Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 191: Cứu viện

'Hỏng rồi... Trước đó ta ở lại trong trận đã bị lão gia phát hiện.'.

Lô Quá theo sau Phương Tịch thầm than.

Y biết biểu hiện trước đó của y không đủ trung thành, ở thời khắc mấu chốt này bị Phương Tịch dẫn theo mạo hiểm, không thể nào an ổn ở lại Phỉ Thúy Nhai.

'Cũng may... Trước đó lão gia tán một cái đập nát pháp tráo phòng ngự, có lẽ tu vi Luyện Thể cũng có đột phá, hai bên phối hợp, dù gặp phải Luyện Khí viên mãn cũng có thể kiềm chế được chốc lát...'.

Dù sao thì Lô Quá cũng từng ra ngoài lịch luyện, ánh mắt sắc bén, thầm nghĩ theo Phương Tịch trong lúc loạn lạc này nói không chừng còn an toàn hơn ở Phỉ Thúy Nhai.

Phương Tịch khống chế Hắc Vũ Chu, khoảng cách mười mấy dặm chỉ mất chút thời gian.

Ầm ầm!

Cách đó không xa, có thể nhìn thấy một chiếc linh chu dài mười mấy trượng đang điên cuồng công kích, từng đạo kinh lôi thiểm điện cuồng vũ, phối hợp với đại lượng pháp khí tập kích, ánh trăng trên Hồ Kính Nguyệt chỉ chốc lát đã vỡ vụn, mảng lớn kiến trúc ở dưới đã lộ ra.

Thủy Nguyệt Đại Trận, phá!

"Chuyện này..."

Lô Quá thấy trên phi cho có một bóng người mặc khôi giáp màu bạc nhảy xuống, không khỏi la thất thanh: "Là Ngân Giáp ma đầu? !"

Vốn là y còn hi vọng chỉ là cướp tu bình thường, lại không ngờ gặp phải kết quả xấu nhất.

Trong nháy mắt sắc mặt của y đã vô cùng khó coi.

"Ha ha... Giết!"

"Đi theo lão đại, có thịt ăn!"

Từng tán tu khống chế pháp khí nhảy xuống như châu cháu, thậm chí còn trực tiếp đốt trạch viện, linh điền... Ngọn lửa phóng lên tận trời, xua tan màn đêm, dùng chuyện này để tìm niềm vui.

Ở trên Song Tử Phong cũng có ánh lửa lóe lên.

"Đi!"

Phương Tịch quát khẽ, Hắc Vũ Chu lập tức bay đến Song Tử Phong.

"Ài?"

Lô Quá kinh ngạc nhìn lão gia.

Phương Tịch không quay đầu lại nói: "Mạng của lão gia rất quý giá, sao phải liều mạng với Ngân Giáp ma đầu thực lực mạnh mẽ kia? Đến Song Tử Phong địch nhân ít, có thể cứu được mấy người..."

Từ trước đến nay lúc nào đấu pháp hắn cũng chú ý cảnh giới áp chế.

Trước đó đánh Mạc Thanh Ngọc nhẹ nhàng thoải mái chính là dùng Luyện Thể viên mãn, Luyện Khí chín tầng, phối hợp với thần thức mà nghiền ép.

Đổi thành tên ngụy Ngân Giáp ma đầu thì hơi có phong hiểm.

Dù sao thì ít nhất đối phương cũng là cao thủ đẳng cấp Luyện Khí viên mãn.

Mà Nguyễn Đan?

Nguyễn Đan cùng hắn có cái rắm giao tình. Lại còn có chút ân oán nhỏ, cũng đừng trách hắn thấy chết không cứu...

"Ta đến tây phong, ngươi đến đông phong xem cả nhà Mộc Trung thế nào..."

Phương Tịch dưới nét mặt kinh hoàng của Lô Quá ném hắn về đông phong còn bản thây thì bay về tây phong.

Tây phong.

Mê Huyễn Trận cấp một hạ phẩm đã bị phá từ lâu.

Trong sơn cốc, âm thanh đấu pháp liên tục truyền ra.

Sưu!

Phương Tịch nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức run lên, vội rót pháp lực vào trong Hắc Vũ Chu hóa thành một đạo hắc quang bay thẳng vào trong sơn cốc.

Trong cốc.

Ánh lửa đốt cả vườn hoa, ánh sáng đỏ bừng chiếu rọi bốn phía.

Mẹ con Hoa Thiền Quyên đang khống chế pháp khí, đấu phái với một đám cướp tu, rõ ràng đang rơi vào hạ phong.

Ong ong!

Vô số Ngọc Phong rung cánh, phát ra tiếng oanh minh, dưới sự chỉ huy của một con Phong Hậu trắng như ngọc, lớn bằng bàn tay, liên tục đâm về phía ba tên cướp tu.

Tên cầm đầu trong ba tên này lại có tu vi Luyện Khí tầng tám, y nhe răng cười, khống chế một kiện Hồng Bì Hồ Lô, trong đó không ngừng phun ra khói độc và hỏa diễm, đốt chết từng con Ngọc Phong.

Hai tên cướp tu kia thì khống chế pháp khí đao, kiếm đánh với pháp khí của Hoa Thiền Quyên.

"Lão nương môn thì thôi còn người trẻ tuổi lưu người sống lại cho ta."

Nam tu Luyện Khí tầng tám quát: "Lão tử sắp luyện thành Long Ngâm Quyết, chỉ còn thiếu vài lô đỉnh thượng hạng nữa thôi! Hắc hắc... Tiểu nương môn, nếu ngươi bó tay chịu trói lão tử có thể cân nhắc tha cho mẹ ngươi."

"Đừng hòng!"

Hoa Thiền Quyên phun ra một ngụm tinh huyết, tay kết pháp quyết.

Thanh pháp khí phi đao của nàng chợt tỏa ra một tầng hồng quang, pháp lực cuồn cuộn, dường như có thể so với Luyện Khí hậu kỳ.

"Cẩn thận, lão nương môn này thi triển bí pháp liều mạng rồi."

Pháp khí của hai tên cướp tu bị đao quang xích hồng phá ra, Hoa Thiền Quyên lại phun thêm một ngụm tinh huyết nữa, thanh phi đào này lập tức hóa thành một tấm lụa màu hông chém về phía nam tu cầm đầu.

"Hắc hắc, điêu trùng tiểu kỹ!"

Nam tu cười lạnh, không chút hoang mang phóng ra một tấm thuẫn màu xanh lập tức dễ dàng ngăn cản đao quang.

Dù sao thì y là Luyện Khí tầng tám, dù Hoa Thiền Quyên thi triển bí thuật liều mạng tiêu hao nguyên khí nhiều lắm chỉ vượt qua quan ải Luyện Khí hậu kỳ, lại chỉ có thể duy trì vài chiêu, không thể nào thương tổn được y.

"Nhất Tịch, lát nữa ta sẽ khống chế Phong Hậu tự bạo, liều mạng ngăn cản những tên kia, ngươi chạy nhanh, không nên quay đầu lại."

Hoa Thiền Quyên tóc tai bù xù, khóe miệng chảy máu dữ tợn như ác quỷ, lại hạ giọng nói với nữ nhi ở bên cạnh.

Bây giờ Vi Nhất Tịch đã trở thành đại cô nương hai mươi tuổi, đôi mắt đỏ bừng: "Nương..."

Lúc hai mẹ con đang trong tình cảnh sinh ly tử biệt.

Phanh phanh!

Mặt đất ầm vang nứt ra, mấy cây gai gỗ sắc bén tập kích đến.

"A!"

Mấy tiếng hét thảm vang lên, trừ nam tu ra những tên còn lại đều đã mất mạng.

"Ai?"

Nam tu thất kinh, vội khống chế thuẫn bài và hồ lô về trước người, bảo vệ quanh thân: "Lão đại của ta là ngân giáp nhân. Đạo hữu đừng phạm phải sai lầm."

Sưu sưu!

rễ của những linh hoa, linh thảo ở bốn phía trong vườn hoa chợt nhanh chóng phát triển, uốn lượn thành từng sợi dây leo màu xanh sẫm, bền ngoài có những gai ngược nhỏ, mạnh mẽ càn quét nam tu.

"Nhanh!"

Vẻ mặt nam tu dữ tợn, vừa bấm pháp quyết, trong Hồng Bì Hồ Lô thả ra rất nhiều hỏa diễm, đốt cháy dây leo.

Từng lớp từng lớp dây leo hóa thành than, nhưng số lượng như vô cùng vô tận, không ngừng từ trong đất mọc lên.

"Không tốt!"

Cảm nhận được pháp lực đã tiêu hao rất nhiều, đặc biệt là phạm vi né tránh của bản thân càng ngày càng nhỏ, nam tu lập tức sinh ra thoái ý, một tấm độn phù đỏ như máu bay ra, sắp khởi động.

Binh!

Tròng hàng vạn dây leo, một thanh Đào Mộc Kiếm bay đến, va chạm với tấm thuẫn màu xanh, phát ra một tiếng giòn vang.

Sau phi kiếm là một bóng người.

Chân Cương tăng vọt trên nắm tay của hắn, đập xuống như một thanh Khai Thiên cự phủ.

Ầm ầm!

Tấm thuẫn văng ra, hộ tráo pháp lực của nam tu cũng dễ dàng bị rách.

Một đạo cương khí như phi kiếm trong chớp mắt đã xuyên qua trán của nam tu, trên trán hiện ra một lỗ máu, y ngã xuống mặt đất.

Mấy hành động này rất nhanh, từ đầu đến cuối đối phương vẫn chưa kịp kích phát tấm phù lục bảo mệnh kia.

Vô số dây leo cuộn về lại mặt đất, thân ảnh Phương Tịch thon dài thẳng tắp như tùng bách xuất hiện.

Hắn nhìn Vi Nhất Tịch cười cười, thành thật không khách khí thu túi trữ vật nam tu vào.

Lại nghĩ nghĩ rồi thu những thi thể cướp tu ở bên cạnh vào trong túi trữ vật.

"Đại thúc!"

Nhìn bóng người không khác trong trí nhớ chút nào, Vi Nhất Tịch hoan hô.

"Hoa đạo hữu..."

Phương Tịch nhìn Hoa Thiền Quyên, lại phát hiện khí tức sinh mệnh của đối phương đang nhanh chóng suy yếu.

"Không sao, chỉ tiêu hao chút nguyên khí thôi, lão thân vẫn còn chịu nổi. Nhất thời nửa khắc không chết được."

Hoa Thiền Quyên thu hồi pháp khí phi đao, những sợi tóc đen còn sót lại đang từ từ biến thành tóc trắng, trong khoảnh khắc dường như nàng đã già đi mười mấy tuổi.

"Mẫu thân..."

Nhìn thấy cảnh này, nước mắt Vi Nhất Tịch tuôn trào.

Núi Song Tử Đông.

Lô Quá cầm pháp khí con thoi hóa thành một đạo lưu quang, đâm xuyên qua ngực một tên cướp tu không kịp né.

"Muốn chết muốn chết..."

Trong tay y còn kéo theo một tiểu nam hài, đứa bé này là y cứu từ trong nhà Mộc Trung ra.

Lúc đó, tình hình bên kia cũng vô cùng khẩn gấp, nhi tử của Mộc Trung kêu y dẫn tiểu nam hài đi trước, cả nhà họ ở lại đoạn hậu.

Dù vậy khi Lô Quá dẫn nai hài chạy đến chân núi cũng bị cướp tu đuổi kịp.

"Hắc hắc... Sao có thể để các ngươi chạy thoát?"

"Do Nhị đương gia của chúng ta nghe nói ở tây phong có nữ tu xinh đẹp, vẫn còn nguyên âm, không chờ nổi nên đã đi qua đó nếu không thì ngay cả chân núi ngươi cũng chạy không tới..."

Một nữ tu mặc cung quần gần như trong suốt mỉm cười từ trong bóng tối bước ra.

"Đi tây phong sao, có lẽ không muốn..."

Lô Quá ho khan vài tiếng, cười lạnh đáp lại.

"Ngươi muốn chết!"

Thần sắc nữ cướp tu diễm lệ lạnh lẽo, ả huy động pháp khí Xà Mãng Tiên trắng như tuyết định tiễn Lô Quá lên đường.

Phốc phốc!

Một khắc sau, từng sợi dây leo từ mặt đất chui lên, nhanh chóng quấn chân cướp tu.

"Đây là... Triền Nhiễu Thuật? Cứu mạng!"

"Sao pháp thuật cấp thấp này lại mạnh như vậy? A..."

Vô số dây leo thô to quấn chặt lấy cướp tu, không ngừng siết chặt như mãng xà, siết xương cốt bọn chúng gãy nát mà chết.

"A, tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng!"

Thần sắc nữ cướp tu diễm lệ đại biến, quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Nhưng một khắc sau, một cây gai gỗ không chút lưu tình xuyên thấu cái đầu xinh đẹp của ả.

"Lô Quá..."

Một chiếc phi chu dừng lại, từ phía trên truyền ra giọng nói của Vi Nhất Tịch, nàng vẫn nhận ra được tiểu đồng bọn ngày xưa.

"Hoa di, may mà các người không có chuyện gì!"

Lô Quá nhìn thấy mẹ còn Hoa Thiền Quyên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, mang nó lên, chuẩn bị rời khỏi đây."

Phương Tịch đứng ở đầu Hắc Vũ Chu, chắp tay nhìn về Hồ Kính Nguyệt.

Nhiều người như vậy đứng lên Hắc Vũ Chu đã hơi chật hẹp.

Hắn cũng chỉ có thể làm đến bước này, còn lại thì chỉ có thể tử thủ ở Phỉ Thúy Nhai mà thôi.

À, nếu những tên cướp tu này đến sần nhà của hắn thì lại có trò hay để xem.

Phỉ Thúy Nhai là sào huyệt của hắn, có Yêu Ma Thụ ở đó, có thể xưng là vững như thành đồng...

Hồ Kính Nguyệt.

"Giết địch!"

"Giết đi!"

Từng thanh niên nam nữ hai ba mười tuổi, trong đôi mắt mang theo sự cuồng nhiệt, chém giết ở tuyến đầu.

Quang huy pháp khí và phù lục tản ra bốn phía, lại bởi vì cảnh giới thấp, pháp lực nông cạn mà không được mấy chiêu đã bị cướp tu phá vỡ phòng ngự rồi chặt đầu.

Đây đều là mầm tiên kỳ trước, từ nhỏ đã được bồi dưỡng lòng trung thành, xem như một nhóm người trung thành với Nguyễn Tinh Linh nhất, lực lượng trung kiên sau này mà ở lúc này lại mất mạng vô nghĩa...

Tất cả đều như mấy chục năm trước, tái diễn lại cảnh Lô gia bị hủy diệt.

Ầm!

Lão đại Khấu gia mặc Bạch Quy Giáp, một cướp giẫm nát đầu của ai đó, như mèo vờn chuột, y đang đánh giá một thiếu nữ váy đỏ ở trước Linh Đào Thụ cấp hai.

Với thực lực của y hoàn toàn có thể dễ dàng diệt sát Nguyễn Đan, nhưng phía trên cần người sống.

Bởi vậy lão đại Khấu gia mới không để ý mà đùa một chút.

"Ác tặc!"

Nguyễn Đan mắng một tiếng, hai tay giao nhau, lay động Hoặc Tâm Linh.

Đinh linh linh!

Âm thanh linh đang thanh thúy khiến thân hình lão đại Khấu gia trì trệ.

Mượn kẽ hở này, Nguyễn Đan lập tức kích phát một đạo phù lục cấp một thượng phẩm uy năng kinh khủng, một đạo lôi quang xuất hiện đánh tan pháp lực hộ tráo của lão đại Khấu gia.

'Cơ hội!'.

Thần sắc Nguyễn Đan lạnh lùng, pháp khí Hồng Lăng và tấm gương đều xuất ra, trong tay cầm một thanh đoản kiếm hồng ngọc, một kiếm như trường hồng quán nhật đâm thẳng đến yết hầu của lão đại Khấu gia.

Giáp vị chỗ đó tương đối yếu, có thể là chỗ yếu hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận