Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 918: Thất Ngã và Đạo Hóa

"Thần lực màu xanh, một bước lên trời?"
Từ thị lang nhìn cảnh này thì như không thể tin nổi mà dụi mắt, sau đó nói: "Mau... Phân phó xuống, chúng ta lập tức rời khỏi Hắc Vân Sơn Mạch, không thể làm địch với Hắc Vân Sơn Thần!"
Sự khủng bố của thần lực màu xanh chỉ có quan lớn tiền nhiệm của Đạo Đình như lão mới rõ.
Tồn tại như vậy dù ở trong Đạo Đình cũng là đại nhân vật!
"Chỉ Hắc Vân Sơn Mạch, có tài đức gì lại có thể thai nghén ra tạo hóa như vậy?"
Trong lòng của Từ thị lang mười vạn lần không thông nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ rời khỏi của lão.
"Hài nhi tuân lệnh..."
Dù người trung niên có nghiến nát răng cũng không có cách nào.
Bây giờ Hắc Vân Sơn Thần đã chính vị, đại biểu khoảng đầu tư trước đó của Từ gia đều trôi theo dòng nước.
Bất kể thế gia nào gặp phải tình huống này e là giết người, không đúng, lòng muốn giết thần cũng có!
Nếu Hắc Vân Sơn Thần chỉ là thần chức thất phẩm hoặc là tòng thất phẩm, nói không chừng Từ thị lang cũng sẽ trực tiếp động thủ!
Giết sơn thần, cướp Thần Đạo Phù Chiếu, sau đó bản thân sẽ có thể tự luyện hóa Thần vị đăng thần, chỉ cần sau đó Đạo Đình thừa nhận thì tất cả đều dễ nói chuyện.
Nhưng bây giờ sơn thần kia chỉ cần động niệm thì toàn bộ Từ gia sẽ gặp tai họa ngập đầu.
"Tạo hóa Hắc Vân Sơn vốn của nhà ta..."
Ngươi trung niên không dám phàn nàn câu nào.
"Bây giờ e là sẽ biến thành Đạo Đình..."
Đôi mắt của Từ thị lang lại thanh tịnh, như lão đã nhìn thấu tình đời: "Bất kể Hắc Vân Sơn Mạch có tạo hóa gì thì Hắc Vân Sơn Thần không giữ được, chúng ta cũng không giữ được... Vũng nước đục này, Từ gia chúng ta sẽ không tham dự."
Cái gọi là người già thành tinh, Từ thị lang lại trải qua thăng trầm trong Đạo Đình nên chút quyết đoán này vẫn phải có.
Dù có đầu tư nhiều hơn nữa, dù có tiếc đến đâu... Thì so với gia tộc bị lật đổ cũng chẳng là cái thá gì.
Không bao lâu sau, toàn bộ Từ gia trại đã bắt đầu động viên, ngay cả Đông Tế cũng không quan tâm.
Từ thị lang chậm rãi rời khỏi sơn trại, nhìn dị tượng chậm rãi biến mất, khóe miệng lại hiện lên nụ cười lạnh: 'Cướp tạo hóa của lão phu cũng xem như cản cho lão phu một nạn... Hắc Vân Sơn Thần, lão phu thật sự không biết nên ghi hận hay nên cảm tạ ngươi.'.
Nếu lão đoạt được tạo hóa của Hắc Vân Sơn thì Từ thị lang hiểu rất rõ, bản thân chắc chắn không gánh nổi!
...
"Vậy mà một bước lên trời, trở thành đại thần trên ngũ phẩm?"
Một đám thần chích thủy tộc trên Bàn Long Hồ đều im bặt.
Một hồi lâu sau mới có một con rùa mở miệng thì thào.
"Tình huống này thật sự hiếm thấy... Với phạm vi trăm dặm của Hắc Vân Sơn, nhiều nhất chỉ chống nổi chức sơn thần tòng thất phẩm hoặc thất phẩm..."
Trong đôi mắt của Bàn Long Hồ Quân lóe tinh quang: "Nếu Đạo Đình sắc phong, hoặc phàm nhân ngưng tụ hương hỏa thành... Thì e là cũng chỉ có tòng thất phẩm, còn thiên tứ thần chức này hoặc là bản thân sơn thần là tinh linh của bản sơn, được ưu ái nên mới có thể một bước lên chính thất phẩm... Nhưng tình hình bây giờ lại khác rất nhiều."
"Long Quân, e là dưới Hắc Vân Sơn Mạch có đại bí mật."
Một con thủy xà tinh hiện lên vẻ đố kỵ.
"Nếu dưới Hắc Vân Sơn có ẩn giấu đại long mạch thì sao sơn thần tiền nhiệm không phát hiện được?" Bàn Long Hồ Quân lại khinh thường chuyện này.
Sơn thần, thủy thần bực này đối với cảm ứng địa phương thần chức quản lý có thể nói là từng tấc một, một món bảo bối, một chút khác thường cũng sẽ không bỏ qua...
Trong trận pháp, con cá chạch đen nào đó ngáp một cái, lười biếng trở mình, bên cạnh có một con bối nữ như bị chơi hỏng mà đang thút thít...
"Theo suy đoán của bản quân, e là bản thân Hắc Vân Sơn Thần có vấn đề, nếu không phải hạng người đại công đức chuyển thế thì chính là thiên phú bản tính vô cùng thâm hậu hoặc có chí bảo trên người... Đương nhiên cũng có thể là cả ba cùng một chỗ."
Bàn Long Hồ Quân cười to sung sướng: "Chuyện lớn như vậy, e là chỉ ít ngày nữa sắc phong của Đạo Đình sẽ đến, cũng là trò hay đáng xem..."
Trong đôi mắt của y hiện ra vẻ mong chờ.
Tinh thần của Thần Đạo Hóa Thân Phương Tịch tối tăm.
Tinh thần của hắn cất cao vô hạn như dung hợp thành một thể với toàn bộ Hắc Vân Sơn Mạch.
Đối với người một bước đăng thần khác mà nói có lẽ đây là một loại thể nghiệm rất mới mẻ nhưng đối với hắn chuyện hóa thân sơn nhạc chính là nhìn riết thành quen.
Toàn bộ sơn nhạc như thân thể của hắn.
Đây đương nhiên là công lao của Sơn Nhạc Châu.
Vật này chính là thứ của chủ nhân hắc thị cấp bảy đỉnh phong để lại, chính là nơi hội tụ tinh hoa toàn thần của dị tộc này.
Nếu chỉ dùng để tế luyện thân ngoại hóa thân thì hoàn toàn uổng phí danh tiếng to lớn của nó.
'Hóa thân Sơn Nhạc Châu chính là Thổ Linh chi thể trời sinh, vừa ra đời chính là cấp sáu, chỉ tu luyện một chút thì đột phá cấp bảy cũng không có vấn đề gì...'.
'Mà thế giới Thần đạo này hình như cũng không có thuyết pháp về thiên kiếp...'.
Dù sao thần chích chính là thuận theo thiên địa, thay trời dưỡng dân, sao thiên địa lại giáng tai kiếp chứ?
'Chờ khi ta độ Tiên Lôi Kiếp Đại Thừa thì có lẽ có thể dùng thế giới này làm cảng tránh gió...'.
Các tu sĩ Hợp Thể viên mãn độ kiếp, hay nói là chỗ nguy hiểm nhất của đại thiên kiếp chính là Tâm Ma Kiếp và Thiên Lôi kiếp gần như đến cùng lúc!
Thậm chí cũng không cho tu sĩ có cơ hội thở dốc.
Nhưng nếu trong lúc độ kiếp lại chuyển đến thế giới Thần đạo, có lẽ sẽ có thể tiêu tan lôi kiếp?
Đến lúc đó, trước chuyên tâm vượt qua Tâm Ma Kiếp, sau đó khôi phục thương thế, làm quen thần thông pháp lực.
Chờ khi đến trạng thái hoàn hảo thì mới trở lại Địa Tiên giới, dù vẫn có thiên kiếp tụ lại thì ít nhất có thể tăng khả năng vượt qua lên năm thành!
Tác dụng tốt hơn các chí bảo, bí thuật độ kiếp.
Trong lòng Phương Tịch mơ hồ hiện ra một suy nghĩ, có lẽ sau này hắn có thể thử một phen.
Mà lúc này trong thức hải của hắn có một tấm Thần Đạo Phù Chiếu vàng óng hiện lên.
Toàn thân nó xanh biếc như ngọc, trên đó có Thần Văn vàng óng như rồng bay phượng múa, viết: 'Tòng Tứ Phẩm Hắc Vân Sơn Sơn Thần'!
"Chỉ tòng tứ phẩm, đây là thiên đạo xem thường ta sao?"
Khóe miệng Phương Tịch hiện ra sự vui vẻ.
Với thực lực Phản Hư sơ kỳ bây giờ của hắn có lẽ chỉ có Thiên tử ở thế này mới sánh được.
Thậm chí một thân thần lực của Thiên tử đều dựa vào thần chức, mọi hành động đều phải tuân theo chương pháp, nếu chọc cho thiên địa chán ghét mà vứt bỏ thì hoặc bị Thiên Đình biếm trích, mất Thần vị, vậy còn không phải sẽ như một kẻ phàm nhân.
Sao có thể hơn được tu tiên giả vĩ lực quy về tự thân?
"Thần chức tòng tứ phẩm, đương nhiên là vì ta thu liễm... Nếu không pháp lực ngút trời, nói không chừng sẽ lập tức xông lên chính nhất phẩm, thậm chí kinh động Thiên Đình trực tiếp thụ Thiên Tước?"
"Đến lúc đó bị ép phải phi thăng làm thần tiên thì mới thật sự gặp phiền phức lớn."
"Bây giờ chỉ có Thần vị tòng tứ phẩm, mặc dù vẫn có chút phiền phức, rất dễ bị người khác nghi ngờ có đại cơ duyên nhưng ánh mắt dòm ngó chỉ giới hạn ở giới này..."
Trong sơn động trên Hắc Vân Sơn.
Kim quang lóe lên, thân hình Phương Tịch hiện ra.
Hắn vỗ tay, một đạo thần quang vàng óng lóe lên hóa thành một tấm kính chạm đất.
Trong kính rõ ràng là một thần chích thiếu niên.
Bờ vai của hắn rộng lớn, mày rậm mắt to, mang theo vẻ uy nghiêm.
Trên người còn mặc một bộ miện phục vàng óng, đầu có một mảnh thanh quang, thần uy lan tràn.
"Ngoài ra còn có thần thuật..."
Phương Tịch nhắm mắt lại, một số thần thuật như bản năng mà hiện rõ trước mắt, tựa như thiên phú thần thông.
Nhưng mà chủ yếu cũng chỉ là điểm hóa tinh linh, thúc đẩy mãnh thú, thổ độn, địa chấn, cát bay đá chạy, dời núi lấp biển, uy lực chỉ bình thường, kém rất xa thiên phú tự mang theo của hóa thân Sơn Nhạc Châu.
Đương nhiên nếu để những sơn thần tòng tứ phẩm khác biết Phương Tịch lại tự mang thần thông 'Dời núi lấp biển' trên người thì e là sẽ không còn bình tĩnh nổi.
"Sơn Nhạc Châu tự mang Thổ Linh chi thể, ngoài ra còn có một đại thiên phú thần thông quan trọng nhất, chính là Ngũ Nhạc Chân Hình, bản thân có thể tự hóa thành sơn mạch, trấn áp tất cả kẻ địch, hoặc hóa hình trở thành sơn nhạc cự nhân... E là ở tiểu giới này sẽ không có đối thủ."
"Ngoài ra, phòng ngự của Ngũ Nhạc Chân Hình lạc ấn tự thân cũng nhất đẳng..."
Phương Tịch nhìn ngực của mình, ánh mắt của hắn thấu qua miện phục vàng óng, có thể thấy trong ngực của hắn có năm Sơn Nhạc Phù Ấn tỏa sáng lung linh, huyền diệu phi phàm.
"Ngoại trừ thần thông ra thì làm sao đề bạt thần chức hạ vị tuần sơn, hoặc điểm hóa âm binh âm tướng, kiến tạo Thần Vực, thậm chí tụ hợp hương hỏa tế luyện thần khí, cũng hiểu rất rõ..."
"Đồng thời, Thần đạo quả nhiên trời sinh đã có nhược điểm?"
Phương Tịch cảm nhận tin tức được thêm từ Thần vị tòng tứ phẩm thì thần sắc không khỏi ngưng trọng hơn.
Tin tức mà Thần vị cấp cáo mang theo nhiều hơn thần chức cấp thấp trước đó không biết bao nhiêu lần.
Khuyết điểm của Thần đạo cũng có giới thiệu.
"Đầu tiên chính là thần hương hỏa thuần túy, nếu mất hương hỏa thì thần lực sẽ hao tổn nhiều, thậm chí rớt Thần vị... Đồng thời rời khỏi phạm vi thần chức thì thực lực cũng sẽ giảm mạnh."
"Những thứ này cũng bình thường, mấu chốt hơn chính là độc của hương hỏa!"
Thật ra Phương Tịch đã cảm nhận được từ lâu rồi, lúc này hắn trải qua Thần vị quán chú nên càng hiểu sâu hơn.
"Tín ngưỡng của bách tính vừa là nguồn vĩ lực của thần linh cũng là ràng buộc, thậm chí là độc dược... Tín ngưỡng sẽ từ từ thay đổi thần linh trở thành hình tượng trong lòng của bách tính, càng kinh khủng hơn chính là thậm chí trong bất tri bất giác thần linh cũng bị thay đổi, cho rằng mình vốn nghĩ vậy..."
"Thần hương hỏa là vậy, còn sơn thần, thủy thần thì có thể thu được linh cơ một nơi để tẩm bổ, có lẽ tốt hơn một chút nhưng cũng có một số ảnh hưởng... Tỉ như sơn thần chỉ thích ăn lông ở lỗ, có lẽ ban đầu Long Quân không quá háo sắc, kết quả bởi vì truyền thuyết trong dân gian long tính vốn dâm nên đa phần Long Quân đều có vô số thê thiếp, còn thích quảng nạp nữ tử..."
"Dù không hấp thụ tế bái hương hỏa mà chỉ dùng thần chức của bản thân hấp thu linh khí của sông núi thủy mạch thì cũng không được."
"Đầu tiên à vì linh cơ một nơi có hạn, thường không đủ cung cấp cho một vị thần linh, dù danh sơn đại xuyên có thể cung cấp đủ nhưng cũng không thể tấn thăng Thần phẩm..."
"Hay nói là, thần linh chỉ giữ vững bản ngã, không cần hương hỏa, dựa vào thiên địa tẩm bổ cũng có nguy cơ, bởi vì thiên đạo vốn là hương hỏa kinh khủng nhất, được thiên đạo tẩm bổ thì đương nhiên cũng sẽ bị thiên đạo ăn mòn, đây là 'Đạo Hóa'... Nói đơn giản hơn, làm sơn thần lâu thì khả năng suy nghĩ sẽ trở nên trì độn, không thích ra ngoài hay động đậy, thậm chí cuối cùng thật sự hóa thành một tảng đá..."
"Thứ thần linh sợ hãi nhất chính là 'Thất Ngã' và 'Đạo Hóa'... Có một số thần linh trời sinh càng dễ bị 'Đạo Hóa' hơn, để tránh bị 'Đạo Hóa' nên sẽ cố tình tiếp nhận một chút hương hỏa nhân gian, dùng nó để tạo thành đối trọng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận