả tiểu thiếp lên chiếc xe ngựa của y, khiến cho người khác không thể không bội phục tuấn mã kéo xe của y, đúng là Thần Câu nha.

"Lão gia đã về rồi!"

Hàn mập mạp trở lại thùng xe, lập tức y đã bị mấy cánh tay trắng nõn vây quanh.

"Hắc hắc..."

Y tiện tay lấy từ trong thùng xe ra một bình rượu ngon, uống một ngụm: "Ừm... Đã trở về."

Con mắt hài lòng của y nheo lại, chỉ còn lại một khe hở.

'Trên người của Phương Tịch chắc chắn có bí mật, bất quá chuyện này không liên quan đến lão Hàn ta.'.

'Vô tư tiêu dao mới có thể dưỡng sinh trường mệnh nha... Ta không tham, ta không tham, mỗi ngày đều có kiều thê mỹ thiếp, ăn no uống đủ, vui vẻ là được rồi, vui vẻ là được rồi...'.

Không bao lâu, Phương Tịch cũng về tới đội xe.

"Lên đường, tiếp tục xuất phát!"

Hắn nhìn đám người trong đội xe rồi phát ra mệnh lệnh.

Đội ngũ chậm rãi tiến lên, Phương Tịch bước đến bên cạnh Cẩu Nhi: "Ngươi còn chỗ nào để đi không?"

"Không có..."

Hai mắt Cẩu Nhi vô thần nhìn về phía trước.

"Vậy thì cùng chúng ta đến Thành Tam Nguyên đi, ta sẽ tiến cử ngươi gia nhập Bạch Vân võ quán, luôn có thể kiếm miếng cơm ăn."

Phương Tịch không có chút gánh nặng nào mà hắn chuẩn bị quăng bao quần áo cho Mộ Phiếu Miểu.

Dù sao khi Mộ Thương Long đến Thành Tam Nguyên, khả năng lớn là lão bị kế sinh nhai bức bách sẽ tiếp tục mở võ quán.

"Đúng rồi, tên của ngươi là gì?"

"Không có." Cẩu Nhi trả lời.

"Vậy ta lấy cho ngươi một cái là được rồi, ngươi lấy họ Trương theo Trương Tuấn Minh đi... Còn tên sao? trong lúc nói cười, hoàng đồ bá nghiệp cũng không bằng nhân sinh một cơn say... Vậy gọi là Trương Túy... Không đúng, Trương Minh Định được rồi!"

"Trương sao?" Cẩu Nhi nghĩ nghĩ, chợt liên tục gật đầu: "Ta gọi là Trương Minh Định!"

"Ừm, rất tốt!"

Phương Tịch gật đầu, bỗng nhiên hắn cảm thấy tên Trương Tuấn Minh này, trên thế giới này lại có chút kéo dài rồi.

Đây chính là điều mà cổ nhân theo đuổi.

'Ha ha... Loại kéo dài này chỉ là giả tạo!'.

'Cái gì gia tộc, huyết mạch, tinh thần kéo dài, lưu danh thanh sử... Cũng không sánh bằng chính mình sống thành lịch sử!'.

'Ta nhất định phải Trúc Cơ, hưởng được Trường Sinh.'.

Đôi mắt Phương Tịch thăm thẳm lại càng kiên định chí hướng của mình hơn.

Mấy ngày sau.

Sắc mặt Phương Tịch như thường trở lại khu nhà lều.

Tam Nhật Hương đã tan hết từ lâu, hơn nữa hắn một đường đi trở về cũng không phát hiện có tin tức gì truyền ra.

Dù sao bên ngoài phường thị thường xuyên có người chết, mọi người cũng đã quen thuộc.

Chỉ cần người chết không phải nhân vật trọng yếu gì thì rất nhanh cũng sẽ bị lãng quên.

"Huống chi... Bách Xảo Lâu muốn tìm cũng là một tên đại hán hung thần ác sát bán thịt Thái Tuế, cùng tiểu Linh Nông ta có cọng lông gì liên quan?"

Sau khi Phương Tịch dạo một vòng tìm kiếm tin tức, âm thầm yên tâm.

Nhưng mà tên Trần Bình sát vách không có ở đây, đại khái không phải y bế quan thì chính là đi dây dưa với Lục đạo hữu rồi.

Phương Tịch cũng mặc kệ y, hắn nghĩ nghĩ rồi trực tiếp đi tìm Địch Thất.

"Cái gì? Phương đạo hữu ngươi lại có thể giết một con yêu thú sao?"

Địch Thất dò xét trên dưới Phương Tịch, tựa hồ muốn nhận thức lại vị Linh Nông này.

"Chỉ là ta gặp vận khí tốt thôi, trùng hợp con yêu thú này cũng không mạnh..."

Phương Tịch lộ ra nụ cười xấu hổ: "Thi thể của nó đang ở nhà ta, ta dẫn ngươi đi xem..."

Đương nhiên hắn sẽ không bại lộ túi trữ vật ngay trước mặt Địch Thất, bởi vậy hắn đặt thịt yêu thú đã phân chia xong ở trong nhà.

Địch Thất bước vào nhà gỗ của Phương Tịch, y nhìn thấy từng khối thịt thú, còn có xương cốt, rốt cuộc đã tin tưởng: "Đúng là vận khí của đạo hữu rất tốt... Đây là ngươi chuẩn bị... Bán sao?"

"Đúng vậy!"

Phương Tịch xoa xoa tay, dường như hơi khó mở miệng: "Trong phường thị đang lục đục, ta cũng không dám đi rêu rao khắp nơi, cũng không phải chỉ có thể phiền đạo hữu xử lý giúp ta sao? Nếu đạo hữu nguyện ý ta có thể cho đạo hữu một thành phí tổn."

'Chuyện mua bán này có thể làm được!'.

Ánh mắt Địch Thất tỏa sáng, gia tộc của y đang có nhu cầu này, mang về còn có thể được một ít công huân.

Mấu chốt là... Y có thể lấy tiền hai bên nha!

Lập tức tinh thần y tỉnh táo: "Yêu thú này có phẩm giai gì? Nặng bao nhiêu cân?"

"Đại khái nhất giai hạ phẩm... Thịt thì ba bốn trăm cân, xương cốt tính khác... Còn da thì ta lưu lại."

Phương Tịch thản nhiên trả lời.

Cho dù là Linh Nông, nhưng may mắn giết được một con yêu thú cũng xem như hợp lý.

Dù sao chuyện vận khí này ai có thể nói chính xác được?

Dù sao hắn cũng không định thông qua Địch Thất bán ra con thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận