Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 935: Thần ấn viên mãn

Không lâu sau đó. Cửa chính Cam phủ. Cam Ngọc và thê thiếp nhi nữ, nô bộc, nha hoàn quỳ trước hương án. Phía trước có một mảng tường vân hạ xuống, trong có một thiên sứ đang chậm rãi mở thánh chỉ ra đọc:
"Phụng thiên thừa vận Thiên tử chiếu viết: Tiến sĩ Cam Ngọc, trung với Vương, giáo hóa một phương nên ban cho Thái Thượng Đạo Đình Bắc Đấu Bí Lục bát phẩm, lệnh làm Trung Dũng Hiệu Úy chính bát phẩm ở huyện Hắc Thạch, phủ Bàn Long, khâm thử!"
Thiên sứ tuyên chỉ xong thì nói the thé:
"Cam đại nhân, tiếp chỉ đi!"
Vẻ mặt Cam Ngọc như khóc như cười, trong lòng y vẫn có chút kháng cự. Nhưng người đã bị "Thụ Lục" đối mặt với sự uy nghiêm của thánh chỉ Thiên tử và thiên sứ thì y không thể nào phản kháng được, chỉ có thể dập đầu:
"Thần Cam Ngọc, lĩnh chỉ tạ ơn!"
Dù triều đình ban cho một chén rượu độc thì Cam Ngọc cũng chỉ có thể tiếp nhận. Mà nương theo cái dập đầu này thì lập tức có một tấm Đạo Lục tỏa sáng chói lọi, bồng bềnh hạ xuống thay thế Đạo Lục vốn có trong cơ thể của Cam Ngọc. Cam Ngọc đứng dậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
"Đây là ai muốn hại ta sao? !"
Nếu là những huyện khác, từ tòng cửu phẩm tăng một hơi lên đến chính bát phẩm, nháy mắt cái tăng lên hai phẩm thì ít nhiều gì y cũng sẽ quỳ xuống dập đầu với người đã tiến cử một cái. Mặc dù trong quan trường chú ý mỗi bước một dấu chân, rất khinh bỉ với 'Tiểu nhân hạnh tiến' một bước lên mấy như vậy nên luôn tẩy chay. Nhưng y cũng không muốn làm quan đến nhất phẩm, ghi tên vào sử sách. Chỉ có người đọc sách lập chí với danh thần, quyền thần mới quan tâm đánh giá này, chú ý một bước một dấu chân leo lên trên, căn cơ còn phải vững chắc, kết đảng rộng rãi. Nhưng đời này Cam Ngọc không thể nào lên đến ngũ phẩm, có thể thăng quan đã là chuyện tốt rồi! Có thể được chọn làm quan, có được thần chức thì y đã phải cảm động đến rơi nước mắt. Về phần liên tục nhảy vọt phẩm cấp? Đó càng là chuyện tốt... Dù sao Thần phẩm cũng rất khó tăng lên, mỗi một phẩm đều đại biểu thực lực chênh lệch to lớn. Mà thực lực chênh lệch thì địa vị, đãi ngộ cũng chênh lệch! Với sự thăng quan khó khăn của Đạo Đình thì Tiến Sĩ cũng không đáng kể chút nào, dù phí thời gian mà chết già cũng có rất nhiều người. Đồng thời đều là thực chức thấp hơn tán quan rất nhiều, phẩm cấp cũng rất thấp. Nhưng mà huyện Hắc Thạch, phủ Bàn Long? Ai không biết phủ Bàn Long ở Trục Châu, hai mươi năm qua phản quân nổi lên khắp nơi! Làm Tiến Sĩ nên Cam Ngọc có con đường tin tức từ quan phủ nên y cũng biết từ hai mươi năm trước, khi Sơn thần Hắc Vân Sơn tạo phản đến nay, mỗi lần triều đình phái quan lớn tiễu trừ mấy lần... Đều đại bại! Từ ban đầu là Du Kích Tướng Quân ngũ phẩm, sau đó đến Uy Vũ Đại Tướng Quân tam phẩm, thậm chí Tổng đốc, Thái sư...
Bao nhiêu danh thần võ tướng danh chấn thiên hạ đều bị rơi vào cái hố Trục Châu... Biết bao nhiên Tiến Sĩ ở kinh thành cũng chết trong cái hố không đáy Trục Châu này. Nếu như mười năm trước vẫn có rất nhiều Tiến Sĩ vì làm quan mà liều mạng một phen thì bây giờ rất nhiều Tiến Sĩ dù cả đời không được làm quan cũng không muốn đến Trục Châu chịu chết! Thế nhưng bây giờ chuyện khổ sai này lại rơi xuống đầu mình? Cam Ngọc khóc không ra nước mắt. Nhưng vẫn là câu nói kia, thánh chỉ vừa hạ, dù muốn giết cả nhà y, diệt toàn tộc của y... Đạo Luật uy nghiêm chấn nhiếp nên Cam Ngọc cũng chỉ có thể cung kính lĩnh chỉ, còn phải tạ ơn! Bây giờ đề bạt y làm Hiệu úy, đương nhiên y không thể nào không đi rồi. "Xin thiên sứ nể mặt để hạ quan chuẩn bị ít rượu nhạt chiêu đãi..."
Cam Ngọc ổn định tinh thần, định giữ thiên sứ lại để thăm dò một phen. Nhưng thiên sứ lại mỉm cười:
"Ta vẫn còn công vụ khác, không tiện ở lại lâu, Cam đại nhân chú ý, nhất định phải thượng nhiệm trong vòng một tháng, nếu lỡ thời hạn sẽ bị trảm..."
Cam Ngọc nhìn bóng lưng thiên sứ rời khỏi, lòng chợt run lên:
"Công vụ... Chẳng lẽ còn phải đi tuyên chỉ... Đây là Đạo Đình thừa quan lại cũng không đủ dùng sao?"
Vừa nghĩ đến đây thì lòng y không khỏi lạnh lẽo. Rốt cục trận chiến Trục Châu đã thảm thiết cỡ nào? ... Trục Châu. Mai Trường Không điều khiển một thanh phi kiếm linh khí tung hoành trong một đám quan binh. "Phản tặc nhận lấy cái chết!"
Một võ tướng giận dữ gầm lớn rồi đằng không bay lên, trường thương mạnh mẽ đâm ra. Nhưng một khắc sau, một tấm phù lục trên người Mai Trường Không bốc cháy hóa thành một tấm thuẫn bằng nham thạch rất dày. Trường thương đâm lên nham thạch thì lập tức gãy. Mai Trường Không điều khiển phi kiếm đâm xuyên tim võ tướng, kiếm khí lạnh lẽo điên cuồng phá hủy thần hồn của gã. "Giết... Giết giặc đi..."
Tên võ tướng này trợn trừng mắt, cuối cùng tắt thở. "Ha ha, thống khoái!"
Sau khi Mai Trường Không Trúc Cơ thì nhìn có vẻ trẻ hơn một chút, lão điều khiển phi kiếm, cắt đầu hết những quan binh còn lại, sau đó mới điều khiển kiếm quang bỏ đi. Lão được Sơn thần chiếu cố, ban cho linh đan diệu dược, cuối cùng vào mười năm trước lão đã Trúc Cơ thành công, sau đó lão đã đi giết tên Tào tặc kia. Từ đó về sau, lão đã yên lòng làm phản tặc ở Trục Châu. Thế này có thuyết pháp 'Pháp bất gia quý nhân' nên dù những đạo sĩ tu luyện có thành tựu kia cũng không thể sử dụng pháp thuật mê hoặc quý nhân, chứ đừng nói chi là tạo phản. Truy cứu nguyên nhân thì vẫn là đi đường tắc, thông qua thụ lục mà thần phục Đạo Luật. Như vậy dù đạo pháp có thành tựu nhưng khi thi triển với quan lại quyền quý chính là dĩ hạ phạm thượng nên đương nhiên không thể nào có kết quả tốt... Nhưng Mai Trường Không thì khác, lão vẫn chưa thụ lục, lại tu luyện công pháp Tiên đạo nên không bị Đạo Đình hạn chế, chính là phản tặc thật sự. Mấy năm gần đây lão một kiếm tung hành, giết không ít quan binh, thật sự khiến quan phủ phải sợ hãi. Nhưng Mai Trường Không lại chỉ cảm thấy thống khoái. Phủ Sơn Thần, Hắc Vân Sơn. Mai Trường Không hạ độn quang xuống thì đã thấy Bạch Đồng Tử bước ra:
"Sơn thần lão gia cho gọi!"
Sắc mặt của lão nghiêm lại:
"Ta sẽ đến ngay."
Mai Trường Không bước vào trong núi thì đã thấy một sảnh đường tráng lệ, so sánh với hai mươi năm trước thì thật sự trời đất đã thay đổi. Một Sơn thần thiếu niên mặc miện phục đang ngồi thẳng trên bảo tọa, tướng mạo của hắn uy nghiêm, đầu có một đám mây xanh biếc như ngọc, khiến Mai Trường Không vừa nhìn đã bị chấn nhiếp. "Bái kiến Sơn thần."
Lão thấy Phương Tịch thì lập tức thi lễ. "Trên người ngươi có mùi tanh của máu và oán khí... Lại đi tàn sát những tên quan binh kia sao?"
Phương Tịch mở mắt ra rồi thản nhiên nói. "Đám quan binh triều đình kia dám đến Trục Châu chính là không để Sơn thần lão gia ở trong mắt, đánh chém chết..."
Mai Trường Không trả lời kiên định. Phương Tịch không khỏi trầm mặc. Một lát sau hắn mới nói:
"Giết chóc quá nhiều, nghiệt khí lớn sẽ bất lợi cho ngươi."
Mai Trường Không đang quỳ nhưng lưng thì thẳng tấp:
"Sơn thần lão gia, Thần đạo mới chú ý công đức, ta tu chính là Tiên đạo... Tiên đạo giả, vô câu vô thúc, ngươi giúp ngàn vạn người thì trời xanh cũng không ban thưởng cho ngươi, ngươi giết ngàn vạn người thì cũng không bị trừng phạt gì..."
Phương Tịch không khỏi trầm mặc, hắn luôn cảm thấy Mai Trường Không dường như đã quá lệch rồi. Nhưng cũng không quan trọng, lão vốn chỉ là chuột bạch thí nghiệm công pháp Tiên đạo mà thôi. 'Cũng không ngờ lão lại có tính tình như kiếm tu...' 'Thế nhưng... Mặc dù Tiên đạo vô câu vô thức nhưng người không thể nào sống trong không trung, tu tiên giả sinh tồn ở phương trời đất nào, dùng thiên địa linh cơ tu luyện thì đương nhiên cũng sẽ bị trời đất đó ảnh hưởng... Pháp tắc khí vận và nhân quả của thế giới này rất nghiêm mật.' 'Giết chóc quá nhiều e là sẽ bị báo ứng...' Một con Khí Vận Cổ đang nhàn nhãn qua lại ở trong đám mây xanh trên đầu của Phương Tịch. Dưới ánh mắt của hắn, đỉnh đầu của Mai Trường Không tỏa ra ba thước tinh quang như trường kiếm, tỏa hào quang sặc sỡ chói mắt. Đây chính là khí số của tu vi Trúc Cơ và kiếm tu của lão. Mà trên ba thước hào quang thì là một đám mây đỏ như máu, gần như hình thành thế cục mây đen đầy đầu. Sõ dĩ nó vẫn chưa rơi xuống, thứ nhất là vì tu vi của bản thân Mai Trường Không ngăn cản, thứ hai là lão lọt vào mắt xanh của Sơn thần. Chỉ thấy một sợi dây xanh như dây câu, mặt dù rất nhỏ bé nhưng lại 'Câu' lấy tầng sát khí kia khiến nó không thể rơi xuống được. Đây là vì lão lọt vào mắt xanh của Phương Tịch. Nếu lúc nào đó hắn không thèm để ý lão nữa thì tia khí vận xanh này sẽ gãy, vậy thì chỉ dựa vào bản thân Mai Trường Không e là cũng khó mà chống nổi sự phản phệ của khí vận nhân quả này.
"Thôi, ngươi lui đi."
Đối với người này hắn chỉ nhắc nhở một phen rồi thôi, sau đó hắn phất phất tay cho Mai Trường Không lui ra rồi lại trầm mặc một lát, sau đó mới phẩy tay áo. Một mảnh thần lực xanh như ngọc lập tức phong tỏa toàn bộ đại sảnh. Sau trong đám mây xanh trên đầu hắn có một tấm Thần Đạo Phù Chiếu xanh biếc như ngọc, trên đó có Thần Văn màu tím, viết: Chính Tam Phẩm Hắc Sơn Sơn Thần! Phương Tịch vốn là Sơn thần Hắc Vân Sơn tòng tứ phẩm nhưng sau đó ngang nhiên tạo phản, chiếm Liên Vân Sơn. Sau đó lại liên tục đánh bại các lộ đại quân thảo phạt của triều đình, dần dần chiếm Trực Châu, gom đám địa chích Sơn thần, Thổ địa, Thành hoàng lại hoặc giết chết hoặc hợp nhất nên đã thống nhất địa mạch Trục Châu, đồng thời chiếm một đoạn long mạch quan trọng nhất, đổi Hắc Vân Sơn thành Hắc Sơn, làm trung tâm của Trục Châu. Bản thân hắn là Sơn thần của Hắc Sơn nên cũng thuận thế mà thăng lên chính tam phẩm! "Thần chích chính tam phẩm, thần lực một mảnh xanh thuần, không có tia vàng nào... Nhưng đây dường như cũng là cực hạn của hương hỏa khí số một châu."
Phương Tịch thì thào. Thần chức chính tam phẩm này chính là nhờ linh cơ, địa mạch của Trục Châu chèo chống , không có liên quan gì đến thực lực của bản thân hắn, chỉ là lực lượng Thần đạo thuần túy. "Ngoài ra... Ngoại Đạo Hóa Thân ở Bàn Long Hồ chơi cũng rất vui...
Bây giờ đã tự xưng là Hỗn Thủy Đại Thánh, đuổi Bàn Long Hồ Quân ra khỏi Bàn Long Hồ, tiện thể chiếm Long cung của hắn... Còn bắt không ít bạng nữ, long nữ, bối nữ để chơi đùa..."
Thật ra dù không có Ngoại Đạo Hóa Thân phối hợp thì Thần Đạo Hóa Thân chiếm Trục Châu cũng không có bao nhiêu khó khăn nên phải gọi là "Lưu Manh Đại Thánh" thì phù hợp hơn. Lần nguy hiểm nhất chẳng qua là Thái sư chính nhất phẩm của Đạo Đình bố trí đại trận. Tương đương với trận pháp do một tu sĩ Hóa Thần bố trí, mặc dù với uy của Thần đạo thì cạm bẫy kia có thể giết cả Hóa Thần viên mãn. Nhưng đối với Thần Đạo Hóa Thân đã là cấp sáu từ lâu thì chỉ là kiến vàng lay cây. Sau lần đó, hình như Đạo Đình đã hoàn toàn nằm ngửa, ngoại trừ thỉnh thoảng phái ra một số thần chích cấp thấp đến chịu chết ra thì đại quan từ tam phẩm trở lên đã không lộ diện nữa. 'Xem ra chính là ngầm thừa nhận Trục Châu đã thất thủ nhưng lại không thể thừa nhận mà chỉ có thể đưa những kẻ xui xẻo đến chịu chết mỗi năm để làm dáng...
Tiện thể còn có thể tiêu hao một chút quan lại thừa sao? Đây chính là cách xử lý chuyện xấu trong truyền thuyết sao?'.
'Quả nhiên nguy cơ, nguy cơ, có nguy thì có cơ...'.
Ta đang giúp Đạo Đình giảm bớt gánh nặng, nếu chiêu an thì ít nhất cũng phải gia phong đến nhất phẩm...' Phương Tịch chợt nảy ra suy nghĩ hài hước. Thật ra đến bây giờ hắn gần như đã không còn nhu cầu gì với Đạo Đình nữa. Sở dĩ hắn luôn kéo lấy chỉ vì một chuyện khác mà thôi. Tay hắn lóe lên thanh quang, một cái ấn hiện ra. Cái ấn này xanh biếc như ngọc, nhìn không có dáng vẻ của Thạch Ấn trước đây chút nào, nó đã từng là bảo vật của Thanh Đồng Quân! Trải qua hai mươi năm Phương Tịch không ngừng dùng thần lực xanh tế luyện, bề ngoài đen thui của nó đã dần dần rút đi, lộ ra bản chất thật. Thậm chí từng vết nứt trước kia cũng không ngừng lành lại, bây giờ chỉ còn lại một vết. "Chờ sau khi luyện hóa ấn này xong thì trực tiếp làm phụ thân của Thiên tử!"
Phương Tịch có thể phát hiện hắn chỉ còn một tia nữa là sẽ luyện hóa hoàn toàn ấn này. Hắn không do dự nữa, thần lực màu xanh trên đỉnh đầu tràn xuống rót vào trong thần ấn như thác nước. Vết nứt cuối cùng trên thần ấn đã biến mất, nó chợt kêu vang, tỏa hào quang rực rỡ. Sau đó từng dùng tin tức huyền diệu lập tức tràn vào trong thức hải của Phương Tịch. Trên mặt hắn lập tức hiện ra vẻ kinh sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận