Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 444: Trường Thanh Điện

"Không... Chỗ này vẫn chưa cần dùng đến."

Lão quỷ trả lời một tiếng tang thương.

Hai tay Triển Đồ kháp quyết, từ trong miệng của y bay ra một viên châu màu bích lục.

Khi Phương Tịch nhìn qua, mới phát hiện trên viên châu kia còn có từng hoa văn của gỗ, có lẽ là Trường Thanh Mộc.

Hơn nữa... Nó còn là Trường Thanh Mộc cấp bốn!

Viên châu màu lục rơi lên màn sáng, linh quang lập tức lóe lên, hiện ra từng phù văn không hoàn chỉnh.

Trên màn sáng cũng có ngân sắc phù văn loé lên, vậy mà cũng không hoàn chỉnh.

Phù văn hai bên hợp làm một thể, lại hình thành phù văn hoàn toàn mới.

Đúng lúc này, màn sáng phát ra tiếng oanh minh, tự động nứt ra một khe hở chỉ vừa một người đi qua.

'Thì ra lão quỷ này có mang chìa khóa.'.

Phương Tịch đang sợ hãi thán phục thì thấy Triển Đồ chợt lóe thân, trực tiếp xuyên qua khe hở, tiến vào bên trong, bản thân hắn mỉm cười cũng đi theo.

Trường Thanh Điện xây dựng cũng không nguy nga hùng vĩ nhưng toàn bộ đều có màu xanh sẫm, mang theo một loại sinh cơ khác.

Phương Tịch gõ gõ tường gỗ trước mặt, vậy mà bức tường lại phát ra âm thanh kim thiết giao kích.

"Vậy mà dùng Trường Thanh Mộc cấp ba dựng cung điện..."

Hắn xoa tay: "Nếu là bình thường... Nói không chừng sẽ trực tiếp phá cung điện này."

"Hừ!"

Lão quỷ hừ lạnh, đi vào trung tâm Trường Thanh Điện.

Trường Thanh Điện cũng không lớn, phía trước là đại sảnh, có lẽ là chỗ nghị sự, bây giờ bàn ghế thất linh bát lạc, cũng không biết lúc trước đã trải qua trận đại loạn thế nào.

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, cũng không phát hiện thi hài của tu sĩ nào.

Nhưng khí thần thức của hắn hướng về phía sau của cung điện thì lại bắn ngược về không chút khách khí, hắn không khỏi hơi kinh sợ.

'Nơi hạch tâm của môn phái, có cấm chế cấm chỉ thần niệm dò xét cũng rất hợp lý.'.

Phương Tịch chắp tay sau lưng, nói với Triển Đồ: "Triển đạo hữu... Chúng ta cũng đến hậu điện, thế nào?"

Triển Đồ giật mình, bảo quang hộ thể trên người cũng rung động, tiếp theo y lúng ta lúng túng nói: "Lão quỷ tiền bối cũng vừa phân phó như thế..."

Lúc này hai người họ xuyên qua đại sảnh đến phía sau Trường Thanh Điện.

Nơi đây cũng còn một tần quang tráo thủ hộ, lộ ra vẻ vô cùng sâm nghiêm.

Mà sau khi Triển Đồ cũng dùng cách mở cửa như trước đó xong thì Phương Tịch lập tức hít sâu một hơi: "Đây là... ".

Ở trong hậu điện của Trường Thanh Điện rõ ràng là một truyền tống trận cổ xưa!

Truyền tống trận kia thế sự xoay vần, phía trên là đầy các loại linh văn, sắp xếp theo hình bát giác, thậm chí không chỉ có một cái!

Phương Tịch nhìn thoáng qua một vòng, lập tức lắc đầu: "Tất cả tám cái truyền tống trận... Đáng tiếc có năm cái đã hư."

Dường như truyền tống trận bị hao tổn là do bị sóng đấu pháp lan đến, có cái mặt ngoài hiện ra vô số vết rách, có cái đã bị chia thành mấy khối.

Chỉ còn lại ba cái, cũng chưa chắc hoàn hảo vô khuyết.

Dù sao... Vẫn còn truyền tống trận ở đối diện mà!

Nếu truyền tống trận ở đối diện đã sớm hư thì truyền tống trận bố trí ở đây đương nhiên cũng sẽ mất hiệu lực!

"Ha ha... Đạo hữu có thể nhận ra những trận pháp này sao?"

Trong đôi mắt của Triển Đồ lại có ánh sáng vàng nhạt hiện ra, phát ra tiếng nói già nua.

"Đương nhiên nhận ra... Đây là truyền tống trận."

Phương Tịch bước đến trước một cái truyền tống trận còn hoàn hảo, hắn dùng ngón tay vuốt ve lỗ khảm linh thạch đen nhánh và trận cơ màu xám kia, ngân sắc phù văn sáng lên, trên mặt hắn lộ ra sự nóng bỏng: "Không những vậy... Còn là cổ truyền tống trận truyền tống khoảng cách xa nhất!"

Thần sắc lúc này của hắn, thật giống như sắc quỷ nhìn thấy mỹ nữ, hoặc là lão tham ăn gặp mỹ thực, không thể nào giả được.

Thậm chí Phương Tịch còn có xúc động muốn ở đây bế quan lĩnh hội, chỉ cần hắn thăm dò rõ ràng cổ truyền tống trận này thì hắn cảm thấy trận đạo bản thân lại có thể tiến thêm một bước, thậm chí bố trí ra được truyền tống trận truyền tống được khoảng cách hơn ngàn dặm!

"Ồ? Đạo hữu không hổ là Trận Pháp Sư, vậy mà nhìn ra được..."

Lão quỷ hơi kinh ngạc, ngay lập tức tự hào nói: "Bát đại cổ truyền tống trận này, mỗi cái đều có thể truyền tống xa mấy vạn, mấy trăm vạn dặm... Năm đó Cửu Diệp Phái liên hệ với các đại tu tiên vực, đáng tiếc... Bây giờ đa phần đều đã bỏ đi."

"Các đại tu tiên vực?"

Phương Tịch nghi ngờ hỏi.

"Ha ha... Ngươi sẽ không cho rằng trong bản giới chỉ có một khối địa vực tu tiên Nam Hoang này đó chứ? Đông Hải, Tây Mạc... Còn có Bắc Nguyên... Từ tu tiên giới Nam Hoang hướng bắc, vượt qua Đại Mộng Trạch là có thể đến được Trung Vực đã sớm là một vùng phế tích, sau đó tiếp tục theo hướng bắc chính là tu tiên giới Bắc Nguyên, hướng đông chính là tu tiên giới Đông Hải... Ai, năm đó Tiên giới Nam Hoang còn độc chiếm vị trí đầu, nhưng các tu tiên giới cũng có nhân vật không tầm thường, đến bây giờ, tu tiên giới Nam Hoang lại xuống dốc...

Lão quỷ thở dài.

"Một giới này của chúng ta, lại khổng lồ như vậy sao?" Trong mắt Phương Tịch chợt lóe tinh quang: "Ta từng xem qua bản cổ tịch nào đó, trong đó nói dưới Địa Tiên giới có ba ngàn tiểu thế giới... Chẳng lẽ mỗi một cái đều rộng lớn như Nhân Gian giới của chúng ta sao?

"Cũng không phải... Dưới Địa Tiên giới đến cùng có bao nhiêu tiểu thế giới cũng không có ai có thể tính rõ được, thật sự nói đến thì cũng không chỉ mười vạn, tám vạn..."

Lão quỷ lắc đầu: "Nhưng nghiêm khắc tính ra thì bất kể địa vực rộng lớn hay là thực lực tu sĩ... Nhân Gian giới của chúng ta cũng có thể xem như không nhiều đại giới dưới Địa Tiên giới."

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch không thể không thừa nhận, nhận thức của mình với giới này còn quá nông cạn.

Dù sao lúc trước hắn chỉ là tu sĩ Kết Đan nho nhỏ, còn luôn vùi đầu khổ tu.

Dù sau khi hắn luyện thành Ngoại Đạo Nguyên Anh cũng chưa tụ hội luận đạo với đám Nguyên Anh lão quái gì cả, quả thật là quê mùa!

'Như vậy, xem ra Đại Lương giới kia, còn có Hồng Nhật giới... Chỉ có thể tính là thế giới cỡ nhỏ thôi sao?'.

Phương Tịch nói thầm: 'Chẳng lẽ... Lực lượng của Chư Thiên Bảo Giám có hạn? Bây giờ chỉ có thể đưa ta đến thế giới cỡ nhỏ thôi sao? Vầy chờ sau khi lực lượng của nó mạnh lên hoặc là thực lực của ta đề thăng, còn có thế giới cỡ lớn khác không? Kể từ đó... Cơ duyên Hóa Thần sẽ có!'.

Bây giờ Nguyên Anh ngay trước mắt, đương nhiên Phương Tịch bắt đầu trù tính Hóa Thần.

Tấn thăng ở Nhân Gian giới có lẽ rất khó nhưng nếu có thể có được tài nguyên của đại thế giới khác, dưới sự bù đắp lẫn nhau, chưa chắc không thể đi ra một con đường!

Suy nghĩ đến đây, Phương Tịch không khỏi nhìn về phía lão quỷ, mang theo thần sắc tiếc hận.

Lão gia hỏa này cũng là bảo tàng, đáng tiếc... Không có cách nào sưu hồn.

Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau, Phương Tịch và Triển Đồ đã bắt đầu tiến hành kiểm tra, tu sữa ba cái cổ truyền tống trận.

Phương Tịch lấy tám khối linh thạch thượng phẩm ra, đặt vào trong một lỗ khảm.

Loại cổ truyền tống trận này không thể dùng linh thạch trung phẩm, chỉ có linh thạch thượng phẩm mới có thể làm nguồn năng lượng.

Tiếp theo, hắn đánh ra một pháp quyết, định khởi động truyền tống trận.

Đáng tiếc...

Cái truyền tống trận này nửa điểm phản ứng cũng không có.

"Trận văn và trận cơ đều không có vấn đề, linh thạch cũng không có vấn đề, xem ra là truyền tống trận đối diện có vấn đề, tám thành đã tổn hại..."

Loại cổ truyền tống trận này, chỉ cần một phương có linh thạch khởi động là có thể khởi động truyền tống, bởi vậy Phương Tịch trực tiếp bài trừ khả năng truyền tống trận bên kia không có linh thạch.

"Thật sự là đáng tiếc..."

Hắn lắc đầu, đầy tiếc hận.

"Cái bên ta cũng không được..."

Triển Đồ cũng thu hồi linh thạch, mặt cũng đầy sự tiếc nuối.

Cuối cùng, hai người cùng đến trước cái cổ truyền tống trận cuối cùng.

"Dựa theo lời của lão quỷ tiền bối, cái truyền tống trận này có thể truyền tống đến di tích kia!"

Triển Đồ hít sâu, đặt linh thạch thượng phẩm vào tám góc.

Ong!

Sau khi đánh pháp quyết, cái truyền tống trận này chợt bắt đầu oanh minh, từng ngân sắc phù văn sáng lên, ánh sáng lấp lánh như mộng như ảo.

"Còn dùng được!"

Triển Đồ lập tức vô cùng vui mừng.

"Xem ra lão quỷ đã sớm có mưu tính trước..."

Phương Tịch nhìn Triển Đồ, trong lòng càng kiêng kị hơn.

Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn cũng đảo qua mấy cái truyền tống trận đã hư, như đang nghĩ đến điều gì đó: 'Trận pháp truyền tống đã sớm thất truyền ở Nam Hoang, nhưng mà... Ta biết! Hư hao quá nhiều có lẽ ta không tu sữa được nhưng chỉ hư một, hai góc có lẽ không thành vấn đề!'.

Hắn có suy nghĩ bỏ Phỉ Thúy Đảo vào trong túi, bây giờ suy nghĩ này càng mãnh liệt hơn.

Nếu có thể chữa trị một cái cổ truyền tống trận, vậy thì lợi ích sẽ rất lớn!

"Chỉ có cái truyền tống trận này có thể sử dụng, hơn nữa vừa khéo thông hướng di tích, có quá trùng hợp rồi hay không?"

Phương Tịch thu hồi ánh mắt lại, nhìn cổ truyền tống trận hoàn hảo duy nhất bây giờ, trên mặt hiện ra vẻ kiêng dè.

"Hắc hắc... Lão phu vất vả lắm mới nuôi dưỡng được hai Kim Đan Khô Vinh Quyết là ngươi và Triển Đồ, sao có thể hại bọn ngươi?"

"Hơn nữa... Lão phu đã sớm biết, truyền tống trận trong cổ điện này chỉ còn lại cái này có thể sử dụng."

Lão quỷ hiện ra, cười hắc hắc, có ý riêng nói: "Lão phu còn có chỗ phải dựa vào đạo hữu, sao lại mạo muỗi hại đạo hữu chứ?"

"Chuyện này cũng khó mà nói chắc được..."

Trên mặt Phương Tịch lộ ra vẻ nghiêm túc: "Liên quan đến truyền tống trận, bản nhân cũng muốn nghiệm chứng một phen..."

"Ồ? Nghiệm chứng thế nào?"

Lão quỷ cũng không vội, tùy ý hỏi.

Phương Tịch vỗ túi linh thú, thả Đại Thanh ra.

Con Thanh Giao này đang có vẻ mặt ngu ngốc, sao đó nghe được chủ nhân phân phó: "Thu nhỏ một chút!"

Nó gầm lên, lập tức hóa thành một con Giao Long màu xanh dài ba thước, nhìn như một con rắn.

"Thanh Giao cấp ba!"

Triển Đồ lui lại một bước, trên mặt hiện ra vẻ kiêng kị.

"Trước hết truyền tống con linh sủng này qua đi... Nếu bên kia có nguy hiểm gì khiến nó tử vong thì hồn khế mà ta lưu lại trên người nó sẽ tiêu tán."

Phương Tịch cười nói: "Đạo hữu thấy sao?"

"Không tệ, kế sách này vô cùng ổn thỏa!"

Vậy mà lão quỷ lại đồng ý.

Phương Tịch hơi ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn để Đại Thanh lên cổ truyền tống trận, sau khi hắn phân phó vài câu thì vung pháp quyết.

Oanh!

Hào quang màu trắng bạc lấp lánh chói mắt, chờ sau khi ánh sáng biến mất, chỗ cũ đã không còn bóng dáng của Đại Thanh.

"Thế nào?"

Lão quỷ hỏi.

"Mặc dù liên hệ trở nên như có như không nhưng đúng là vẫn chưa chết..."

Phương Tịch sờ mi tâm, thản nhiên trả lời.

"Ha ha... Lão phu và Triển Đồ tiến vào thứ hai, về phần đạo hữu... Thiên đại cơ duyên ở bên kia, xem ngươi có dám đến hay không."

Triển Đồ đứng trên truyền tống trận, khởi động trận pháp lần nữa.

Một khắc sau, cũng trong tia sáng chói mắt, thân hình của y cũng biến mất.

Phương Tịch phóng thần thức ra, nhìn xung quanh một vòng, giơ tay lên.

Mổ đạo quang mang đen nhánh xuất hiện, chính là Ma Huyết Giao!

"Trông kỹ chỗ này, nhất là truyền tống trận!"

Sau khi hắn phân phó mộc khôi lỗi xong, thì hắn bước lên cổ truyền tống trận, đánh ra một pháp quyết.

Oanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận