Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1296: Mười tám năm sau (3)

Đầu mục kia lập tức bay về phía sau giống như đạn pháo, đập chết mấy ngư nhân hải tặc.
- A Ngưu huynh, cảm ơn!
Thôi Phi Nương vội vàng ôm quyền hành lễ.
- Ta cũng vừa vặn gặp phải thôi...
A Ngưu gãi đầu, hình như hơi ngượng ngùng trả lời, trên mặt còn đỏ bừng.
- Không tốt, cẩn thận!
Thôi Phi Nương còn muốn nói gì đó, chỉ thấy ngư nhân đầu mục kia đứng lên, tuy vảy trước ngực hắn bị đánh nát nhưng trái lại càng kích phát tính hung hãn. Toàn thân hắn có gió đen điên cuồng phun ra, lấy ra một thanh Ngư Cốt Xoa.
Ở trên Ngư Cốt Xoa hình như còn có chút huyết khí oán khí quấn quanh, phát ra tiếng quỷ khóc ô ô.
Đây cũng là một trang phương pháp luyện khí Ma môn không truyền ra ngoài do ngư nhân đầu mục này thu được, lại lấy xương cốt của tổ tiên ngư nhân tắm trong máu của những thương khách bị hắn cướp giết trong những năm gần đây tôi luyện, chính là một thanh pháp khí thật sự, còn có huyết khí hung sát quanh quẩn, có tác dụng rất kỳ diệu!
Những người trong võ lâm may mắn còn sốt nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt không khỏi trắng bệch.
Trong khoang thuyền còn truyền đến một tiếng hét kinh hãi. Chỉ thấy một người thiếu niên mặc trang phục bằng gấm ngọc, chật vật trốn thoát:
- Người đâu tới... Hộ giá! Cứu giá!
“Ôi... Lúc này còn ai rảnh cứu ngươi chứ?”
“Có câu vương tôn công tử, con cháu quý tộc của thiên hoàng chết cũng chẳng khác nào chúng ta...”
Thôi Phi Nương đối mặt với cái chết, trong lòng đột ngột xuất hiện một ý nghĩ.
Rắc!
Bỗng nhiên, trên bầu trời truyền đến một âm thanh giống như tiếng xé lụa.
Nhưng nghe phi kiếm reo vang, hóa thành ánh kiếm đầy thuyền.
Một thanh phi kiếm với ánh sáng lạnh lẽo chém một kiếm về phía thanh phi xa xương ngọc kia, kiếm thứ hai lại lấy đầu của tên hải tặc đầu mục!
Tất cả đều yên lặng!
Tiếp theo, những thi thể nhân ngư mới lần lượt ngã xuống.
- Kiếm... Kiếm Tiên?
Thiếu niên Tiêu Diêu Vương nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lập tức sáng lên và kêu lên:
- Tiên gia... Ta là Tiêu Diêu Vương của Đại Chu, bằng lòng lấy vạn lượng hoàng kim, nghìn hộp ngọc đẹp, trăm hộp trân châu... Mong tiên gia hiện thân gặp mặt!
- Ồ... vương gia đúng là hào phóng.
Chỉ nghe một tiếng cười nhạo vang lên, trong ánh kiếm lóe lên hiện ra một bóng người.
Hắn khoảng ba mươi tuổi, hai tóc điểm sương mai, một thanh Hàn Sơn Kiếm bay quanh người, linh quang bất phàm, vừa nhìn đã biết là người trong tiên gia.
- A... Các hạ là Thục Trung Thần Kiếm Trác Nhất Phàm?
Túc lão, một người trong giang hồ may mắn sống sót kêu lên:
- Không ngờ năm đó lão phu có mắt không nhìn được Kim Sơn.
Trác Nhất Phàm vốn chỉ là thiếu hiệp Thục Trung bình thường, về sau chẳng biết tại sao, võ công bỗng nhiên tiến nhanh, đánh ra một danh hiệu Thần Kiếm.
Ngay sau đó, hắn lại thoái ẩn giang hồ.
Nhưng không ngờ được, hắn chạy đi tu tiên!
Nhất thời, người trong giang hồ may mắn còn sống sót đều lộ vẻ hâm mộ.
- Hóa ra là Trác tiên gia, tiểu vương có lễ.
Tiêu Diêu Vương nghe được lai lịch của Trác Nhất Phàm, ánh mắt càng sáng hơn.
- Hừ... Vàng bạc vật tục của ngươi ở chỗ ta chẳng khác nào gạch vỡ ngói vụn.
Trác Nhất Phàm lại cười lạnh, thể hiện ra phong thái của tiền bối cao nhân:
- Ngươi phải biết, muốn luyện ra một thanh phi kiếm của ta, cần Kim Tinh được luyện ra từ trăm triệu lượng vàng... Đây là do sư môn của ta phá vỡ vỏ quả đất, dẫn dắt một Thái Kim Hà ở trong trạng thái chất lỏng mới đoạt được...
- Cho dù không có pháp lực như thế, Đông Hải này vô cùng dồi dào, chỉ cần học được một vài pháp thuật đánh nhau, tài phú gì mà chẳng có được?
Lời này vừa nói ra, gương mặt Tiêu Diêu Vương không khỏi trắng bệch.
- Chẳng lẽ... Tiểu Vương cả đời cầu tiên đều là công dã tràng?
Tiêu Diêu Vương bi ai nói.
Hắn đã sớm nghe nói về sự giàu có của Đông Hải, nhưng không ngờ được lại giàu như vậy. So sánh ra, hoàng đế nhân gian gì đó cũng chẳng khác nào tên ăn mày.
Hắn ngoại trừ thân phận con cháu quý tộc của thiên hoàng, có chút vàng bạc quyền lực thế tục, thật sự không có gì có thể cảm động được tiên gia.
Nhưng những vật tục này lại bị tiên gia chân chính xem như gạch vỡ ngói vụn, tiện tay có thể lấy được gấp mười gấp trăm lần!
Đối với Tiêu Diêu Vương quen dùng quyền thế và tài phú bắt người trong giang hồ bán mạng, đây thật sự là một đả kích không nhỏ.
- Hừ... Bản nhân đang muốn đi tới Thần Mộc Đảo tham dự một lần Đông Hải Giới Thịnh Hội. Nếu không phải trên đường đi thấy tính mạng đám người trên thuyền các ngươi vẫn còn, ta vì một lần công đức, cũng không đến mức chém xuống ánh kiếm, cứu các ngươi...
Trác Nhất Phàm nói tiếp.
Ánh mắt Tiêu Diêu Vương lại lập tức sáng lên:
- Được tiên sư cứu giúp, Tiểu Vương xin thề nhất định sẽ lấy danh nghĩa của tiên sư làm mười nghìn chuyện tốt, tích lũy thiện công cho tiên sư!
- Không tệ, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.
Trác Nhất Phàm gật đầu, cuối cùng lộ ra nụ cười.
- Tiểu Vương mới tới Đông Hải còn chưa nghe nói tới Thần Mộc Đảo, không biết tiên gia thịnh hội kia là gì? Vẫn mong Trác tiên trưởng rời bước, Tiểu Vương đã sai người bày bữa tiệc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận