Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 222: Phượng Hoàng Niết Bàn

Nửa tháng sau.

Phương Tịch biến ảo dung mạo, dùng Liễm Tức Thuật ẩn giấu tu vi, hóa thành một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ không có gì đặc biệt rời khỏi Bạch Trạch Tiên Thành.

'Dù sao Tống Thanh cũng là Thiếu chủ gia tộc, không thể nào bỏ nhiều thời gian ngồi xổm chờ ta..."

'Ta vẫn luôn co đầu rút cổ trong thành, hắn cũng không thể làm gì được... Hơn nữa nghe nói tên này đã về gia tộc từ lâu.'.

Hắn và Tống Thanh bên ngoài chỉ là khúc mắc nho nhỏ, cũng không tính là ân oán gì cả nên khả năng đấu pháp sinh tử cũng rất nhỏ.

Nhưng mà Phương Tịch hành sự luôn luôn cẩn thận.

'Muốn câu cá hay không?'.

'Quên đi, an ổn là chủ yếu... Chờ đến khi cảnh giới hơn người này lại trở tay ấn chết hắn!'.

Sau khi Phương Tịch ra khỏi thành đã trực tiếp bay khỏi mặt đất.

Nhục thân có thể thi triển Thuật Phi Hành cũng là tiêu chí của tu sĩ Trúc Cơ.

Hắn bay một mạch nhanh như tia chớp, sau khi bay cách Bạch Trạch Tiên Thành mấy trăm dặm mới hạ độn quang xuống, chọn một ngọn núi mở động phủ.

Sau đó lại bố trí trận pháp rồi mới xuyên không.

Đại Lương.

Võ Thần Môn.

"Môn chủ cuối cùng ngài đã xuất quan..."

Liễu Như Yên thấy Phương Tịch xuất quan thì thần tình kích động.

Vị môn chủ này trước đó điên cuồng thanh lý yêu vương trong thiên hạ, gần như quét sạch sành sanh yêu thú cường đại, sau đó lại chợt biến mất mấy năm, quả thật khiến người khác phải lo lắng.

"Truyền lệnh xuống, triệu tập chúng môn nhân!"

Phương Tịch khoát tay, hờ hững truyền xuống mệnh lệnh.

Một canh giờ sau, trong đại sảnh mênh mông thô hào của Võ Thần Môn.

Từng vị Tông Sư đứng ở đó, nhìn Phương Tịch ngồi trên bảo tọa, hô hấp cũng không tự giác mà nhẹ hơn mấy phần.

Bởi vì dưới cảm giác nhạy bén của họ, người ngồi trên kia đã không phải là người.

Mà dường như là tồn tại sinh mệnh có cấp độ hoàn toàn vượt qua họ một giai cấp lớn.

"Liễu Như Yên, Chu Đồng!"

Phương Tịch cũng không quan tâm người ở dưới nghĩ gì, sau khi thấy người đến đã gần như đông đủ thì bắt đầu điểm danh.

"Môn chủ!"

Liễu Như Yên và Chu Đồng ra khỏi hàng, lập tức thấy Phương Tịch mở tay ra, ở giữa bàn tay xuất hiện hai viên đan dược đỏ thắm như máu.

Không!

Bản thân đan dược này có màu nâu máu, đỏ thắm như máu là vầng sáng bao quanh nó.

Rống rống!

Thậm chí trong vầng sáng còn mơ hồ có tiếng thú gào truyền ra.

"Đây là... Tiên đan trong truyền thuyết sao?"

Một Tông Sư nhìn thấy cảnh này, không khỏi lau kỹ hai mắt.

Loại đan dược linh dị này, y chưa từng thấy bao giờ.

"Đây là đại dược đặc thù cần thiết khi đột phá Võ Thần - Thú Huyết Đan! Bản tọa bế quan mấy năm, dùng vô số tinh hoa huyết nhục của yêu vương mới luyện ra được."

Nhìn một đám ánh mắt tìm kiếm, khát vọng, Phương Tịch hờ hững nói ra lời nói khiến rất nhiều Tông Sư nghe mà biến sắc.

"Liễu Như Yên, Chu Đồng... Hai người các ngươi lập được đại công, bản tọa đặc biệt ban thưởng đại dược cho các ngươi, mong rằng các ngươi có thể thuận lợi đột phá cảnh giới Võ Thần."

Phương Tịch nhìn những Tông Sư khác, lập tức cười: "Sau này, phàm là Tông Sư của Võ Thần Môn, chỉ cần có đủ cống hiến đều sẽ được ban thưởng đại dược..."

"Đa tạ môn chủ!"

Tất cả Tông Sư đều quỳ xuống.

Giờ khắc này, bất luận những Tông Sư này trước đó có y đồ xấu gì, hay là thấy Phương Tịch mấy năm không ra, kéo bè kết phái gì đó thì bây giờ tất cả đều dưới lực lượng tuyệt đối và ưu thế tài nguyên mà hóa thành bột mịn.

Hô hấp của tất cả Tông Sư đều trở nên nặng nhọc, trong đầu họ chỉ có một ý niệm - lập công, được ban thưởng đại đan.

Trừ điều đó ra thì tất cả đều là trống không.

Đêm khuya.

Phương Tịch đang ở trong phòng xem các loại văn thư yêu ma, chợt nhìn về hướng nào đó, như đã phát hiện: "Chỗ đó... Là Liễu Như Yên sao? Không hổ từng là Tông Sư Hội thủ, quả nhiên tích súc thâm hậu, một viên Thú Huyết Đan chẳng qua chỉ là cung cấp thời cơ lột xác mà thôi..."

Một khắc sau!

Ầm!

Bên ngoài truyền ra tiếng vang ầm ầm, âm thanh như phòng ốc sụp đổ.

Phương Tịch để quyển sách xuống, bước ra cửa phòng.

"Môn chủ đại nhân, mới vừa nãy hình như là chỗ bế quan của Liễu tả sử..."

Một hạ bộc bối rối đáp lời.

"Ta biết rồi..."

Phương Tịch nhảy lên nóc nhà, đã thấy từng thân ảnh Tông Sư xuất hiện trong đêm tối, nhìn chăm chú về hướng mật thất bế quan của Liễu Như Yên.

Mà lúc này, nham thạch to lớn ở nơi đó đã biến mất từ lâu, thay vào đó là từng đạo cương khí đỏ tươi vô cùng nồng đậm.

"Ngao ngao! !"

Không biết đã trôi qua bao lâu, theo một giọng nữ gầm thét cao vút, cương khí đỏ tươi vặn vẹo, quấn quanh... hóa thành một Nữ Võ Thần mặc khôi giáp đỏ như máu.

Nữ Võ Thần này cao đến năm trượng, diện mục lờ mờ giống như Liễu Như Yên, sau lưng còn có cánh chim to lớn vài chục mét mở ra.

Vù vù!

Lúc này, cánh chim to lớn đỏ như máu vỗ mạnh, bốn phía có cuồng phong xuất hiện.

Trong cuồng phong gào thét, Nữ Võ Thần to lớn trực tiếp bay lên, trung tâm mơ hồ hiện ra một người, chính là Liễu Như Yên!

"Môn chủ đại nhân, ta đột phá rồi nha!"

Liễu Như Yên bay đến chỗ Phương Tịch, trong tiếng nói đầy sự vui sướng.

"Không tệ, lại còn biết bay sao? !"

Phương Tịch cũng hơi kinh ngạc, thân hình tự động đằng không, bay đến giữa không trung đối mặt với Liễu Như Yên.

Đối diện với đôi mắt bình tỉnh của hắn, không hiểu sao Liễu Như Yên lại sinh ra sự sợ hãi.

Nàng cười duyên một cái, trong đôi mắt có màu đỏ và chiến ý: "Đây là một bí thuật chưa hoàn thành của Tông Sư Hội - Cương Khí Hóa Dực, bản ý là mô phỏng chim bay... Thế nhưng cương khí của Tông Sư có hạn, không thể nào thành hình... Hôm nay ta đột phá Võ Thần, dưới tâm huyết dâng trào, quả nhiên nhất cử thành công!"

"Môn chủ... Có muốn thử tay một lần không?"

Liễu Như Yên kích động đề nghị.

"Rất tốt!"

Sau lưng Phương Tịch cự nhân đỏ như máu hiện ra, cương khí kinh khủng quét ngang bốn phía.

"Môn chủ cũng phải cẩn thận nha, ta... Ta cũng không biết mình mạnh bao nhiêu!"

Liễu Như Yên rống to, Nữ Võ Thần sau lưng cũng làm động tác như nàng.

Vù!

Nữ Võ Thần vỗ bay đến trước mặt Phương Tịch, 'lốp bốp' hạ một tay xuống, thế như thiên quân.

Ầm!

Phương Tịch giơ tay lên, nhẹ nhàng chặn lại, đã dễ dàng đón đỡ chiêu này: "Không được... Lực đạo quá yếu, lại đến!"

"Hây, Phượng Hoàng Niết Bàn Kình!"

Liễu Như Yên bị một chiêu bức lui, trên mặt hiện ra vẻ không cam lòng, thân hình như một con Phượng Hoàng, trong khoảnh khắc đã bay xung quanh Phương Tịch, các loại quyền, chưởng, thối, trảo, chỉ... Mỗi chỗ trên thân thể dường như đều hóa thành tuyệt học đoạt mệnh, phát huy đến vô cùng hoàn mỹ.

"Tông Sư Hội tuyệt học cực phẩm - Phượng Hoàng Niết Bàn Công sao? Quả nhiên không tệ!"

Phương Tịch điềm tĩnh nhận xét, tùy ý huy động hai tay, tiếp được tất cả thế công của Liễu Như Yên.

"Bí kỹ - Phượng Hoàng Tam Điểm Đầu!"

Một khắc sau, Liễu Như Yên phát ra một tiếng như Phượng Hoàng hót vang, cương khí toàn thân tăng vọt, Nữ Võ Thần đằng không, từ giữa không trung đánh ra ba đòn.

Bí kỹ này có tăng phúc rất lớn, có thể khiến cho uy lực kích thứ hai gấp đôi uy lực của kích thứ nhất.

Đến kích thứ ba, chính là bốn lần!

Đây hoàn toàn là tuyệt học khủng bố tiêu hao thân thể, với tu vi trước đó của Liễu Như Yên nhiều lắm cũng chỉ thi triển được hai điểm đầu.

Một khi thi triển hoàn chỉnh ba điểm đầu thì đầu tiên chính là cánh tay và xương cốt của nàng vỡ vụn.

Nhưng sau khi đột phá Võ Thần, Liễu Như Yên đã có thể phát huy uy lực của bí kỹ này đến cực hạn.

Ầm!

Ầm ầm!

Phương Tịch duỗi hay tay ra, trực tiếp vồ nát hư ảnh Phượng Hoàng, nắm chặt đầu ngón tay của Liễu Như Yên.

"Bí kỹ không tệ, đáng tiếc, ngươi và ta chênh lệch rất xa..."

Liễu Như Yên chỉ là mới dùng một viên Thú Huyết Đan đột phá còn Phương Tịch thì đã trì hoãn ở Võ Thần Cảnh nhiều năm, khí huyên vô cùng mạnh mẽ.

Huống chi bây giờ hắn đã Trúc Cơ, lần nữa dịch kinh tẩy tủy, thoát thai hoán cốt.

"Đã vậy... Ngươi cũng tiếp một chiêu của ta!"

Phương Tịch cười cười, nhẹ nhàng điểm một cái.

Ba!

Một đạo hồng tuyến cô đọng đến cực điểm lóe lên, bả vai bên phải của Liễu Như Yên trong nháy mắt đã hiện ra một vết thương.

Không những vậy!

Cánh của Nữ Võ Thần sau lưng nàng cũng nổ tung, không thể duy trì thân hình, đành bất đắc dĩ hạ xuống mặt đất.

"Vẫn còn hơi yếu..."

Phương Tịch lơ lửng giữa không trung, huyết sắc nhân ảnh đỉnh thiên lập địa.

Hắn phát hiện khuyết điểm của Cương Khí Hóa Dực này, vẫn là mục tiêu quá lớn, mất đi sự linh hoạt.

Nếu muốn dùng cánh bay lên nhưng người không phải chim, cánh vài thước sẽ không đủ... Mà mười mấy thước, mấy chục thước lại quá đáng chú ý, tùy tiện một kích tổn hại thì không thể duy trì bay lượn trên không, đó quả là sơ hở quá lớn.

"Nhưng mà dùng để di chuyển và thăm dò, hoặc là nghiền ép gà con thì cũng được."

Phương Tịch đưa ra đánh giá công bằng.

Cương Khí Hóa Dực bất luận là khuyết điểm hay là tốc độ bay đều kém hơn độn quang của tu sĩ không chỉ một bậc.

Nhưng mà ở thế giới này đã rất tốt rồi.

"Đột phá! Liễu tả sử đột phá rồi!"

"Thú Huyết Đan, Võ Thần Cảnh... Đều là thật!"

Những Tông Sư vây xem một trận chiến này không còn nghi ngờ nữa, trong lòng đều có nhiệt huyết bốc lên.

"Liễu Như Yên, ngươi muốn khiêu chiến địa vị của bản môn chủ sao?"

Phương Tịch bước đến trước mặt Liễu Như Yên, nâng cái cằm trắng nõn tinh tế lên, lạnh giọng hỏi.

"Đương nhiên, tiểu nữ tử chỉ thần phục dưới nam nhân mạnh mẽ hơn ta."

Khóe miệng Liễu Như Yên chảy máu, nhìn Phương Tịch, lại liếm liếm máu tươi ở khóe miệng, trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng: "Ngươi mạnh hơn ta, ta thần phục ngươi!"

"Đồ điên..."

Phương Tịch thu tay lại, cảm thấy có phải là do Thú Huyết Đan quá nhiều tạp chất nên có tai họa ngầm về tinh thần hay sao?

Nếu lại tiếp tục như vậy, Đại Lương này có thể biến thành thế giới võ đạo thông thần miệng đầy lời cường giả như trong truyện tranh ở kiếp trước không?

'Ngẫm lại còn có chút kích động...'.

Phương Tịch lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ này.

Hôm sau.

Võ Thần Môn khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có người hầu đang dọn dẹp đá vụn và những kiến trúc hư hỏng mà trận chiến tối qua gây nên.

Sau khi trở thành Võ Thần đúng là đã không còn là con người.

Chỉ một trận chiến, có thể nói là hủy thiên diệt địa.

May mà lần này là ở trên trời, nếu ở dưới mặt đất, Phương Tịch đoán chừng Võ Thần Môn phải trùng kiến lại còn những Tông Sư này phải chết mất một nửa...

"Môn chủ... Ta thất bại rồi!"

Chu Đồng bước vào đại sảnh, quỳ trên mặt đất, mặt đầy vẻ xấu hổ.

Hai viên đại đan, Liễu Như Yên thành công, còn y lại thất bại...

Loại cảm giác thất bại này như con kiến đang không ngừng cắn xé nội tâm của y.

"Ngươi tích lũy chưa đủ, khí huyết còn thiếu một chút, chưa thể đột phá Võ Thần..."

Phương Tịch liếc mắt đã nhìn ra vấn đề của Chu Đồng: "Đừng nản chỉ, một viên đại đan không được thì hai viên, hai viên không được thì ba viên, rồi có một ngày cũng sẽ đột phá! Đáng tiếc... Đại dược này cũng không dễ lấy, còn cần cống hiến mới có thể chặn miệng mọi người."

"Thỉnh môn chủ yên tâm, lão phu hiểu rõ lợi và hại."

Chu Đồng như bị điên, lập tức đi xuống phóng đến Nhiệm Vụ Đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận