Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 730: Nhặt chỗ tốt (1)

Địa Tiên giới.
Hai cây Bà Sa đại thụ đứng đối diện nhau, chúng cao đến tận mây, tán cây chấn thiên che trời, gần như che phủ toàn bộ bảy vầng mặt trời trên thiên khung...
Ở trên thân cây là từng động phủ tu sĩ rộng lớn, có thể thấy được từng sợi xiềng xích, từng phi kiều, từng đạo độn quang, liên tục lên lên xuống xuống ở giữa thây cây và tán cây...
Thỉnh thoảng sẽ có dị tộc mọc hai cánh luẩn quẩn xung quanh đại thụ, phụ trách cắt sửa nhánh cây, duy trì trật tự...
Đây là một thánh địa rất nổi tiếng trong nhân tộc - Bà Sa Song Thành!
Dù tu sĩ Hợp Thể ở trong thụ thành này cũng phải cung kính, bởi vì đây là đạo trường linh mạch cả một trong Nhân Tộc Ngũ Tử - Trường Thanh Tử!
Sâu trong Bà Sa Song Thành, một động phủ có linh thực bao quanh.
Linh khí mịt mờ hội tụ hóa thành các loại hoa điểu thảo thú, chạy nhảy đầy đất.
Bên cạnh linh tuyền có một vị thanh niên tu sĩ đang nằm, lấy tay làm gối như đang ngủ say.
Y mặt một bộ thanh y, tướng mạo thanh tú, dường như rất giống với thiếu niên Địa Tiên mà trước đó Phương Tịch đã gặp!
Y chợt mở mắt ra, lẩm bẩm: "Thái Thượng Bắc Đẩu... Tư Mệnh thần thông? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến chuyện bản thể chợt vẫn lạc lúc trước?"
Gần như ngay khi Trường Thanh Tử mở mắt ra chưa được một khắc đã có một đạo lưu quang bay đến hóa thành một dị tộc kỳ lạ mọc cánh.
"Chủ nhân!"
Tên dị tộc này lại có tu vi Phản Hư hậu kỳ, y cung kính quỳ rạp trên đất: "Giam Thiên Bàn có động tĩnh... Căn cứ vào đo lường tính toán của Nghênh Tiên Đài thì đến từ Minh Hoàn giới!"
"Minh Hoàn?"
Thần sắc Trường Thanh Tử cũng hơi động một chút, y nhớ rõ năm đó bản thể hạ giới cũng không phải chỗ này.
Có thể là hung thủ đã chạy khỏi giới kia mà tiến vào Minh Hoàn giới?
"Chuẩn bị một chút, sai một Dực tộc nhân Phản Hư sơ kỳ hạ giới!"
Trường Thanh Tử chậm rãi nói.
Số tài nguyên hao phí khi sai một tu sĩ Phản Hư hạ giới đủ khiến y bây giờ cũng thương cân động cốt, hơn nữa còn rất đau thịt.
Trong thời gian ngắn y chỉ có thể làm một lần.
Hơn nữa vì lực lượng pháp tắc của hạ giới áp chế nên sai một tu sĩ Phản Hư hậu kỳ đi còn không bằng để người hầu Phản Hư sơ kỳ động thủ.
"Tuân lệnh... Chủ nhân vĩ đại, tu sĩ Phản Hư sơ kỳ của bản tộc bây giờ tổng cộng có mười hai vị, bọn họ sẽ tiến hành thánh vực đấu pháp để tìm ra người mạnh nhất tiếp nhận sai khiến của chủ nhân!
Vị Dực tộc nhân này cung kính nói.
Dực tộc chính là một tiểu tộc ở Địa Tiên giới, người mạnh nhất trong tộc cũng chỉ có tu vi Hợp Thể, sau đó bị Trường Thanh Tử đánh giết, đồng thời thu phục một tộc làm nô bộc, bình thường thì phụ trách quản lý sự vụ ở Bà Sa Song Thụ.
Chờ sau khi tên người hầu này đi, Trường Thanh Tử lại rơi vào do dự.
Y nghĩ đến mấy lần trước phái người hạ giới, kết quả đều không tốt.
Mà lần này phái người hạ giới cần tiêu hao một viên Hóa Giới Tinh vô cùng quý giá để triệt tiêu lực áp chế của giao diện, có thể mấy trăm năm nữa mới có thể hạ giới lần hai...
"Vẫn phải thận trọng một chút..."
Đôi mắt Trường Thanh Tử thâm thúy, sao đó búng tay một cái.
Từng sợi dây leo che phủ bầu trời như lồng giam rồi hóa thành cấm chế bao phủ toàn bộ vùng này.
Tay y chợt lóe quang mang, một tấm kính thanh đồng cổ hiện ra.
Ở mặt sau kính thì có khắc các loại phù văn huyền ảo phức tạp.
Lúc này Trường Thanh Tử niệm một câu chú ngữ rồi phun lên một ngụm thanh khí.
Trên kính chợt lóe quang hoa, ngay sau đó có một thân ảnh mặc ngũ thải vũ y xuất hiện.
Người này có gương mặt gì nua nhưng lời nói lại rất ngả ngớn: "Đây không phải Trường Thanh Tử sao? Sao lại tìm lão đầu như ta?"
"Ngũ Hành Tử..."
Trường Thanh Tử nhìn lão giả mặc ngũ thải vũ y, trên mặt hiện ra một tia kiêng dè.
Dù sao đây cũng là tồn tại cùng là Nhân Tộc Ngũ Tử như y, còn khai phá Ngũ Hành Chi Thể đến cực hạn, thần thông ngũ hành vô tận uy năng.
Ở Địa Tiên giới, ngoại trừ Đại Thừa Tán Tiên ra thì chính là bọn họ vi tôn.
Thậm chí bởi vì đa phần tu sĩ Đại Thừa đều ẩn cư, chuyên tâm đối phó chín tầng thiên kiếp Tán Tiên nên đa phần sự vụ của nhân tộc đều do ngũ tử bọn họ xử lý.
"Ta nhớ rõ, lúc trực ở Tam Giới Sơn thì tu sĩ phi thăng ở Minh Hoàn giới đều ở dưới trướng của ngươi phải không?"
Trường Thanh Tử thản nhiên nói.
"Đúng vậy... Những tu sĩ phi thăng này còn là mầm mống tốt, bây giờ cũng đã có người tấn thăng Phản Hư, chắc hắn tương lai cũng có mấy phần hi vọng tấn thăng Hợp Thể..."
Ngũ Hành Tử cười híp mắt trả lời.
"Những người này và mấy cấy Phá Giới Hương liên lạc hạ giới ở trên tay ngươi ta đều muốn!"
Trường Thanh Tử nói.
"Ồ?"
Ánh mắt của Ngũ Hành Tử sáng lên: "Lão phu còn nhớ có một thời gian, Trường Thanh Tử ngươi rất nhiệt tình hạ giới, thế nào, bây giờ lại nổi hứng lần nữa sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên lần trước tán gia bại sản thế nào rồi sao?"
Trường Thanh Tử lạnh mặt đi: "Ngũ Hành Tử, đến tột cùng ngươi có cho hay không?"
"Cho! Đương nhiên phải cho!"
Ngũ Hành Tử cười hì hì nói: "Nhưng mà ngươi phải mang đồ đến đổi! Lão phu rất thảm... Trước đó gặp phải một Nguyên Cổ Hoang Thú cấp Hợp Thể hậu kỳ, đại chiến một trận, thật sự đã hao tổn nguyên khí rất nhiều, cần mười viên Tử Văn Vạn Thọ Đan để bồi bổ một phen..."
"Ngươi nằm mơ sao? !"
Trên mặt Trường Thanh Tử chợt lóe thanh khí, sau đó lập tức nén giận mà nói: "Tử Văn Vạn Thọ Đan dùng tài liệu rất quý, trên người ta cũng chỉ có ba viên..."
"Ba viên thì ba viên." Trên mặt Ngũ Hành Tử hiện lên sự vui vẻ vì được như ý: "Phải thêm một khối Huyền Mộc mười vạn năm nữa..."
"Ngươi..."
Trường Thanh Tử chợt trở nên mặt không biểu tình: "Theo lời ngươi nói..."
"Tốt, Trường Thanh Tử ngươi không hổ là lương đống của nhân tộc ta, hành sự rất sảng khoái, người và Phá Giới Hương sẽ đến ngay..."
Ngũ Hành Tử cười ha ha, quang mang trên thanh đồng kính thu liễm đã không còn quang ảnh gì nữa.
Ba!
Trường Thanh Tử thu thanh đồng kính lại thì cũng mỉm cười: "Lão gia hỏa, trước để ngươi sống lâu thêm mấy năm nữa, chờ đến khi bản tọa lấy được món tiên phủ kỳ trân kia, chắc chắn sẽ khiến ngươi đẹp mặt!"
Minh Hoàn giới.
Tổ sư đường, sơn môn Thái Thanh Tông.
Ngày hôm nay.
Ba đạo độn quang tề tụ nhìn qua mấy bức chân dung, thần sắc cũng có chút kích động: "Tổ sư hiển linh, vượt giới đưa tin sao?"
Thần sắc Mẫn Hồng Nho rất ngưng trọng, dẫn theo sư đệ và sư muội hành lễ trước rồi mới nhìn lên vị trí cao nhất tổ sư đường.
Chỉ thấy một khối tử sắc ngọc bi trên đó đang lấp lánh kỳ quang.
Sau đó có ánh sáng lan ra, báo vào một bức họa.
Ở trong bức họa là một thanh niên nho sinh đang uống rượu dưới trăng.
"Là tổ sư đời thứ ba mươi hai hiển linh?"
Một nam tu Hóa Thần trung kỳ kinh hỉ nói.
Tổ sư khai phái Thái Thanh Tông chỉ tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh đã ảm đạm tọa hóa nhưng tổ sư đời thứ hai lại có thiên tư hơn người, tấn thăng Hóa Thần, còn đánh hạ đại cơ nghiệp cho Thái Thanh Tông, sau đó gần như đời nào cũng có tu sĩ Hóa Thần.
Tổ sư đời thứ ba mươi hai càng là người xuất sắc năm đó!
"Chuyện tổ sư đưa tin cũng đã mấy ngàn năm không gặp, cũng không biết là đại biến cỡ nào..."
Vị Hóa Thần Hóa Thần cuối cùng thở dài.
Nàng là một mỹ phụ mặc váy áo màu hồng phấn, ngũ quan nhu hòa, khí chất dịu dàng.
"Đến rồi!"
Mẫn Hồng Nho chợt mở miệng, thần niệm của ba tu sĩ Hóa Thần lập tức tập trung trên tử sắc ngọc bi.
Chỉ thấy hư không vỡ vụn, từng Phượng Triện Văn xuất hiện, du tẩu bất định.
Từ trong thông đạo Thái Hư chợt có một tia khói xanh vượt giới đến, rơi lên tử ngọc bi, chữ viết nhàn nhạt hiện ra.
Tam đại tu sĩ Hóa Thần nhìn lướt qua xong thì đều đưa mắt nhìn nhau.
Một hồi lâu sau, vẫn là sư muội Hóa Thần sơ kỳ mở miệng trước: "Mẫn sư huynh, chuyện này huynh đưa chủ ý đi... Tổ sư lại muốn chúng ta bắt người dẫn động thiên tượng mưa máu, sao tổ sư lại biết chuyện phát sinh ở hạ giới? Còn hứa hẹn nếu chúng ta làm được chuyện này thì sẽ đảm bảo sau khi chúng ta phi thăng sẽ đột phá Phản Hư? !"
Rõ ràng sư đệ Hóa Thần trung kỳ có chút động tâm, dù sao đối với tu sĩ thì mỗi cơ hội đột phá đại cảnh giới đều phải dùng mạng để liều!
"Nhưng tên Vân Kiệt Tử kia rất khó đối phó."
Mẫn Hồng Nho hơi do dự, lão đã từng đối mặt với Phương Tịch nên biết rõ tên tu sĩ này rất khó chọc.
Hơn nữa hắn còn có đại thần thông không biết kia nữa!
"Hừ, chúng ta không nên bị miêu tả trong cổ tịch chấn nhiếp..." Sư đệ Hóa Thần trung kỳ hừ lạnh: "Thái Thanh Tông Thần Tiêu Lôi Pháp của chúng ta nếu tu luyện đến cảnh giới đại thành thì cách đại thần thông trong truyền thuyết chỉ kém một tia mà thôi... Hơn nữa còn có nội tình của tổ sư ở đây, dù đối phương là tu sĩ đại thần thông thì sao, chẳng lẽ hắn còn có thể vượt cấp chiến Phản Hư hay sao?"
"Nội tình của bản môn, dư sức tự vệ nhưng xuất thủ thì không đủ... Tên Vân Kiệt Tử kia cũng không thể nào tự vào tử địa."
Mỹ phụ nhân dịu dàng ôn nhu nói.
"Nhưng... Lần này xuất thủ cũng chưa chắc một mình chúng ta."
Không biết Mẫn Hồng Nho nghĩ đến gì đó mà thần sắc chợt trở nên hơi cổ quái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận