Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 713: Vạn Mộc Mẫu Khí (2)

Trung Vực đã sụp đổ từ lâu nên cũng không còn phù hợp cho nhân tộc sinh tồn, hơn nữa nó cũng không có truyền tống trận.
Mọi người muốn đến đó thì chỉ có thể đi bằng chân.
Mà Tu Tiên Giới Nam Hoang muốn đến Trung Vực cũng rất đơn giản, chỉ cần đi một mạch về hướng bắc, xuyên qua Đại Mộng Trạch là đến.
Đại Mộng Trạch ở phía bắc của Hồ Vạn Đảo, mê vụ bao phủ quanh năm, dù tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh xâm nhập vào trong đó thì cũng có thể bị lạc đường.
Nhưng tu sĩ Hóa Thần thì đã miễn cưỡng qua được.
Đến lượt Phương Tịch thì lại là...
Ầm ầm!
Một tòa thành phù không khổng lồ xuyên qua mây mù, vô số thiên địa nguyên khí ở phía trước nó quay cuồng, xé rách mê vụ khiến lạch trời này hóa thành đường thông.
Nhìn thấy cảnh này thì lão tổ Bạch gia và Vân Hi Tiên Tử hãi hùng khiếp vía.
Còn Quỷ Phủ và Đồ Ma liếc nhau, âm thầm truyền âm cho Phương Tịch: "Đảo Chủ. .. Cửu Châu Cơ Quan Thành đã hoàn thành các loại thử nghiệm nhưng uy lực trong thực chiến lần này hình như không như dự đoán... Là tội của chúng ta!"
"Không phải lỗi của các ngươi."
Phương Tịch yên lặng nhìn chăm chú vào hư không, hắn có thể cảm nhận được một loại áp lực khó hiểu đến từ Nhân Gian giới đang áp chế uy năng của Cơ Quan Thành.
Chỉ có thân chịu Xiềng Xích Pháp Tắc, còn là Hóa Thần hậu kỳ như hắn mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được một chút.
"Thật ra cực hạn của Nhân Gian giới chính là Hóa Thần viên mãn!"
"Ở bất kể hạ giới nào, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần viên mãn, một khi toàn lực xuất thủ sẽ có thể phá vỡ hư không, bị Địa Tiên giới cảm ứng được mà lập tức mở thông đạo phi thăng tiếp dẫn... Thậm chí còn cưỡng ép phi thăng!
"Về phần cảnh giới Phản Hư?"
"Ở hạ giới đã đủ để xưng là tiên nhân!"
Mà dựa vào ký ức của Âm lão thì vị lão tổ khai phái của Thanh Đế Sơn, một vị Trích Tiên hàng giới phải có cảnh giới Phản Hư!
"Nhân Gian giới không thể chứa được tiên nhân Phản Hư nên sự áp chế chỉ càng nghiêm trọng hơn ta mà thôi... Mà người đó còn bị trọng thương, thậm chí khó khăn lắm mới duy trì ở Phản Hư sơ kỳ, lại nhờ sự đặc thù của Địa Tiên Linh Cảnh mới có thể miễn cưỡng ở lại..."
"Dù như vậy thì thực lực cũng tương đối khủng bố, chỉ là không thể tùy ý xuất thủ, nếu không thì Thanh Đế Sơn cũng không bị diệt..."
"Truyền thừa linh diệp của Thanh Đế Sơn cuối cùng chỉ về Địa Tiên Linh Cảnh cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
"Nhưng trận linh bạch lộc bảo ta đến Nguyên Anh hậu kỳ hoặc là Hóa Thần hãy đi... Là không rõ tình hình trong đó hay là còn nguyên nhân khác?"
Trong nhất thời Phương Tịch cũng không khỏi chần chừ.
Nhưng ngay sau đó hắn đã không quan tâm nữa.
Tòa Cửu Châu Cơ Quan Thành dưới chân này chính là lực lượng lớn nhất của hắn!
Dù sao thì đồ vật cũng dễ được thiên địa tiếp nhân hơn tu sĩ, ở trong Nhân Gian giới này, khống chế Cửu Châu Cơ Quan Thành thì dù đối đầu với tu sĩ Phản Hư hắn cũng không e ngại.
'Đã nhiều năm như vậy rồi... Nói không chừng tiên nhân kia cũng đã chết từ lâu...'.
'Di bảo của tiên nhân...'.
Phương Tịch trầm ngâm.
Mặc dù hắn vẫn luôn cẩn thận nhưng lúc phải xuất thủ thì hắn cũng không do dự.
Bây giờ thực lực của hắn đã đến đỉnh phong của Nhân Gian giới, dù hắn tu luyện đến Hóa Thần viên mãn thì lúc xuất thủ lại bó tay bó chân.
Hắn lại có Cơ Quan Thành và nhiều thủ hạ như vậy thì đã đủ để thử một lần!
Ào ào ào!
Linh Thù là đại tu sĩ của Nam Hoang nê lúc này cũng được chiêu mộ.
Nàng đứng trên cổng thành lâu thanh tú động lòng người nhìn về phía sau.
Sau khi mê vụ bị Cơ Quan Thành dùng thiên địa nguyên khí xé rách thì trong Đại Mộng Trạch lại xuất hiện một thông lộ rõ ràng.
Trong hư không phủ đầy một loại lực lượng khó hiểu, không ngừng xé rách mê vụ tiến lên.
"Những nơi Cơ Quan Thành đi qua thì Đại Mộng Trạch tự động lui tán... Như vậy thì Nam Hoang cũng có một con đường nối thẳng đến Trung Vực..."
Linh Thù khẽ thở dài, nàng nhìn bóng lưng của Phương Tịch.
Nàng biết, nếu mình không thể Hóa Thần thì khoảng cách với vị đệ nhất nhân Nhân Gian này chỉ càng ngày càng xa hơn...
Ào ào ào!
Phía trước xuất hiện một hòn đảo xanh biếc, trong đó có quang mang của cấm chế lấp lóe.
Một tu sĩ Nguyên Anh hai mắt tỏa sáng: "Bí cảnh?"
Linh đảo có quy mô và trận pháp như vậy, đặc biệt là hình dạng và cấu tạo kia đầy khí tức thượng cổ.
Dù đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ gặp được hòn đảo như vậy cũng là cơ duyên to lớn.
"Không biết có thể mời mấy vị lão tổ Hóa Thần xuất thủ hay không... Dù sao cũng không chậm trễ..."
Ngay khi vị tu sĩ Nguyên Anh này mơ tưởng viển vông thì trên bầu trời có một đạo ngũ sắc quang huy rơi xuống, linh đảo kia trong nháy mắt đã hôi phi yên diệt.
Chỉ có mấy đạo lưu quang miễn cưỡng kiên trì đến cuối cùng nhưng ngay sau đó cũng bị thu lên trên cổng thành lâu.
Phương Tịch liếc mắt nhìn một cái thì chướng mắt, tiện tay giao cho những tu sĩ Nguyên Anh ở xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt của mấy nữ tu tu luyện công pháp mị thuật tỏa sáng, hận không thể lập tức nhào qua...
Vù vù!
trong không khí của Trung Vực như tràn lan khí tức suy bại.
Rất nhiều tu sĩ liên tục nhíu mày, cảm thấy linh khí ở đây quá mỏng.
"Đại chiến thượng cổ, khốc liệt đến vậy sao..."
Vân Hi Tiên Tử nhìn thấy cảnh hoang tàn khắp nơi, thậm chí trong hư không cũng phủ đầy khe hở thì không khỏi thở dài.
Sau khi nàng thở dài không bao lâu thì phù không thành đã lướt qua từng khe hở hư không.
Răng rắc!
Vô số khe hở hư không trực tiếp bị đụng nát hóa thành vô tận loạn lưu, còn quanh thân Cơ Quan Thành thì lấp lóe Phượng Triện Văn ngân sắc, vậy mà bình yên vô sự!
"Ha ha... Đại chiến Hóa Thần thượng cổ..."
Phương Tịch mỉm cười lắc đầu.
"Đạo hữu có cao kiến gì?"
Đôi mắt đẹp của Vân Hi Tiên Tử sáng lên mà hỏi thăm.
"Tu sĩ Hóa Thần như chúng ta giao thủ muốn khiến trăm dặm ngàn dặm mặt đất hóa khô cằn thì rất dễ... Nhưng muốn khiến Trung Vực tàn phá như vậy, thậm chí còn hình thành cấm chế kéo dài vạn năm thì không thể nào..."
"Nơi đây... Phải là chiến trường của Phản Hư! Cái gọi là đại chiến Hóa Thần chỉ là nghe nhầm đồn bậy."
Phương Tịch nói rất chắc chắn.
"Phản Hư? !"
Vân Hi Tiên Tử lấy làm kinh hãi: "Hóa Thần viên mãn sẽ phải phi thăng, Nhân Gian sao lại có tu sĩ Phản Hư được? Tu sĩ như vậy... Vừa lộ diện sẽ lập tức bị bài xích..."
"Có lẽ Phản Hư sẽ như vậy nhưng khi tu tiên giả tu luyện đến cấp cao chính là có thể biến chuyện không thể thành có thể..."
"Nếu có được bí bảo hay phù lục có thể che giấu khí tức hoặc ẩn tàng bản thân thì Phản Hư vẫn hoàn toàn có thể hàng giới..."
Phương Tịch nhàn nhạt trả lời.
Đại năng như vậy sao lại hàng lâm xuống tiểu giới?
Vân Hi Tiên Tử khẽ cắn môi đỏ: "Chẳng lẽ ở trong Nhân Gian giới có vật cần thiết?"
"Chuyện này là đương nhiên, tiêu hao khi Phản Hư hàng giới còn nhiều hơn cả bồi dưỡng mười tu sĩ Phản Hư... Hao tốn như vậy thì đương nhiên có sở cầu."
Phương Tịch mỉm cười.
Hắn có thể đoán được đại khái, tu sĩ đại năng Phản Hư như vậy hàng giới thì tất nhiên đều đến vì tổ sư Thanh Đế Sơn.
Mà vị Trích Tiên hàng giới kia ngay từ đầu còn có thể làm mưa làm gió, sau đó lại không thể không bế quan không ra, dù Thanh Đế Sơn bị diệt cũng thờ ơ thì tám thành là đã không chịu nổi, thậm chí còn có thể đã tọa hóa...
Lục quang chợt lóe trong tay Phương Tịch, chiếc lá mà trận linh bạch lộc cho hắn xuất hiện.
Hoa văn trên lá cây nở rộ quang huy, nó chợt hóa to cỡ bàn tay, toàn thân xanh biếc rồi hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang, ở phía trước dẫn đường.
Phương Tịch khống chế Cửu Châu Cơ Quan Thành, cũng không thèm nhìn tới nguy hiểm của Trung Vực.
Bất kể khe hở hư không hay là hung thú kỳ dị, hoặc là hoàn cảnh ác liệt... Ở dưới Tại Cửu Châu Cơ Quan Thành cũng không khác gì sâu kiến.
Đối với bọn chúng thì hắn mới là nguy hiểm lớn nhất!
Cuối cùng...
Chiếc lá bay đến một mảnh đại địa đen nhanh thì dừng lại bất động.
Phương Tịch đảo thần thức qua phạm vi ngàn dăm nhưng lại không phát hiện chỗ nào dị thường.
Nhưng lúc này, trên chiếc lá lại trực tiếp hiện ra một đoàn lục quang.
Như bị thứ gì đó dẫn dắt, một chỗ trên hư không mở ra, hư ảnh một cây đại thụ cành lá rậm rạp ở bên trong xuất hiện.
Bất kể hoa văn, tính chất của chiếc lá này... Đều giống đại thụ kia y như đúc.
Từng đạo khí tức xanh sẫm đầy sinh cơ từ trong hư không kia tràn ra.
Một tu sĩ lớn tuổi không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó lập tức kinh ngạc sờ gương mặt của mình: "Lão phu cảm thấy... Thọ nguyên của bản thân có tăng trưởng!"
Một khắc sau, rất nhiều tu sĩ liên tục phát ra tiếng vui mừng: "Ta cũng vậy!"
"Đây là loại khí tức gì mà chỉ cần hít một hơi đã có thể tăng thọ nguyên bằng đan dược cấp ba?"
Đối với rất nhiều tu sĩ sắp đến đại nạn thì đan dược tăng thọ nguyên quý hơn tất cả những đan dược khác, thậm chí dù phá giai đan cũng như vậy.
Dù sao đột phá vẫn có thể thất bại mà chỉ cần đan dược tăng thọ nguyên có tác dụng thì sẽ lập tức tăng thọ.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì lại hừ lạnh: "Phàm là tu sĩ bên ta, lập tức nín thở ngưng thần, không được ra khỏi Cơ Quan Thành một bước..."
"Đạo Chủ, chuyện này..."
Một tu sĩ Nguyên Anh nhìn thọ nguyên ở bên ngoài có thể chạm tay đến thì gương mặt đầy vẻ không cam lòng nhưng lại không dám phản bác.
Quỷ Phủ thì nhìn những lục sắc linh khí này như đang nghĩ đến thứ gì đó.
Một khắc sau, lão hủ trước đó vẫn còn nhảy cẫng hoan hô, điên cuồng thổ nạp lục sắc linh khí đã biến thành dáng vẻ thanh niên như ngọc.
Nhưng lúc này, trên mặt lão lại hiện lên vẻ hoảng sợ, nhìn cánh tay của mình đang khô héo gầy gò như một cây củi.
Mà ở trên khúc củi còn có một cái mầm xanh ương ngạnh vùng vẫy mọc lên.
Răng rắc, răng rắc... Khớp xương của lão phát ra tiếng rên rỉ như không chịu nổi gánh nặng, dưới chân thì mộc rễ, đã biến thành một người gỗ!
"Đúng rồi, đây là... Vạn Mộc Mẫu Khí! Xem ra chỗ này thật sự chính là Địa Tiên Linh Cảnh."
Phương Tịch hít sâu, phát ra một tiếng than thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận