Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 184: Bại trận

Hôm sau.

"Ô ô ô... Lô gia ca ca, huynh không được đi... Đệ nghe nói ma đầu ngân giáp kia rất dữ, huynh đi sẽ chết."

Tiểu Hổ bây giờ mới mười tuổi, ôm Lô Quá gào khóc.

"Tiểu Hổ ngoan, ca ca cam đoan với đệ, nhất định sẽ trở về."

Lô Quá xoa đầu Tiểu Hổ, vẻ mặt hiện ra chút nhu tình.

Y xoay người, nói với thiếu niên mặc áo gai vải thô, tay chân vụng về, mày rậm mắt to ở sau lưng: "Đây là Tiểu Hổ Vương gia, sau này ngươi cũng ở đây làm tá điền, phải sống chung thật tốt..."

"Lô huynh đệ yên tâm, ta nhất định yêu thương đệ ấy như đệ đệ của mình!"

Thiếu niên có làn da ngăm đen cười ha hả trở lời, có chút thật thà.

"Ừm, đi theo ta, ta dẫn ngươi đến bái kiếm chủ gia."

Lô Quá gật đầu, dẫn Hải Đại Quý mày rậm mắt to bước vào đại trạch của Phương Tịch.

"Căn nhà tốt quá, cái này... Căn nhà lớn như vậy... Dù địa chủ ở quê ta cũng ở không nổi..."

Đầu tiên là Hải Đại Quý bị viện tử tinh xảo hoa mỹ làm rung động, đến khi bước vào trong viện, nhìn thấy hoa đào rực rỡ, một thanh niên áo trắng ngọc thụ lâm phong, chắp tay đứng ở cạnh hồ.

Trong hồ nước, một con cá chép màu xanh to lớn thấy có người ngoài đến, mắt cá trừng lên, nhe những cái răng trắng hếu ra làm hành động đe dọa.

Uy áp của yêu thú cấp một trung phẩm xém chút đã dọa Hải Đại Quý vẫn là Luyện Khí sơ kỳ ngã sấp mặt.

"Ngoan ngoan, cá thật là lớn..."

Y nhìn Đại Thanh Ngư rồi tự lẩm bẩm.

Vẫn là Lô Quá đẩy y một cái: "Còn không mau bái kiến lão gia?"

"Đúng đúng..." Hải Đại Quý nhử mới tỉnh mộng, dáng vẻ muốn quỳ lại không dám quỳ: "Tiểu nhân gọi là Hải Đại Quý, bái kiến lão gia, xin lão gia thu nhận! Nhất định tiểu nhân sẽ cố gắng trồng trọt..."

"Phốc!"

Tiểu tử này khiến Phương Tịch cũng hơi buồn cười.

Sau khi hắn cười thành tiếng, nhớ lại dáng vẻ trước đó của đối phương, loại hèn mọn trong xương cốt kia lập tức có suy đoán: "Xuất thân của ngươi là phàm nhân đúng không?"

"Đúng vậy, phụ thân và nương của tiểu nhân đều làm nghề đánh cá... Sau khi tiểu nhân sinh ra cũng luôn giúp đỡ làm việc, cho đến lúc mười tuổi, gặp được một lão đạo nói tiểu nhân có linh căn, có thể dẫn tiểu nhân theo để tu tiên..."

Mặt mày Hải Đại Quý hớn hở, sau đó tinh thần trở nên sa sút: "Đáng tiếc, sư phụ của tiểu nhân không lâu sau đó đã chết..."

Phương Tịch chăm chú nhìn vẻ mặt của đối phương, cảm thấy đối phương cũng hơi quen mặt.

Rồi nhớ lại, một lát sau mới nói: "Phụ thân của ngươi... Tên là Hải Lão Đại phải không? Gia trụ là một chiếc thuyền đánh cá trên đầu có khắc hình cá chép đỏ đúng không?"

Hải Đại Quý giật mình, liên tục gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi, chẳng lẽ lão nhân gia biết phụ thân của tiểu nhân sao?"

"Từng gặp một lần."

Phương Tịch cảm khái.

Lúc trước, hắn đến Hồ Vạn Đảo chính là Hải lão đại chống thuyền đưa đi.

Không ngờ hài tử của đối phương lại có linh căn, lại còn đưa đến trước mặt mình, thật sứ có vài phần duyên phận.

"Không ngờ hôm nay lại gặp được cố nhân, vật nhỏ này xem như lễ gặp mặt."

Hắn lục trong túi trữ vật ra một pháp khí hình cuốc, đưa cho Hải Đại Quý.

"Đa tạ lão gia, đa tạ lão gia!"

Hải Đại Quý nhận pháp khí, liên tục cảm ơn, sau khi y rót pháp lực vào, không khỏi lại kinh hô: "Là pháp khí trung phẩm sao?"

Y cũng không để ý, vẻ mặt của Lô Quá ở bên cạnh hơi khó coi, như bị người ta chém một đao...

"Sau này cố gắng làm cho tốt!"

Phương Tịch cũng không để ý đến Lô Quá, lại động viên Hải Đại Quý vài câu.

Trong túi trữ vật của hắn bây giờ không có pháp khí hạ phẩm.

Huống chi Hải Đại Quý khác với Lô Quá, không có thù giết cha với hắn mà lại rất có duyên phận...

Muốn chiếu cố ai, không chiếu cố ai đều là mặc theo tâm ý mà làm.

Tu tiên đến cuối cùng không phải và cầu trường sinh bất lão, có thể tùy ý hành sự hay sao?

Trong lòng Lô Quá lại rối rắm, cáo từ rời khỏi.

Lô Quá vừa đi đến rìa trận pháp, chợt nhìn thấy hồng quan ở phương xa lóe lên, một đạo độn quang đanh bay nhanh đến đây rồi một thiếu nữa áo đỏ hiện ra, quát: "Phương Tịch... Đi ra đánh một trận! ! !"

"Là Thiếu đảo chủ? !"

Lô Quá thì thào, vội trốn qua một bên.

Mấy năm nay Nguyễn Đan không ngừng khổ tu, đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng sáu, hôm nay không biết lên cơn điên gì lại đến khiêu chiến Phương Tịch!

"Sao Thiếu đảo chủ lại dồn ép không tha?"

Phương Tịch khống chế Hắc Vũ Chu, cũng bay khỏi trận pháp, thở dài nói.

Năm đó không phải hắn đã từ chối rồi sao?

Sao thiếu nữ này lại xem ước hẹn ba năm là thật?

Tâm tính của người này vẫn thật sự khiếm khuyết, đồng thời cũng là nỗi khổ tâm mà Nguyễn Tinh Linh bảo nàng tu luyện công pháp Liễm Tức.

"Bớt nói nhảm, chiến đi!"

Nguyễn Đan kiêu ngạo như một con Hỏa Phượng Hoàng, hai tay kháp quyết, tế ra một miếng Hồng Lăng, Hồng Lăng bay múa đẹp mắt ở giữa không trung, như một con Giao Long xích hồng, từng tia linh lực đỏ tràn ra bên ngoài, rõ ràng là một kiện pháp khí thượng phẩm.

Phương Tịch bất đắc dĩ thở dài, phóng Thanh Quy Thuẫn ra, một cái mai rùa nhanh chóng biến lớn, bên ngoài ngưng tụ ra một thủy tráo phòng ngự.

Ba!

Hồng Lăng quất lên mai rùa lập tức khiến mai rùa rên rỉ như không chịu nổi.

Du sau thì Thanh Quy Thuẫn cũng chỉ là một kiện pháp khí trung phẩm.

"Uống!"

Phương Tịch quát lớn, khí huyết trên người trên người liên tục tăng lên, đánh một quyền lên Hồng Lăng khiến Hồng Lăng bay lệch ra.

Đôi mắt hắn như phóng điện, phóng đến Nguyễn Đan, lấy một thanh pháp khí pháp khí trung phẩm Đào Mộc Kiếm ra, bắn ra nhanh như chớp.

Đương!

Nguyễn Đan mím môi đỏ, nhẹ nhàng kháp pháp quyết, một tấm kính màu đỏ ngăn trước mặt, rất nhiều hỏa diễm trong mặt kính đổ ra.

Đào Mộc Kiếm rên rỉ, dường như đã bị tổn thương linh tính.

"Đáng tiếc... Không thể nhìn thấy kỹ thuật chém giết nhục thân mà Phương đạo hữu am hiểu nhất. Ta cũng sẽ không giao thủ với ngươi ở dưới mặt đất."

Ngón tay Nguyễn Đan như gãy dây đàn, pháp khí Hồng Lăng ở trong tay nàng biến hóa ngàn vạn, trói mai rùa lại, tiếp theo lại phóng đến Phương Tịch.

Cùng lúc đó, nàng quát khẽ, trong kính lại có từng hỏa cầu bay ra, hóa thành từng con hỏa điểu linh động.

"Sao thiếu đảo chủ lại khinh người quá đáng? !"

Phương Tịch tức giận, ném ra một túi linh thú.

Ong ong!

Tiếng côn trùng kêu vang vọng xung quanh, từng con Thanh Hoa Kim Quy Tử như giáp trùng bích ngọc bay ra, hoá thành hai đám trùng vân, chợt tản ra, một phần bay về phía Hồng Lăng còn một phần thì bay đến Nguyễn Đan.

Phốc phốc!

Từng con Thanh Hoa Kim Quy Tử đụng với hỏa điểu, giữa không trung nổ ra một đám tia lửa, xác trùng bị lửa bám lấy rơi xuống.

"Trùng tu? !"

Nguyễn Đan giật mình, nàng chỉ biết năm đó Phương Tịch am hiểu kiếm thuật cận thân, lại không biết đối phương còn có thủ đạo khu trùng.

Mà lúc nàng vội thối lui, mấy con Thanh Hoa Kim Quy Tử đã bay đến bên cạnh, lách qua pháp khí tấm kính, cắn lên linh quang hộ tráo phòng ngự của Nguyễn Đan.

Âm thanh chói tai lập tức vang lên.

"Băng Tiễn phù!"

Nàng cắn răng, lấy phù lục màu trắng ra, sau khi kích phát, từng mũi tên băng bắn ra.

Thanh Hoa Kim Quy Tử bị bắn trúng lập tức hóa thành tượng băng, từ giữa không trung rơi xuống.

Ánh mắt của Nguyễn Đan chợt hoa lên, chẳng biết từ lúc nào Phương Tịch đã bay đến trước mặt nàng, nắm năm ngón tay lại thành quyền.

Ầm!

Phòng ngự tráo bị nứt.

Nhưng một khắc sau, trên mặt Nguyễn Đan lại lộ ra nụ cười, bàn tay như bạch ngọc duỗi ra, lộ ra trên cổ tay trắng có hai cái linh đang.

Đinh linh linh!

Linh âm êm tai vang vọng xung quanh, mang theo sóng âm công kích thức hải.

Thần thức Phương Tịch khẽ động, trong nháy mắt đã hóa giải công kích, nhưng hắn cũng không lập tức hành động, mà làm ra dáng vẻ như đang đờ đẫn.

Nguyễn Đan thấy thế, lập tức thở dài một hơi, cười tủm tỉm lấy một thanh phi kiếm ra, chĩa thẳng lên ngực Phương Tịch: "Phương đạo hữu, trận này có thể tính là ta thắng không?"

Phương Tịch 'như ở trong mộng mới tỉnh', nhìn linh đang trên tay Nguyễn Đan, vô cùng cảm khái: " Không ngờ đảo chủ lại truyền cả pháp khí Hoặc Tâm Linh cho ngươi!"

Kiện pháp khí này hắn nhìn rất quen, bởi vì Nguyễn Tinh Linh đã từng dùng.

Nó có thể công kích thức hải tu sĩ, vô cùng khó chơi.

Thế nhưng đối với tu sĩ đã luyện thành thần thức thì chút công kích này không tính là gì.

"Nói cho Phương đạo hữu biết, bây giờ sư phụ ta đã phá bình cảnh Luyện Khí hậu kỳ tiến vào cảnh giới Luyện Khí tầng mười viên mãn, đương nhiên cũng không cần dùng vật này nữa."

Nguyễn Đan kiêu ngạo mà hất cằm lên, cảm thấy khuất nhục ba năm trước đã bị quét sạch, tâm tình vô cùng thoải mái.

"Là lão phu thua!"

Phương Tịch thở dài, xoay người rời khỏi, không quên thu lại những thi thể Kim Quy Tử kia, bộ dáng như suy sụp tinh thần...

...

Trong động đá vôi dưới mặt đất.

"Thái Ất chú ta, Thanh Mộc trường sinh!"

Phương Tịch ngồi xếp bằng dưới gốc Yêu Ma Thụ, cảm nhận được tinh khí thảo mộc lực lượng tuế nguyệt niên luân trong cơ thể càng nồng đậm hơn, thần thức quét qua.

Chỉ thấy trên Thanh Mộc Linh Thể của hắn, từng phù văn ánh bạc không trọn vẹn đang lấp lóe.

Dường như lực lượng thiên địa tạo hóa, muốn hình thành loại phù văn thiên nhiên cổ lão nào đó trong cơ thể hắn.

Chỉ lĩnh hội những phù văn không trọn vẹn này đã có rất nhiều cảm ngộ không hiểu sao lại xuất hiện trong đầu hắn.

"Ất Mộc Pháp Thân cũng đang dần dần ngưng tụ..."

"Loại linh thể này vậy mà có sự kì diệu của phù văn sao? Hay là... Phù văn là tu tiên giả dựa vào đại đạo rồi mô phỏng ra bản đơn giản để làm công cụ sử dụng?"

Phương Tịch hiểu được một chút: "Ta có đại cơ duyên này, quả nhiên là may mắn, so sánh với thứ này, cái gì mà thanh danh, vinh nhục thắng bại đấu pháp, lại tính là gì?"

Thật ra Trường Sinh Thuật chính là gân gà!

Nhưng Yêu Ma Thụ phối hợp Trường Sinh Thuật lại là thiên đại cơ duyên mà Kim Đan lão tổ thậm chí Nguyên Anh đại năng cũng không thể chạm đến.

Dù sao thì Kết Đan, Nguyên Anh lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể quát tháo ở thế giới này, không thể nào thò bàn tay đến Đại Lương thế giới được.

Mà với sự thần dị của Yêu Ma Thụ, ở thế giới này có lẽ không có cây thứ hai.

Quan sát quá trình ngưng tụ Ất Mộc Pháp Thân từ không đến có, đối với Phương Tịch cũng là thu hoạch không nhỏ.

Mặc dù bây giờ hắn nhìn cũng nhìn không hiểu, nhưng vẫn luôn khắc ghi loại cảm ngộ này trong đầu.

Có lẽ chờ đến khi Trúc Cơ thậm chí Kết Đan, loại cảm ngộ này mới có thể chậm rãi bày ra sự ảnh hưởng...

Hôm nay sau khi tu luyện Trường Sinh Thuật xong, Phương Tịch khoát tay, để rễ phụ trở về, hắn thì đứng dậy.

Ầm ầm!

Nương theo động tác đơn giản như vậy mà nhiệt độ không khí trong động đá vôi lại tăng vọt, dường như có cái lò lửa vô hình đang thiêu đốt.

"Hây..."

Nương theo Phương Tịch triển khai quyền thế, cỗ khí huyết này càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí cảm giác như đang thiêu đốt, khiến rễ của Yêu Ma Thụ ở bốn phía cũng vô thức tránh lui.

Tiếp theo, khí huyết vô hình hóa thành Chân Cương hữu hình, không ngừng phồng ra rồi ngưng tụ ở sau lưng của Phương Tịch dường như muốn hóa thành hình hay vật gì đó.

"Chân Cương Hóa Hình, nhanh!"

Phương Tịch tự lẩm bẩm.

Có Yêu Ma Thụ mỗi ngày tăng phú khí huyết, có một ngày hắn có thể vượt khỏi cực hạn võ đạo của Đại Lương đạt đến cảnh giới Chân Cương Hóa Hình.

Cảnh giới này tương đương với các loại Luyện Thể Thuật tầng thứ tư. Có thể so với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận