Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 811: Cười nhìn phong vân (2)

Trên mặt đất.
Một con Huyền Quy cấp sáu toàn thân cháy đen đang hưng phấn ngẩng đầu lên, thao túng thiên địa nguyên khí, ngay cả một giọt mưa cũng không bỏ qua, hội tụ lại quanh thân nó.
Sau khi tắm gội cam lâm từ trên trời rơi xuống, lớp cháy đen nhanh chóng tróc ra, mai rùa xanh đen hiện ra...
"Chủ... Chủ nhân!"
Tiểu Huyền Quy thấy Phương Tịch trông mong thì nói: "Ta đã cấp sáu rồi..."
Trong mắt của nó đầy vẻ 'mau khen ta đi', Phương Tịch thấy vậy cũng buồn cười.
Sau khi hắn quan sát một phen thì sờ mai của Tiểu Huyền Quy: "Ngươi có thể hóa thành hình người chưa?"
"Á?"
Tiểu Huyền Quy trừng to mắt như đang nhớ lại gì đó, sau đó nó uể oải trả lời: "Không biết... Nhưng từ trong huyết mạch ta đã biết rất nhiều thứ... Huyền Vũ Bí Điển lúc trước tu luyện cũng có phần sau, còn có rất nhiều bí thuật, công pháp yêu tộc khác nữa... Thậm chí còn một số nội dung rất kỳ lạ... Không thể ăn thịt Ngũ Hành Lân Tộc, trứng Thiên Phượng Nhất Tộc rất ngon..."
Xem ra vương giả trong yêu tộc cũng không bền chắc như thép... Nói không chừng còn thù sâu như biển, trong truyền thừa huyết mạch còn cố ý thêm vào nội dung như vậy...'.
Phương Tịch liếc Tiểu Huyền Quy một chút đã cảm thấy nó đang âm thầm động ý đồ xấu gì đó, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ ' Muốn ăn trứng Thiên Phượng' lên trán.
"Chuyện này tính sau..."
Hắn phất tay, không chút khách khí cắt đứt suy nghĩ linh tinh của Tiểu Huyền Quy: "Ngươi hãy phục chế toàn bộ công pháp, bí thuật yêu tộc trong huyết mạch có thể truyền ra ngoài của ngươi cho ta một phần!"
Đây là tâm ý mà linh sủng phải có, sau khi Tiểu Huyền Quy đột phá cấp năm đã làm rồi.
Trong truyền thừa của Huyền Quy, ngoại trừ công pháp căn bản bị hạ cấm chế, không đến cảnh giới nhất định thì Tiểu Huyền Quy cũng không thể phá giải ra, số còn lại thì không có gì kiêng kị.
Lúc này Tiểu Huyền Quy cũng không có gánh nặng trong lòng gì, nó bắt đầu vất vả cần cù khắc từng khối ngọc giản...
...
Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Phương Tịch lặng yên không một tiếng động mà trở về động phủ trên đảo giữ hồ, tiếp tục thả Tiểu Huyền Quy vào trong hồ nước.
Lúc này nó đã thi triển Quy Tức Bí Thuật, tiếp tục ngụy trang thành Huyền Quy cấp năm huyết mạch bình thường, e là dù tu sĩ Hợp Thể đến thì cũng chưa chắc có thể nhìn ra được sơ hở gì.
Còn Phương Tịch thì đang ở trong phòng bế quan bình tâm tĩnh khí, xem từng khối ngọc giản.
Bất chợt!
Hắn cầm một khối ngọc giản, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Thiên Yêu Lục Tiên Sách... Quả nhiên có thiên Phản Hư!"
Mặc dù môn công pháp yêu tộc này là bí truyền của yêu tộc nhưng cũng mang theo chút tính chất 'công pháp công cộng', cũng không giới hạn huyết mạch hay chủng tộc.
Truyền thừa mà Phương Tịch lấy được ở Nhân Gian giới trước đó cao nhất chỉ đến Phản Hư sơ kỳ nên bây giờ hắn cũng lúng túng vì công pháp đã đứt.
Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, kế hoạch ban đầu của hắn là sau khi Phản Hư sẽ thu mua ở Tam Giới Sơn.
Lại không ngờ trong truyền thừa huyết mạch của Tiểu Huyền Quy đã có, xem như hắn đỡ phải tốn một số tiên ngọc...
Phương Tịch hiếm khi mới đến Yêu Nguyệt Tiên Thành một lần.
Ngoại trừ giúp Tiểu Huyền Quy độ kiếp ra hắn cũng tiện thể triệu kiến người Vương gia, tuyên bố với bên ngoài lão tổ Vương gia vẫn còn càng già càng dẻo dai.
Cùng lúc đó hắn còn bắt đầu đi thăm hảo hữu, bái phỏng rất nhiều tu sĩ Phản Hư nhàn rỗi ở Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Chuyến đi này khiến Phương Tịch phát hiện tu sĩ Phản Hư trong Yêu Nguyệt Tiên Thành sôi nổi hơn bình thường rất nhiều.
Động phủ của Xích Tùng Tử.
"Đạo hữu vẫn luôn bế quan nên chắc không biết..."
Xích Tùng Tử mỉm cười rồi rót thêm cho nước vào linh trà cho Phương Tịch, lúc này mới nói tiếp: "Mặc dù Phản Hư như chúng ta cố kỵ trận pháp ở Hải Ngoại Tiên Phủ nhưng những đệ tử Kết Đan thì không có lo lắng như vậy nên vẫn luôn khai phá và thăm dò..."
Phương Tịch nhấp một ngụm linh trà.
Đương nhiên hắn biết chuyện này, đại trận và cấm chế bố trí trong Hải Ngoại Tiên Phủ chỉ nhắm vào tu sĩ trên Kết Đan, sẽ bị cắt giảm tu vi, thậm chí thể phách cũng hơi yếu đi.
Đã từng có tông môn mơ tưởng hão huyền, hao phí đại giới rất lớn, tìm hàng loạt luyện thể sĩ tu vi Kết Đan, lại có tiêu chuẩn luyện thể đến cấp bốn tiến vào bí cảnh thăm dò, kết quả đã phát hiện luyện thể cũng bị suy yếu đến cấp ba.
Chuyện này khiến Phương Tịch càng hứng thú hơn với trận pháp trong Hải Ngoại Tiên Phủ.
Mà hắn cũng từng bố cờ, để Vương Linh Ứng về Huyền Minh Uyên trùng kiến Vương gia, thu phục một số thế lực, thỉnh thoảng đưa vào trong Hải Ngoại Tiên Phủ mạo hiểm.
Mấy năm gần đây cũng có được chút thu hoạch.
Phương Tịch không nhanh không chậm phẩm trà chờ Xích Tùng Tử nói tiếp.
Xích Tùng Tử thấy Phương Tịch như vậy thì vẻ mặt không khỏi đầy bất đắc dĩ: "Định lực của Vương đạo hữu khiến lão phu thật sự bội phục... Ai, từ sau khi rất nhiều tu sĩ Kết Đan tiến vào thăm dò, cũng không biết đã kích động phải cơ quan hay chỗ quan trọng nào mà lại khiến trận pháp của tiên phủ có dấu hiệu suy yếu sớm, bây giờ e là đã đến lúc mấu chốt!"
Y vẫn nhịn không được mà lộ ra chuyện này.
Trên thực tế, không bao lâu nữa chuyện này chắc chắn sẽ xôn xao truyền đi, bởi vậy cũng không tính là y để lộ bí mật.
"Thời điểm trận pháp mất hiệu lực sẽ đến sớm hơn sao?"
Phương Tịch thì thào, có chút thất thần.
Dù sao Huyền Minh Uyên cũng là nơi lập nghiệp khi hắn mới đến Địa Tiên giới nên nói hắn không có chút tình cảm là không đúng.
Hải Ngoại Tiên Phủ ở sâu trong Huyền Minh Uyên, trước kia tiên phủ có đại trận thủ hộ, thậm chí từng giết tu sĩ Phản Hư.
Sau đó đại năng Hợp Thể của Tinh Thần Tông xuất thủ, dùng bí bảo rung chuyển tiên phủ, đánh ra sơ hở, tiên đoán ba trăm sáu mươi lăm năm sau thì đại trận của tiên phủ sẽ xuất hiện sơ hở mà mất hiệu quả...
Bây giờ nhìn lại, hàng loạt tu sĩ tràn vào, dường như đã thỏa mãn thời cơ nào đó khiến ngày này đến sớm!
"Vương đạo hữu... Chuyện lão phu nhắc đến trước đó, không biết ngươi đã suy tính sao rồi?"
Xích Tùng Tử mỉm cười hỏi thăm.
"Bản nhân rất hứng thú với Hải Ngoại Tiên Phủ, thế nhưng bây giờ đang tu luyện một bí thuật đến thời khắc mấu chốt, thật sự khó mà xuất phủ..."
Phương Tịch thở dài rồi đặt chén trà xuống.
Bây giờ hắn chỉ muốn thành thành thật thật tu luyện, thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện bên ngoài.
Dù cơ duyên trong Hải Ngoại Tiên Phủ tốt mà không phù hợp với hắn thì cũng là phế vật!
"Ai... Đã như vậy thì lão phu chỉ đành tổ đội với Quảng đạo hữu, Tử Phong Linh Quân..."
Xích Tùng Tử có chút tiếc nuối...
'Người này mời nhiều lần như vậy... Là thật tâm hay có giấu quỷ kế?'.
Sau khi rời khỏi động phủ của Xích Tùng Tử, Phương Tịch bay thẳng về động phủ của mình, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo tức là đạo chích!
Huống chi hắn chỉ là hạng người mới tấn thăng Phản Hư nhỏ yếu, đáng thương lại không có lực.
Nếu trong lúc thám hiểm gặp phải khốn cảnh gì, chẳng phải hắn sẽ là kẻ vẫn lạc đầu tiên sao?
Dù chỉ trọng thương thì có một số chuyện cũng không tiện nói.
'Nhưng mà mặc kệ đối phương có suy nghĩ gì, ta chỉ dùng một cách để hóa giải... Đó là lão hổ không xuất động, sống chết gì cũng không rời khỏi Yêu Nguyệt Tiên Thành, cũng có thể duy trì một cân bằng yếu ớt trong mắt rất nhiều đạo hữu Phản Hư... Ai cũng sẽ không chọc cho thiên hạ khiển trách mà nhấc lên trận chiến Phản Hư trong tiên thành...'.
Phương Tịch trở lại đổng phủ trên đảo giữa hồ, sau đó lập tức bế quan từ chối tiếp khách.
Quả nhiên.
Mấy tháng sau, theo tin tức Hải Ngoại Tiên Phủ truyền ra, quẩn thể tu sĩ cấp cao ở Yêu Nguyệt Tiên Thành đều oanh động.
Không chỉ Phản Hư mà ngay cả tu sĩ Hóa Thần, Nguyên Anh cũng có suy nghĩ đi tìm chút vận may.
Dù sao đây cũng là cơ duyên tiên phủ!
Nhìn sau khi Trường Thanh Tử lấy được cơ duyên của tiên phủ đã một bước lên mây thì đủ biết nó nghịch thiên và quý giá bao nhiêu.
Dù không có công pháp Tiên gia và Tiên Phủ Kỳ Trân mà chỉ là chút tiên ngọc thì đối với tu sĩ Nguyên Anh và Hóa Thần cũng là số tài phú to lớn đủ để thay đổi vận mệnh!
Bởi vậy toàn bộ Yêu Nguyệt Tiên Thành đều cuồn cuộn sóng ngầm, một số pháp bào và phù lục có uy lực lớn ở trong cửa tiệm cũng tăng nhanh...
Rất nhiều tu sĩ Vương gia cũng không động tâm mà dưới sự ám chỉ của Phương Tịch, họ đã trữ tài nguyên từ lâu, xem như mượn cơn gió đông này mà kiếm được một khoản nhỏ.
Mà theo rất nhiều tu sĩ cấp cao rời khỏi Yêu Nguyệt Tiên Thành đi đến Huyền Minh Uyên thì không hiểu sao tòa tiên thành này lại tĩnh mịch hơn lúc trước rất nhiều.
Sưu!
Trên không trung có một chiếc linh chu hóa thành kim quang bay về hướng Yêu Nguyệt Tiên Thành.
So với rất nhiều linh quang chạy đến Huyền Minh Uyên thật sự rất giống một dũng giả cô độc đi ngược dòng nước.
"Gia chủ..."
Lý Như Lệnh tiến lên một bước, cung kính xoay người.
Nhờ Vương gia nâng đỡ, bây giờ y cũng đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực xem như đỉnh tiêm trong đám gia tộc phụ thuộc.
"Không cần để ý những người này..."
Vương Linh Ứng đứng trên phi chu vàng óng, ngữ khí bình thản.
Sự nguy hiểm của Hải Ngoại Tiên Phủ y còn rõ ràng hơn người tiên thành.
Lần này y đến bái kiến lão tổ tông, tiện thể thỉnh giáo phải ứng đối chuyện tiên phủ thế nào.
Động phủ trên đảo giữa hồ.
"Bái kiến lão tổ tông!"
Vương Linh Ứng vào động phủ thì thấy lão tổ Vương gia mặc một bộ ma bào, trên đầu tùy tiện cắm một cây trâm gỗ, lộ ra vẻ phóng khoáng ngông nghênh, đang nằm trên một cái ghế đong đưa.
Ở phía sau ghế có Huyền Quy to cỡ chậu rửa mặt đang dốc sức lay động.
Mà ở bên cạnh Phương Tịch thì có một nữ tu thanh lệ thoát tục khuôn mặt lạnh lùng đang cầm quạt tròn nhẹ nhàng quạt.
Khí tức của nữ tử này dường như cũng không phải người sống khiến Vương Linh Ứng nhịn không được nhìn mấy lần.
"Là Linh Ứng sao..."
Phương Tịch mở mắt ra, thì thấy ở sau lưng Vương Linh Ứng còn có Lý Như Lệnh đi theo.
Có thể được dẫn theo đến yết kiến lão tổ gia tộc thì đủ thấy Lý Như Lệnh lăn lộn trong Vương gia không tệ, thật sự như cá gặp nước.
Chỉ là tu sĩ cấp thấp của Lý gia vì điều này đã tử thương bao nhiêu cũng khó nói...
"Lý Như Lệnh bái kiến lão tổ tông."
Lý Như Lệnh thấy Phương Tịch nhìn qua thì lập tức cung kính hành lễ.
"Ừ, tiểu hỏa tử không tệ, làm rất tốt, Vương gia ta sẽ không bạc đãi ngươi..."
Phương Tịch động viên một câu thì thấy Vương Linh Ứng bưng một cái khay: "Lão tổ tông, đây là bản gia mấy chục năm nay khai thác được... Nay hiến cho lão tổ làm tài nguyên tu hành!"
Trên khay có tám khối tiên ngọc.
Không hề nghi ngờ trên mỗi khối tiên ngọc này đều dính không biết bao nhiêu máu tươi của tu sĩ cấp thấp.
Phương Tịch nhìn lướt qua rồi nhẹ nhàng phẩy tay áo đã thu vào.
Mặc dù hắn đã lấy được hơn ngàn khối tiên ngọc ở chỗ Thang thống lĩnh nhưng hắn không thể ném nhân vật mình đã thiết lập.
"Vậy quan trọng như vậy khiến ngươi tự hộ tống đến, cũng rất có lòng rồi."
Phương Tịch động viên một câu.
"Hiệu lực vì lão tổ tông là chuyện đương nhiên." Vương Linh Ứng cung kính hỏi thăm: "Bây giờ Hải Ngoại Tiên Phủ đã sắp mở, không biết ý của lão tổ tông thế nào?"
Phương Tịch nhấp một ngụm linh trà rồi nằm xuống, thoải mái nhàn nhã nói: "Trong thời gian này có lẽ gia tộc cũng đã tử thương nặng nề, lần tiên phủ mở ra này, Vương gia ta từ bỏ... Nhưng mà chuyện quan sát đại trận, vẽ trận văn thì các ngươi phải dụng tâm!"
Đối với hắn, trong Hải Ngoại Tiên Phủ chỉ có đại trận cắt giảm tu vi kia mới khiến hắn có hứng thú.
Nhưng nếu chỉ vì một đại trận mà đi đánh sống đánh chết thì chắc chắn hắn sẽ không làm.
Đối với lần tiên phủ mở ra này, lựa chọn của Phương Tịch chính là tĩnh tọa điếu ngư đài, cười nhìn phong vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận