Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 474: Nhất thống ba nước

"Trường Sinh sư huynh!"

Sắc mặt của nữ tu Kết Đan sơ kỳ một mảnh trắng bệch, rõ ràng cô ta bị trúng một kích tiện tay của Phương Tịch đã trọng thương.

Lại thấy Trường Sinh sư huynh mình ngưỡng mộ trong lòng nằm trên mặt đất như một con chó chết thì vẻ mặt không khỏi biểu lộ như đạo tâm bị vỡ vụn.

Vệ Trường Sinh chỉ bất tỉnh chứ cũng chưa chết.

Nhưng bị Phương Tịch cưỡng ép sưu hồn, thần hồn của y bị tổn thương, nếu không thể bù lại thì đời này cũng không thể ngưng kết Nguyên Anh.

Phốc phốc!

Nữ tu Kết Đan còn chưa kịp phản ứng thì lại ôm đan điền của mình, trên mặt hiện lên một tia thống khổ.

"Ba người này, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, đặc biệt phong ấn đan điền pháp lực, giam vào địa lao... Phái người đến Hỗn Nguyên Tông thông báo một tiếng, lệnh tổ sư của chúng đến đây chuộc người!"

Phương Tịch nhìn về phía Thái Thúc Hồng: "Trên linh hạm ở bên ngoài còn mấy tên Trúc Cơ của Di Lăng Cốc, ngươi đi giết hết, lại để những Trúc Cơ của Hỗn Nguyên Tông còn lại về báo tin."

"Vâng!"

Thái Thúc Hồng hành lễ, cung kính lui ra ngoài.

Phương Tịch gật đầu, sỡ dị hắn lưu lại tính mạng của ba Kết Đan này chính là không muốn chém chém giết giết.

Bây giờ hắn đã thành Nguyên Anh, linh mạch cũng có, ở Phỉ Thúy Đảo thành thành thật thật trồng cây, sau đó chậm rãi tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ thậm chí Hóa Thần thì không thơm hơn sao?

Sao phải khai chiến với Hỗn Nguyên Tông chứ?

Đương nhiên vạn nhất vị Nguyên Anh lão quái kia vẫn không buông tha thì Phương Tịch cũng không còn cách nào, chỉ có thể bắn một tia huyền quang tiễn đối phương lên đường...

"Chúc mừng công tử thành tựu Nguyên Anh!"

Chung Hồng Ngọc bước ra khỏi hàng nói: "Có phải chuẩn bị khánh điển Nguyên Anh không? !"

"Khánh điển Nguyên Anh? Bản công tử luôn không thích náo nhiệt, xem như xong đi..."

Phương Tịch khoát tay, nhớ lại khánh điển Kết Đan lần trước.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc này để một đám Trúc Cơ, Giả Đan đế tâng bốc mình, thu lễ cũng không được mấy món pháp bảo, thật sự tội gì phải làm vậy?

Trương Trúc Thịnh cắn răng, ra khỏi hàng quỳ xuống: "Trên dưới Huyền Thiên Tông ta, muốn bái nhập làm môn hạ của Chân Quân, xinh Chân Quân hãy thu nhận."

Lúc trước khi Phương Tịch vẫn còn là Kết Đan hậu kỳ đã treo ba nước lên đánh, bây giờ hắn thành tựu Nguyên Anh, Trương lão tổ đã không còn ý nghĩ phản kháng gì, chỉ có thể nằm ngửa nhận lệnh.

Cho dù đạo thống Huyền Thiên Tông đoạn trong tay của y thì đó cũng là số mạng, không trách được y.

Nếu không thì có thể làm sao? Để một Giả Đan như y đi đối kháng với Nguyên Anh Chân Quân sao?

Không thấy đại cao thủ Kết Đan viên mãn của Hỗn Nguyên Tông, bây giờ còn biến thành chó chết sao?

"Huyền Thiên Tông?"

Phương Tịch suy nghĩ một lúc: "Bản tọa không có ý muốn khai tông lập phái gì, nhưng mà đúng là cần một ít nhân thủ thuộc hạ... Như vậy đi, bản tọa thành lập Tam Quốc Minh, Huyền Thiên Tông, Thanh Mộc Tông đều dùng danh nghĩa tông phái toàn thể gia nhập trong đó.

"Bái kiến minh chủ!"

Trương Trúc Thịnh gần như quá đỗi vui mừng, điều kiện này thì phi thường hậu đãi.

Không những có thể bảo trụ tông môn mà có thể được Nguyên Anh Chân Quân che chở, ý ngu mới phản kháng.

"Thôi... Hai tông Huyền Thiên và Thanh Mộc các ngươi rút đi một ít nhân thủ, thuộc về Hồng Ngọc chỉ huy, sắp xếp lại Phỉ Thúy Đảo này..."

Phương Tịch thuận miệng phân phó vài câu.

Lúc trước hắn phong đảo là vì muốn bế quan ngưng kết Nguyên Anh, không thể cho phép bất kỳ nhân tố ngoài ý muốn nào quấy rầy.

Nhưng bây giờ Nguyên Anh đại thành thì hắn không sợ nữa.

Mà Phỉ Thúy Đảo lớn như thế, một số chuyện vặt dù sao cũng cần nô bộc, thị nữ đi làm.

...

Không lâu sau, một tin tức đầy chấn động lan truyền trong tu tiên giới ba nước.

Thống nhất ba nước!

Vị Long Ngư đảo chủ kia không hổ là kỳ tài ngút trời, vậy mà đã ngưng kết Nguyên Anh, lấy Chân Quân chi tôn thành lập thế lực tên là Tam Quốc Minh, nguyên bản hai tông Huyền Thiên, Thanh Mộc toàn thể gia nhập trong đó, Di Lăng Cốc đã sớm biến thành hình dạng của Hồ Vạn Đảo nên càng không cần nói...

Những thế lực nhỏ và tông môn cấp bậc Trúc Cơ kia quả thật là canh chừng để đầu hàng, thậm chí chủ động xin gia nhập mà không thể được...

Uy danh Nguyên Anh Chân Quân của Phương Tịch cũng không ngừng được tu tiên giả truyền tụng, thậm chí còn khuếch tán đến Nguyên Quốc...

Thanh Mộc Tông.

Trong đại điện.

Vẻ mặt chưởng giáo Thương Thanh Tử vui mừng: "Được Phương chân quân không vứt bỏ... Thanh Mộc Tông ta chính thức gia nhập Tam Quốc Minh, còn phải lựa chọn một số tu tiên dật tài, tài đức vẹn toàn, tư chất tiến về Phỉ Thúy Đảo nghe sai bảo."

Trưởng lão Trúc Cơ ở dưới châu đầu ghé tai, đều rất sốt ruột, trong âm thầm họ đã vì những danh ngạch này mà không biết đã minh tranh ám đấu bao nhiêu lần.

Đây chính là linh mạch cấp bốn và Nguyên Anh Chân Quân!

Vạn nhất gặp may được Chân Quân thu làm đệ tử, chẳng phải là sẽ có hi vọng Kết Đan rồi sao? !

"Trịnh sư muội!"

Thương Thanh Tử nhìn qua Trịnh San, thần tình nghiêm túc: "Lần trước, Phương chân quân đã cảm thấy muội có phần hợp nhãn duyên, lần này do muội dẫn đội, bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội trời cho! Hưng suy của Thanh Mộc Tông ta đã buộc vài người muội."

"Vâng!"

Trịnh San đứng dậy, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bốn phía, cô ta chợt cảm thấy trên bờ vai như chịu vạn cân, không khỏi cười khổ đáp ứng.

Mấy tháng sau.

Phỉ Thúy Đảo.

Rốt cục Hải Đại Ngưu cũng đạt được ước muốn, thành công là tổng quản linh dược viên của Phương Tịch, bây giờ y đang chỉ huy mấy tên Linh nông khai hoang.

Sưu!

Một đạo hỏa quang xuất hiện hóa thành một tấm Truyền Âm Phù bay đến bên cạnh y.

Hải Đại Ngưu đưa tay quơ một cái, một đại thủ màu vàng đất đã bắt lấy Truyền Âm Phù, đặt bên tai, sau khi y nghe vài câu thì gật đầu, nói với Linh nông: "Ta phải đi nghênh đón một nhóm người mới, các ngươi làm việc cẩn thận... Phải biết đây là làm ruộng trên linh mạch cấp bốn, là phúc khí mà các ngươi tu mấy đời cũng không được đó!"

"Vâng!"

"Xin Hải quản sự yên tâm."

Một đám Linh nông cúi đầu khom lưng đưa tiễn Hải Đại Ngưu.

Hải Đại Ngưu khống chế một món linh khí mâm tròn màu vàng đất, đi đến rìa Cửu U Huyền Mộc Đại Trận, y trân trọng lấy một cái lệnh bài màu vàng đất ở bên hông ra, quơ quơ với rìa trận pháp.

Sương mù tản ra hai bên, một thông lộ hiện ra.

Y đi ra bên ngoài trận pháp, đã nhìn thấy một chiếc linh chu.

"Thanh Mộc Tông Trịnh San, bái kiến đạo hữu..."

Trịnh San dẫn theo một đám oanh oanh yến yến từ trên linh chu đi xuống, chậm rãi thi lễ: "Chúng ta nhận lệnh của tông chủ, đến đây nghe minh chủ sai bảo..."

"Ái chà, các ngươi có thể đến thật sự là quá tốt rồi, bây giờ trên đảo đang cần nhân thủ đây!"

Hải Đại Ngưu cười chất phác: "Vào với ta!"

Y đi đầu phi hành dẫn đường, tiến vào trong trận pháp.

Trịnh San nhìn đại trận đen tuyền thì trong lòng phát run một trận, nhưng vẫn cắn chặt răng, đi theo vào đại trận.

"Phỉ Thúy Đảo chúng ta bách phế đãi hưng... Các ngươi có thể chọn động phủ ở xung quanh để ở lại, nhưng phải cẩn thận tránh đi mấy nơi cấm địa... Chỗ thứ nhất chính là Trường Thanh Điện, còn có cây đại thụ đen ở hậu điện... Thứ hai là Phượng Sào Nhai của Thanh Hỏa Loan cư trú, thứ ba là Giao Long Đàm của Thanh Giao cấp ba... Ai biết được Thanh Giao này còn là Thanh Giác Ngư Long, ta cũng đã từng gặp, còn từng cho nó ăn linh thực đấy..."

Hải Đại Ngưu một đường nói liên miên lải nhải: "Mặc dù Thanh Giao cấp ba tốt tính nhưng gần đây đảo chủ thả vào Giao Long Đàm không ít Bích Thủy Dực Xà, chúng nó rất hung dữ... Vài ngày trước có một người nuôi cá bàn tay xém chút bị cắn không còn."

Bọn người Trịnh San vừa mới lại, vừa sợ hãi đi theo Hải Đại Ngưu đến một cung điện.

"Đây là Hư Không Điện, chính là đảo chủ cố ý ban thưởng cho Chung sư thúc, Chung sư thúc là tu sĩ Kết Đan duy nhất ở trên đảo, được đảo chủ bổ nhiệm làm Thứ vụ tổng quản, nếu Phỉ Thúy Đảo ta thành môn phái thì đó chính là chưởng môn đúng cách đó nha."

Hải Đại Ngưu dẫn theo bọn người Trịnh San đến trước Hư Không Điện, y hành lễ nói: "Hải Đại Ngưu dẫn người Thanh Mộc Tông đến, cầu kiến Chung sư thúc!"

"Vào đi!"

Một giọng nữ truyền ra, Trịnh San đi theo vào thì nhìn thấy một Kết Đan lão tổ hồng y ngồi ngay ngắn chủ vị, đôi mắt như chớp, lạnh lùng quét qua.

"Người Thanh Mộc Tông đến..."

Chung Hồng Ngọc nhanh chóng phân phối chức vụ, chỉ còn sót lại duy nhất Trịnh San.

Chờ sau khi Hải Đại Ngưu dẫn những thị nữ khác rời đi thì nàng mới như đang nghĩ đến điều gì đó nhìn qua Trịnh San: "Công tử tự chỉ định ngươi chăm sóc linh dược viên tư nhân của ngài ấy, sau này ngươi phải dụng tâm."

"Vâng!"

Trịnh San không biết vì sạo vị Chân Quân kia luôn đối xử với mình khác nhưng chỉ có thể bảo sao nghe vậy.

"Đi theo ta."

Chung Hồng Ngọc hóa thành một đạo độn quang, dẫn theo Trịnh San, trực tiếp lên gốc cây thô to, đến trước Trường Thanh Điện.

Chỗ vốn là quảng trường, bây giờ đã được trải một lớp Tắc Thổ ngũ sắc, chia ra mấy mảnh, trong các loại linh dược.

Trịnh San chỉ nhìn lướt qua thì trong lòng đã giật mình.

Mặc dù nàng chỉ có thể nhận ra một phần nhỏ những cũng biết mấy loại linh dược trong đó, dù lúc lão tổ Thanh Mộc Tông còn tại thế gặp phải cũng phát cuồng...

'Không hổ là Chân Quân, quả nhiên phúc phận thâm hậu...'.

Trịnh San cũng không biết, Tắc Thổ và linh dược ở trong linh dược viên này vẫn chỉ là Phương Tịch di thực một phần nhỏ trong Sơn Hải Châu ra mà thôi...

Trong Trường Thanh Điện.

Rốt cục Trịnh San lại gặp vị Long Ngư đảo chủ kia lần nữa.

Chỉ là so sánh với lúc Kết Đan hậu kỳ trước đó thì bây giờ đối phương đã là Nguyên Anh Chân Quân, minh chủ Tam Quốc Minh, chủ nhân danh phù kỳ thực của tu tiên giới ba nước!

"Trịnh San bái kiến Chân Quân, chúc Chân Quân tiên đạo vĩnh hưng!"

Nàng lập tức nhẹ nhàng thi lễ.

"Thôi..."

Phương Tịch khoát tay, tiện tay ném ra một lênh bài gỗ: "Bắt đầu từ hôm nay, mảnh linh dược viên nhỏ trước điện sẽ giao cho ngươi quản lý."

"Vâng!"

Trịnh San cung kính đáp ứng nhưng trong lòng hơi hoảng hốt.

Cảnh này sao dường như rất lâu trước kia nàng đã trải qua vậy?

Phương Tịch cũng không nói thêm với nàng câu gì, cũng không có ý nghĩ nhận nhau.

Dù sao năm đó hắn ngụy trang thân phận đi ăn chực linh khí của người ta để tu luyện cũng hơi không tốt lắm.

Mặc dù sau đó hắn cũng giúp mấy lần, xem như đã trả hết.

Sau khi đuổi hai người đi, hắn bước vào trong phòng bế quan, ngồi khoanh chân, trong tay của hắn hiện ra ngọc giản ghi chép Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang.

Hắn lĩnh hội thần thông bí thuật này cho đến bây giờ rốt cuộc cũng có nắm chắc tu luyện vào tay.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, từng đạo Ất Mộc Thần Quang quanh quẩn bốn phía.

Hắn kháp quyết, thiên linh trên đỉnh đầu của hắn chợt lóe thanh quang, chủ Nguyên Anh hiện lên.

Trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống của Nguyên Anh khoảng ba tấc đầy vẻ nghiêm túc, hắn nhanh chóng kháp từng thủ quyết.

Ất Mộc Thần Quang như bị hấp dẫn đi đến bên cạnh hắn rồi hóa thành từng sợi tơ mỏng xanh...

Nguyên Anh của Phương Tịch không ngừng luyện hóa Ất Mộc Thần Quang thành tơ mỏng, ngay sau đó biến đổi thủ quyết, tựa như 'bện', hắn lấy sợi tơ do Ất Mộc Thần Quang biến thành dùng thủ pháp đặc biệt bện lại, lại bắt đầu luyện hóa một lần nữa...

Lúc từng cảnh tượng đó tiến hành thì Ất Mộc Pháp Thân trong cơ thể hắn cũng đang yên lạng vận chuyển, dường như đang tiến hành phụ trợ.

"Độ khó tu luyện của Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang này cũng có thể liều một trận với Khô Vinh Huyền Quang..."

Một canh giờ sau, Phương Tịch đình chỉ luyện pháp, thở ra một hơi dài.

Độ khó tu luyện Khô Vinh Huyền Quang cũng rất cao, dù người ngoài có công pháp, thậm chí ngưng kết thành Khô Vinh Kim Đan nhưng nếu không có Ất Mộc Pháp Thân hoặc là yếu quyết bí truyền của Thanh Đế Sơn thì e là cũng khó mà nhập môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận