Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 49: Cứu người (1)

Trong phòng.

Ánh sáng lờ mờ.

Vẻ mặt Mộ Thương Long tiều tụy, lão đang nằm trên giường, đã bất tỉnh từ lâu.

Trên mặt của lão, từng đạo phù văn đen nhánh đang nhúc nhích giống như vật sống, khiến cho người khác thấy rất kinh dị.

Mộ Phiếu Miểu đứng bên cạnh giường, mặt mũi của nàng tràn đầy vẻ thấp thỏm lo âu: "Sư đệ... Sao rồi?"

Phương Tịch đang đặt tay phải lên cổ tay Mộ Thương Long, nhìn như đang bắt mạch.

Thực tế là hắn đang âm thầm truyền từng tia pháp lực tinh thuần của Trường Xuân Quyết vào cơ thể của Mộ Thương Long.

Dựa theo thí nghiệm ở tu tiên giới của hắn, pháp lực của Tu tiên giả có hiểu quả tiêu diệt chú lực.

Khoảng chừng ba mươi hơi thở sau.

"Ô..."

Mí mắt Mộ Thương Long rung rẩy, chợt mở ra: "Ta..."

"Phụ thân!"

Mộ Phiếu Miểu vui đến phát khóc.

"Mộ sư phụ, người cảm thấy thân thể có tốt lên không?"

Phương Tịch thu tay lại, nhàn nhạt hỏi.

Lần chữa trị này, khiến hắn hao phí không ít pháp lực, nhưng trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc.

"Còn có thể..." Mộ Thương Long không thể nào hiểu được, lão nhìn về phía nữ nhi của mình.

Phương Tịch khéo hiểu lòng người đã lui ra ngoài, để cho cha con bọn họ có không gian riêng tư để nói chuyện.

Vừa bước ra cửa phòng, một bóng người xinh đẹp đã nghênh đón hắn: "Công tử... Người không có chuyện gì là quá tốt rồi."

Hốc mắt Bách Hợp đỏ bừng, kèm theo tiếng khóc nức nở.

Mấy ngày trước, công tử nói là ra ngoài để tìm kiếm vật tư, cuối cùng một đi không trở lại, xém chút hù chết nàng.

Bây giờ, thỉnh thoảng lại có quái vật du đãng trong thành, Bách Hợp sợ công tử rơi vào tay của quái vật.

Cũng may, người trụ cột này cũng đã an toàn trở về.

"Yên tâm, ta không sao..."

Phương Tịch nhìn qua, thấy trong tay của Bách Hợp đang cầm một cái bánh màn thầu, hắn cười cười: "Thế nào? Ngươi chuẩn bị đồ ăn cho ta đúng không?"

"Phiếu Miểu tỷ tỷ nói, chúng ta phải tiết kiệm, không thể lãng phí... Công tử, người ráng chịu khổ một chút."

Bách Hợp nhìn bánh màn thầu trong tay, cũng hơi ngượng ngùng.

Phương Tịch từng thưởng thức rất nhiều đồ ăn tinh tế, khẩu vị nha hoàn của hắn cũng bị ảnh hưởng nên rất kén ăn.

Bây giờ, lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, đúng là có chút thê thảm.

Bất quá, con người là sinh vật có lực thích ứng rất tốt, rất nhanh Bách Hợp đã thích ứng với hoàn cảnh này.

Dù sao lúc nàng chưa được bán vào Phương phủ, cũng đã trải qua một đoạn thời gian khổ cực.

"Ừm."

Phương Tịch từ chối cho ý kiến, nhưng hắn cũng không ăn bánh màn thầu.

Hắn lại tùy ý hỏi vài câu, đã phát hiện được chỗ gần tường thành tần suất quái vật xuấn hiện rất ít.

Ngược lại, càng vào trong thành, quái vật càng nhiều, quy luật ngày núp tối xuất hiện cũng không hoàn toàn đúng.

'Xem ra Yêu ma thụ trong thành chính là sinh mạng của ma này...'.

'Mà những người hiểu biết, ngay từ đầu đã trốn ra ngoài ranh giới của Thành Hắc Thạch, hoàn toàn có thể kéo dài hơi tàn thêm một khoảng thời gian.'.

Biết được tin tức quan trọng, Phương Tịch lại âm thầm suy nghĩ.

Lúc này, hắn nhìn thấy Đường Toàn cầm mấy cái bánh màn thầu, mang vào trong phòng của Vũ Cực.

Người sống trong đó hình như là thê tử của Vũ Cực, một vị phụ nhân tương đối mỹ lệ.

"Đường sư huynh mang cơm đến cho Bạch cô nương... Bạch cô nương rất đáng thương, không chỉ người trong nhà đã chết hết trong ma tai, mà còn bị tên họ Vũ kia trắng trợn cướp đoạt, hắn tuyên bố với bên ngoài nàng là thê tử của hắn..."

Nhìn thấy ánh mắt của Phương Tịch, Bách Hợp vội vàng giải thích.

"Thật không ngờ Vũ Cực lại là loại người này."

Phương Tịch cảm khái, cũng không xem là chuyện to tát gì.

Bây giờ, trong Thành Hắc Thạch, người thảm hơn Bạch cô nương kia chỗ nào cũng có.

Đúng lúc này.

Cửa phòng mở ra, Mộ Phiếu Miểu bước ra: "Sư... Đại sư huynh... Phụ thân mời ngươi vào!"

"Tốt!"

Phương Tịch gật đầu với Bách Hợp, rồi bước vào trong phòng.

Trong phòng.

Mộ Thương Long đang tựa nửa người ở trên giường, lão nhìn Phương Tịch đang bước đến, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc: "Ngươi đã đột phá cảnh giới Hắc Vân rồi sao?"

Mặc dù nữ nhi đã kể cho lão nghe vài chuyện phát sinh gần đây.

Nhưng Mộ Thương Long vẫn cảm thấy rất khó tin.

Hắn không chỉ đột phá rất nhanh, mà sau khi mới đột phá lại có thể chém giết đại địch cùng giai!

Thậm chí, hắn lại công bố có thể trị liệu độc chú lực của yêu ma!

Thiên phú của tên đệ tử này, quả thất quá kinh thế hãi tục, thậm chí còn mang theo một chút thần bí.

"Đúng vậy!"

Phương Tịch gật đầu.

Ở thế giới này, hắn cũng không cần quá cẩn thận từng li từng tí.

Dù sao võ quán chủ ở Thành Hắc Thạch, đã là nhân vật thượng tầng.

"Tốt tốt tốt, Bạch Vân võ quán chúng ta cuối cùng đã có người kế tục, ta sẽ mang vị trí quán chủ và nữ nhi đều phó thác..."

Khuôn mặt của Mộ Thương Long kích động đến mức đỏ lên.

"Chậm đã!"

Phương Tịch vội vàng khoát tay chặn lại, hắn cũng không muốn tiếp nhận hai cái vướng víu này: "Mộ sư phụ, người không muốn chữa trị kịch độc của bản thân sao?"

"Ai..." Mộ Thương Long thở dài: "Người trong nhà biết chuyện nhà mình, lực lượng ấn chú của ma đầu này... Lực lượng Khí huyết không cách nào có thể ăn mòn nó, lão phu đã nghĩ thoáng, ta trước khi chết, lại có thể nhìn thấy đệ tử có thể truyền thừa y bát lại, đã không còn gì để tiếc..."

"Khụ khụ... Mộ sư phụ không cần nản chí ngã lòng như vậy." Phương Tịch tằng hắng một cái: "Trên tay của ta có một viên linh đan, có thể giải bách độc... Lúc trước, ta đã hao phí một ngàn lượng hoàng kim mới mua được từ một tên vân du thương nhân, Mộ sư phụ có muốn thử một lần hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận