Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1451: Ăn (1)

Tuy tiền thân bị hãm hại vô cùng thê thảm, nhưng nhiều năm qua như vậy, cuối cùng cũng tìm ra được mấy con đường.
Thậm chí còn gia nhập một đoàn thể yêu thích nghe chí dị.
Phương Tịch vừa suy nghĩ, vừa đi xuống bãi tha ma.
Bỗng nhiên!
trong Hắc Trạch Hà cách đó không xa bỗng nhiên có bọt nước bắn ra, một bóng người nhanh chóng lao ra.
Đấu bồng che giấu thân hình của hắn đã sớm vỡ nát, khiến Phương Tịch nhìn thấy một thân hình già nua, trên mặt xăm hình xăm.
Trên phần da đối phương để lộ ra ngoài thậm chí có ấn ký giống như vảy cá vậy.
“Dị nhân?!”
“Sao tiền thân sống mấy chục năm không gặp lên, hôm nay lại để ta đụng phải chứ?”
“Nhìn dáng vẻ này chính là phiền phức...”
Phương Tịch vận dụng thân pháp giống như bướm lượn qua bụi hoa, không ngừng lùi nhanh về phía sau.
Ầm!
Đột nhiên lại có bọt nước nổ tung, một chiếc thuyền buồm kỳ lạ hiện ra ở giữa Hắc Trạch Hà.
Chiếc thuyền buồm này giống như lặn dưới nước ngôi lên, ở mặt ngoài của chiếc thuyền có một tầng mỏng bán trong suốt, không ngờ nước không dính vào!
Một bóng người xuất hiện ở trên sàn thuyền buồm. Hắn thi triển thân pháp giống như ánh sáng lướt qua, giẫm lên mặt nước lao tới!
- A!
Đối phương nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết toàn thân bạo phát, trong thiên địa dường như có thêm một mặt trời nhỏ.
- Liệt Dương Bát Chưởng!
Trương Long Dực tức giận quát một tiếng, vô cùng nhanh chóng đánh ra tám chưởng.
Lòng bàn tay hắn đỏ như bàn ủi bị nung nóng, khắp trời đều là ảo ảnh chưởng pháp, bao phủ quái vật ngư nhân đang chạy trốn kia.
Ngư nhân Âm Cửu gào thét một tiếng, một khí tức không lành quanh quẩn toàn thân, có dòng nước đen sẫm tuôn ra.
“Họa lực?!”
Ánh mắt Phương Tịch hơi nheo lại. Chỉ thấy bàn tay Trương Long Dực phá màn nước đen, đánh mạnh lên thân của nhân ngư.
Vút!
Ngực Âm Cửu lõm xuống, bay ra một đoạn, khóe miệng rỉ máu, phun ra nội tạng vỡ nát, mắt thấy không sống được.
- Hay, chiêu thức chưởng pháp này của Trương lão đại quả thật nung vàng tan sắt, vô cùng mạnh mẽ, không gì phá nổi!
Trên thuyền buồm, một bóng người lại nhảy xuống, nhìn Âm Cửu đang ngã gục giống như đã trọng thương, đôi tay thăm vào trong không trung.
Ọc ọc!
Hắn trịnh trọng lấy ra một cục thịt đen, tiếp theo không ngừng bận rộn nhét vào một cái túi rách.
- Nguy hiểm thật. Nếu để hắn nuốt vào miếng thịt Qua Viên này, bản thân hắn tất nhiên chết chắc, nhưng trước khi chết sẽ dị hoá thành quái vật chỉ sợ có thể thành tồn tại tương đương với bát phẩm, thậm chí thất phẩm...
- Ta hận!
Âm Cửu vốn lên kế hoạch kéo tất cả mọi người đồng quy vu tận, kết quả thấy bảo vật của mình đã bị Diệu Thủ Không trộm đi, vành mắt lập tức muốn nứt ra. Hắn bị một cây kim thêu nhỏ đâm trúng ngực.
- Nhiều lời vô nghĩa.
Một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy liên tục bắn hai tay. Từng sợi dây nhỏ rơi vào trên thi thể của Âm Cửu giống như ống mực bắn ra từng vết đỏ, lại giống như một tấm lưới lớn phong ấn chặt thi thể của hắn.
- Công việc lần này coi như không tệ... Nhờ có chúng ta chuẩn bị trước một chiếc Độn Thủy Chu này...
Nữ tử xinh đẹp cười tủm tỉm nói:
- Bằng không sẽ thật sự để cho lão yêu này trốn thoát mất... Vì thế, cho dù bỏ ra phân nửa thù lao của nhiệm vụ cũng đáng giá.
- Các ngươi xử lý bên này trước, ta có chuyện phải làm.
Trương Long Dực không để ý tới Âm Cửu, mà lững thững đi tới bãi tha ma.
Từ sau khi nhìn thấy trận chiến truy kích này, Phương Tịch đã quay về bãi tha ma, che giấu thân hình.
Dù sao hắn luôn không thích bị máu tươi bắn đến.
Trương Long Dực hình như đã sớm phát hiện ra hắn, đi thẳng tới trong bãi tha ma.
“Cửu phẩm... Nếu ta dẫn dắt con hồ ly ăn xác thối kia ra gây hỗn loạn, chắc hẳn có thể giết chết...”
Trong lòng Phương Tịch nghĩ, tiếp theo đi ra:
- Ra mắt Trương thúc...
- Quả nhiên là ngươi? Ngươi ở chỗ này làm gì?
Trương Long Dực nhíu mày.
- Trước đây, ta có xem một quyển sách cổ, trong bí dược ghi chép trên đó có Cô Trủng Hoa, nên đặc biệt tới hái...
Phương Tịch mỉm cười và trả lời.
- Thì ra là thế...
Trương Long Dực nghĩ đến hồ sơ nhiệm vụ nhìn thấy trước đó, trên mặt lại thoáng hiện ra ý cười:
- Ngươi có biết vừa rồi chúng ta đi bắt yêu nhân, tiện thể còn bắt được mấy tên đồng đảng, trong đó có Phương Thành Đống không?
- Hả?
Phương Tịch chợt kinh ngạc:
- Vậy hắn chẳng phải có nguy cơ bị bắt giam à?
- Đúng là vậy... Ngươi...
Trương Long Dực còn muốn nói gì nữa, lại nghe Phương Tịch hối hận nói:
- Như vậy, bạc hắn nợ ta thì phải làm thế nào?
Hắn không khỏi cạn lời, cảm giác tư duy người cháu này quá linh hoạt, lập tức nói:
- Nói tóm lại... Chắc hẳn chỉ có thể bỏ qua. Chẳng qua người này khó có thể gây phiền phức gì cho ngươi được nữa...
- Thì ra là thế, cảm ơn Trương thúc...
Phương Tịch chắp tay.
- Nếu như ngươi quyết ý đi lên con đường này, nhớ kỹ không thể vi phạm pháp lệnh, bằng không Trấn Dị Tư sẽ xử ngươi đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận