Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 318: Thu nhận

Long Ngư Đảo.

Trong phòng bế quan.

Phương Tịch đang câu thông Chư Thiên Bảo Giám, quan sát Thế Giới Mảnh Vỡ.

Đan Nhã bên đó vẫn bình an vô sự, dường như sau Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm Thiên Ma Đại Kiếp trăm năm thì tu sĩ Ma Môn thật sự không thể nào hàng giới lần nữa.

Nhưng mà sau giao dịch lần trước, dường như Đan Nhã muốn mài Phương Tịch, điều kiên trao đổi nàng đưa ra càng ngày càng hà khắc...

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không chiều theo ý của đối phương, lập tức đình chỉ giao dịch, song phương cứ dây dưa như vậy.

Dù đối diện với một Vu Vương có thể so với Kết Đan thì Phương Tịch cũng tin tưởng vào sự kiên nhẫn và thọ nguyên của mình đều sẽ hoàn toàn có thể nhây hơn đối phương, bởi vậy vẫn luôn giằng co đến nay.

"Cuối cùng đã bắt đầu vội rồi sao? Bốn mươi năm nữa sẽ mở ra Thiên Ma Đại Kiếp tiếp theo... Đến lúc đó Đan Nhã triển lộ bất phàm ở lần trước chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu quan trọng."

Ngay lúc Phương Tịch còn muốn quan sát tiếp thì chợt nhíu mày, rời khỏi phòng bế quan.

Có một Truyền Âm Phù đang không ngừng nhảy lên bên ngoài phòng bế quan.

Hắn nhận Truyền Âm Phù, nghe vài câu rồi lập tức đến Trường Thanh Các.

Đỉnh Trường Thanh Các, Chung Hồng Ngọc đang thấp thỏm chờ.

Phương Tịch thấy Chung Hồng Ngọc, thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng một khắc sau, thần thức của hắn đã phát hiện ở đỉnh Trường Thanh Các còn có tu sĩ Trúc Cơ thứ hai, thậm khí khí tức pháp lực của y cũng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ là đang rất suy yếu như bản thân đang trọng thương.

"Phương huynh, là ta..."

Viên Phi Hồng gượng cười, từ dưới trạng thái ẩn thân đi ra: "Bạch Trạch Tiên Thành... Hết rồi... Tại hạ chỉ dùng thân miễn..."

Thần sắc động dung của Phương Tịch từ từ trở nên bình thản, bảo Chung Hồng Ngọc xuống dưới châm trà.

Chung Hồng Ngọc không thể không bội phục đảo chủ từ tận đáy lòng.

Gặp phải đại sự hơi sơ ý sẽ hủy diệt tông môn gia tộc lại có thể khí định thần nhàn như vậy...

Hương trà nhàn nhạt tỏa ra bốn phía trong phòng...

Viên Phi Hồng nhìn chén trà trước mặt, còn có người thiếu niên anh tuấn trước mặt dường như trải qua tang thương nhưng vẫn duy trì xích tử chi tâm, trong lúc nhất thời như tỉnh mộng trong Bạch Trạch Tiên Thành, Đào Hoa Các...

Cũng may dù sao người này cũng là hạng người có thành tựu tu vi, sau khi cưỡng ép trấn áp sự hoảng hốt rồi mở miệng kể lại chuyện Bạch Trạch Tiên Thành bị phá...

"Đúng vậy, tiểu đệ đến đây vốn định vạn nhất Trương lão tổ vẫn đến sẽ dẫn hắn đến Phỉ Thúy Đảo, liều cái mạng này cũng phải lưu đối phương lại..."

Viên Phi Hồng nắm chặt song quyền.

Rất rõ ràng, mốt thù diệt môn này khiến y không đội trời chung với Huyền Thiên Tông!

"Được Phương huynh nhận người bạn như ta, tiểu đệ khắc sâu trong lòng..."

Viên Phi Hồng vừa hành lễ vừa đưa qua một túi trữ vật.

Phương Tịch tiện tay tiếp nhận, thần thức đảo qua, vẻ mặt lập tức biến đổi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Chỉ là vật ngoài thân mà thôi... Chút nữa tiểu đẽ sẽ cáo từ, đa phần những thứ này cũng không dùng được..."

Viên Phi Hồng cười đắng chát, trả lời.

Phương Tịch thì trầm mặc một lát mới nói: "Ngươi có biết Long Ngư Đảo của ta có một quy củ - nhập đảo ta, ân oán đều tiêu..."

Viên Phi Hồng chợt ngẩn đầu, nhìn Phương Tịch với vẻ khó tin.

Sao y không nghe ra được y thu nhận của Phương Tịch chứ nhưng y không ngờ đối phương lại liều lĩnh nhận nguy hiểm như vậy...

Thật ra y không biết bởi vì trong lòng Phương Tịch có lực lượng nên mới thẳng thắn mà làm.

Mặc dù Long Ngư Đảo ta nhỏ nhưng Viên huynh ngươi ở mấy ngày vẫn đủ, chỉ là phải chú ý gần đây không được rời đảo, miễn cho bị tu sĩ Huyền Thiên Tông nhận ra... Nếu ngươi bị phát hiện, người nào đó bên ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận đã thu nhận ngươi mà là ngươi tâm tư gian xảo, thi triển thuật biến ảo, ẩn núp ở trên Long Ngư Đảo ta."

Phương Tịch cười như không cười nói.

Thật ra hắn cũng biết, sau khi chém đầu Âu Dương Chấn thì cường độ truy xét Viên Phi Hồng của Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ giảm xuống không chỉ một cấp.

Mà mình có Cửu U Huyền Mộc Đại Trận cũng sẽ không dễ tin người khác như Âu Dương Chấn, không đến mức thành lũy kiên cố nhất lại bị công phá từ nội bộ.

"Phương huynh..."

Viên Phi Hồng vô cùng cảm động, không ngờ lúc trước mình chỉ động thiện tâm mà bây giờ lại có thể nhận hồi báo nhiều như vậy.

Mà Âu Dương sư huynh lại...

"Được rồi, ngươi xuống dưới trị thương cho tốt đi..."

Phương Tịch sai Chung Hồng Ngọc dẫn Viên Phi Hồng lui ra, bản thần thì cầm túi trữ vật của đối phương cho, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Thật ra từ một khắc người chạy trốn đến Hồ Vạn Đảo thì đã chú định kết quả... Huyền Thiên Tông chắc chắn sẽ lục soát toàn đảo... Ta cũng chắc chắn sẽ đối đầu!"

"Nhưng mà quả nhiên Bạch Trạch Tiên Thành giàu hơn xa phần còn lại..."

"Dù ta dựa vào phường thị Linh Không kiếm được một số tiền rất nhanh nhưng vẫn kém rất xa người ta tích lũy mấy trăm năm..."

Mấy tháng sau.

Ngôn Trường Không và mấy Trúc Cơ đi theo một tu sĩ Trúc Cơ lớn tuổi, tóc bạc trắng, tướng mạo âm ngao đến bên ngoài Long Ngư Đảo.

"Manh mối đoạn mất như vậy nhưng có thể xác nhận, Viên Phi Hồng chắc chắn đã trốn vào khu vực Hồ Vạn Đảo!"

Ngôn Trường Không cung kính nói với lão giả nói âm ngao đối diện.

Thân phận của lảo giả này cũng không phải bình thường, chính là Chấp pháp trưởng lão của Huyền Thiên Tông, tên là Huống Thiên Hình, một thân tu vi đã đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn.

Không những vậy, Hóa Cương Quyết mà lão tu luyện cũng là một môn công pháp đỉnh cấp nổi tiếng, danh xưng pháp thể kiêm tu, chiến lực hơn xa cùng thế hệ.

So ra thì dù Tử Vân Kiếm Du Xung của Di Lăng Cốc thanh danh vang dội nhưng bất quá chỉ là một tên tiểu bối.

"Hồ Vạn Đảo... Quả nhiên khu vực này đã biến thành thiên đường của quỷ vật..."

Huống Thiên Hình nhìn một mảng quỷ vụ cách đó không xa, vẻ mặt như đang nghĩ đến gì đó, hay tay lão chợt kháp quyết, quanh thân xuất ra một tầng độn quang màu xanh sẫm quây quanh rồi bay qua chỗ đó.

"Chấp pháp trưởng lão..."

Ngôn Trường Không nhìn mảng quỷ vụ kia, phát hiện trong đó có vài quỷ tu có thể so với tu sĩ Trúc Cơ, không khỏi giật mình.

Nhưng một khắc sau, đã thấy quanh người Huống Thiên Hình bùng lên ánh sáng màu xanh sẫm hóa thành một mảng hào quang bao phủ quỷ phụ, chầm chậm luyện hóa.

Từ trong quỷ vụ có đôi mắt xanh biếc của ba con quái vật Lang hồn xuất hiện nhào qua Huống Thiên Hình.

"Quả nhiên là quỷ vật!"

Trong đôi mắt của Huống Thiên Hình chợt lóe sắc xanh, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, một mảng vảy đen nhánh bao trùm.

Quỷ Lang cắn lên lớp vảy nồng đậm thi khí, vậy mà không thể nào phá được nửa phần.

Mà Huống Thiên Hình cười lạnh mấy tiếng, trên mặt huyễn hóa trở thành mặt xanh nanh vàng, hai tay móng tay dài ra tóm lấy Quỷ Lang, mạnh mẽ xé ra!

Xoẹt xẹt!

Trong khoảnh khắc Quỷ Lang bị xé làm mấy mảnh, hóa thành từng đạo quỷ vụ.

Huống Thiên Hình lại khẽ hút những quỷ vụ và âm khí kia lập tức hóa thành vòng xoáy như trăm sông đổ về một biển, bị người này hút vào trong bụng.

Dù Ngôn Trường Không và các đệ tử thấy vậy cũng không khỏi tê cả da đầu, họ liếc nhau, thầm nghĩ: 'Nghe đồn rằng... Hóa Cương Quyết mà Huống trường lão tu luyện rất giống ma đạo, bây giờ xem ra, lời đồn không sai... Hơn nữa chiến lực quá kinh người.'.

"Chỉ là quỷ vật không có mùi vị gì cả..."

Quang huy màu xanh sẫm chợt lóe trên thân Huống Thiên Hình, khôi phục lại dáng vẻ lão nhân, cười ha hả sờ sờ bụng: "Được rồi, chúng ta đến Long Ngư Đảo đi..."

Long Ngư Đảo.

Phương Tịch đang vui đùa ở Trường Thanh Các, chọt cảm nhận được một cỗ pháp lực Trúc Cơ cường đại đến gần, thần sắc không khỏi khẽ động.

Hắn phát Truyền Âm Phù ra, bảo Viên Phi Hồng núp kỹ, bản thân thì thét dài, nhảy lên Thanh Giác Ngư Long cấp hai trung phẩm bay đến rìa đại trận.

Hắn đảo mắt qua đã rơi lên người Huống Thiên Hình: "Bản nhân Long Ngư đảo chủ Phương Tịch, không biết các hạ là vị nào của Huyền Thiên Tông?"

"Vị này là Chấp pháp trưởng lão của bản tông - Huống Thiên Hình, Huống lão!"

Ngôn Trường Không vội giới thiệu.

"Thì ra là Huống lão, không biết hôm nay đến Long Ngư Đảo ta có chuyện gì?" Phương Tịch cười ha hả.

"Phụng lệnh tông môn, đuổi bắt tội tu!"

Quang mang xanh biếc chớp động trong mắt của Huống Thiên Hình, nhìn rất yêu dị, dùng giọng khàn khàn trả lời.

Lão giơ tay lên, quanh huy lấp lóe trong ngọc giản, hiện ra tướng mạo của Viên Phi Hồng: "Người này từng đến Long Ngư Đảo chưa?"

"Chưa từng!"

Phương Tịch chớp mắt mấy cái, lắc đầu thở dài: "Thì ra là Bạch Trạch Tiên Thành Viên Phi Hồng cũng lưu lạc đến mức làm tội tu sao? Thật sự là thê thảm nghèo túng... Ai, nhớ năm đó, ta và người này còn là bằng hữu kia mà."

"Thật sự ngươi chưa từng gặp người này sao?"

"Nếu như vậy, ngươi có dám để ta điều tra Long Ngư Đảo một lần không?" Huống Thiên Hình hô lên.

"Huống lão, chuyện này có quá phận không?"

Phương Tịch nhíu mày lại: "Ngươi cũng là tu sĩ, chắc biết một tu sĩ Trúc Cơ luôn có rất nhiều bí mật, không phân tốt xấu đã muốn kiểm tra toàn đảo, đạo lý gì đây?"

Huống Thiên Hình cười lạnh: "Ở Việt Quốc, Huyền Thiên Tông ta chính là đạo lý."

"Ha ha... Tốt..."

Phương Tịch nghe vậy thì cười lên ha hả..

Ngay lúc Ngôn Trường Không cũng không rõ ràng thì Phương Tịch cất cao giọng nói: "Trước đây Huyền Thiên Tông ruồng bỏ Hồ Vạn Đảo, mặc tu sĩ quần đảo bị quỷ tai chà đạp cũng không quan tâm, bây giờ lại nghĩ đến mình là 'trời' của Hồ Vạn Đảo... Xin lỗi, trước đây Huyền Thiên Tông đã ruồng bỏ thì bây giờ Hồ Vạn Đảo ta đương nhiên cũng không nghe lệnh của Huyền Thiên Tông."

Phương Tịch thấy rất rõ ràng, với sự bá đạo của Huyền Thiên Tông, dù mình không thu nhận Viên Phi Hồng thì nói không chừng cũng phải mặc chúng điều tra để chứng minh trong sạch.

Linh Không Đảo, Kim Quy Đảo, Phong Diệp Đảo... Ai cũng không trốn thoát!

Quan trọng là Long Ngư Đảo mẹ nó vốn đã không trong sạch!

Chỉ là cấm địa chỗ Yêu Ma Thụ và Thái Tuế đã tuyệt đối không thể bị người khác nhìn thấy.

Trận pháp cấp ba và trận nhãn trên đảo cũng không thể bị phát hiện.

Bởi vậy dù sao đi nữa cũng phải trở mặt, vậy còn không bằng thu nhận Viên Phi Hồng trước, bán nhân tình.

Ngôn Trường Không và một đám tu sĩ Trúc Cơ lập tức trợn trắng mắt.

Đặc biệt là Ngôn Trường Không, trong lòng càng oán thần: 'Trước đó còn công bố không đại biểu được Hồ Vạn Đảo, bây giờ đùng một cái quần tu Hồ Vạn Đảo ta là sao?'.

"Tốt, tốt, tốt..." Huống Thiên Hình cũng giật mình, nhìn chằm chằm Phương Tịch rất lâu: "Xem ra... Huyền Thiên Tông ta đã quá lâu rồi không xuất thủ ở Hồ Vạn Đảo khiến người khác đã quên kết cục của Tống gia, Tư Đồ gia, Hồng Diệp Cốc năm đó rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận