Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 401: Điều kiện

"Khương tiểu hữu, xin đứng lên..."

Phương Tịch nhận lễ vật, phát hiện là một khối linh thạch thượng phẩm thì không khỏi mỉm cười: "Huyền Băng Cung các ngươi có lòng rồi..."

"Chỉ là lễ mọn, không thành kính ý..."

Khương Linh đứng dậy, ngữ khí vẫn vô cùng cung kính như trước: "Kính xin tiền bối chờ thêm mấy ngày... Cung chủ bản cung sẽ đích thân đến bái phỏng tiền bối, ngài ấy có chuyện quan trọng muốn nói với tiền bối."

"Huyền Băng Cung..."

Phương Tịch lộ ra vẻ mỉm cười: "Mục đích ngươi đến đây ta đã biết, ngươi đi đi!"

"Vãn bối cáo từ!"

Khương Linh thấy sắc mặt của Vân Kiệt Tử không chút thay đổi thì trong lòng không khỏi nguội lạnh, chỉ là nàng không thể làm gì, chỉ đành thi lễ, cung kính rời khỏi động phủ.

Ở bên ngoài động phủ lại đã sớm có người đứng chờ, chính là chưởng quỹ Văn Phong Lâu.

"Khương đạo hữu... Nhanh như vậy đã đi rồi sao?"

Chưởng quỹ thấy Khương Linh bước ra thì cười híp mắt lên tiếng chào.

"Vân Kiệt Tử tiền bối tu luyện quan trọng, tiểu bối như chúng ta không dám quấy rầy lâu..."

Khương Linh miễn cưỡng cười, ứng phó vài câu rồi vội rời đi.

"Huyền Băng Cung này, một đời không bằng một đời..."

Chưởng quỹ nhìn bóng lưng nàng rời đi thì lắc đầu thở dài, sau đó y đổi thần sắc vô cùng cung kính, bước nhanh vào động phủ.

"Phong Linh Môn Khuất Huy Lâm, bái kiến Vân Kiệt Tử tiền bối, chúc mừng tiền bối đại thành Kết Đan..."

Khuất chưởng quỹ trực tiếp hành đại lễ.

Nhìn Khuất chưởng quỹ trước đó còn luận giao ngang hàng với mình, Phương Tịch không khỏi cảm khái quan niệm thực lực vi tôn của tu tiên giới lại xâm nhập sâu vào lòng người như vậy.

"Nếu không phải Khuất chưởng quỹ ngươi tự nói ra... Ta còn không biết người lại là người của Phong Linh Môn."

Phương Tịch mỉm cười, nói.

Lúc này, mặc dù hắn vẫn hung thần ác sát như trước nhưng trong mắt của Khuất chưởng quỹ thì mọi cử động đều tràn đầy linh lực Kết Đan, đầy uy nghiêm.

Y nghe lời trêu chọc này cũng không dám lơ là, vội khom người: "Phong Linh Môn ta luôn dùng linh thông tin tức để nổi danh... Cơ cấu nghe ngóng tin tức các nơi có không ít trong đó đều là sản nghiệp của bản môn..."

'Không những vậy, muốn làm giao dịch tin tức thì tin tức linh thông vẫn là thứ yếu, quan trọng vẫn là phải có thực lực cường đại, nếu không sẽ bị người khác đánh chết...'.

Phương Tịch chửi bậy trong lòng.

Phong Linh Môn này thế nhưng là thế lực số một, số hai dưới thế lực Nguyên Anh ở Nguyên Quốc, nghe nói trong môn có vài tu sĩ Kết Đan tọa trấn, thậm chí một người trong đó còn đạt đến Kết Đan hậu kỳ.

"Khuất chưởng quỹ đến đây, ngoại trừ chúc mừng bản nhân Kết Đan ra thì chắc chắn có chuyện quan trọng đúng không?"

Sắc mặt Phương Tịch bất động, cười hỏi.

"Đây là đương nhiên... Phong Linh Môn ta thành thật chiêu một nhân tài tu tiên ở Nguyên Quốc... Với tu vi của tiền bối, sau khi vào bản môn thì chắc chắn có thể đảm nhiệm chức trưởng lão khách khanh, hàng năm cung phụng hai khối linh thạch thượng phẩm... Còn có thể hưởng thụ động phủ linh mạch của bản môn, và rất nhiều đệ tử hầu hạ..."

Khuất chưởng quỹ chậm rãi nói.

"Phong Linh Môn... Cũng là một lựa chọn tót."

Trên mặt Phương Tịch lộ ra sự chần chừ rồi nói tiếp: "Chuyện này... Ta cần phải cân nhắc thật kỹ, bảy ngày sau sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn."

"Đại sự như vậy, đương nhiên cần phải suy nghĩ kỹ một phen, vãn bối sẽ trở về lẳng lặng chờ tin vui."

Khuất chưởng quỹ lại hành lễ rồi mới đứng dậy rời đi.

'Phong Linh Môn...'.

Nhưng y không biết, Phương Tịch thở dài, trong lòng hắn đã loại bỏ chọn môn này.

'Ta chỉ muốn đổi một động phủ có linh mạch tốt một chút... Không muốn gia nhập tông môn cường đại như vậy, với năng lực tình báo của nó thì chắc chắn sẽ truy vấn ngọn nguồn trưởng lão mới gia nhập một phen... Nếu lộ sở hở, đến lúc đó chẳng lẽ trực tiếp giết ra hay sao?'.

'Tuy nói chim khôn biết chọn cành mà đậu nhưng đủ lớn không phải tốt cũng là lẽ thường...'.

'Đáng tiếc, nếu không phải ta không muốn mạo hiểm... Thì ta cũng muốn đến phường thị Huyền Không Sơn, thử mùi vị động phủ linh mạch cấp bốn ra sao...'.

Ba ngày sau.

Đêm khuya.

Hai bóng người mang áo choàng, mặc áo tơi tiến vào động phủ hàn băng của Phương Tịch.

"Thiếp thân cung chủ Huyền Băng Cung Phượng Băng Tiên, bái kiến Vân Kiệt Tử chân nhân, chúc mừng chân nhân đại thành Kim Đan, có hi vọng trường sinh!"

Một nữ tu cởi áo tơi, hiện ra một thân lăng la tiên y tuyết trắng, yêu kiều cúi đầu.

Ở sau lưng Phượng Băng Tiên thì là Khương Linh đi theo, nàng cũng bái hạ đại lễ.

"Cung chủ xin đứng lên..."

Phương Tịch ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bàn tay khẽ nâng.

Hai người Phượng Băng Tiên và Khương Linh lập tức cảm thấy có một cỗ pháp lực nhu hòa nhưng ẩn chứa lực đạo rất khủng bố, trực tiến nâng thân hình của hai người lên, trong lòng họ đều run lên, biết pháp lực của tu sĩ Kết Đan cao thâm, quả thật thâm bất khả trắc.

Dù người vừa Kết Đan thì cũng không thể khinh thường.

"Thế lực Kết Đan khác đến chơi thì đa phần chỉ là đại diện Trúc Cơ ở phường thị... Cung chủ có thể đích thân đến đây quả là rất có thành ý, chỉ là không biết có chuyện gì?"

Phương Tịch cười hì hì hỏi.

"Thiếp thân..." Phượng Băng Tiên khẽ cắn môi đỏ, cuối cùng vẫn mở miệng: "Thiếp thân muốn mời Vân Kiệt Tử tiền bối, đảm nhiệm Thái Thượng trưởng lão của bản cung!"

"Thái Thượng trưởng lão... Nghe nói mười mấy năm trước, Mộc Vũ tiên tử đã tọa hóa, không biết tin tức này là thật hay giả?" Phương Tịch từ chối cho ý kiến, chợt hỏi.

"Khởi bẩm tiền bối... Là thật! Năm đó Mộc thái thượng có chuyện quan trọng ra ngoài, sau đó mạng bài vỡ vụn..."

Phượng Băng Tiên ôn nhu trả lời, sau khi nàng thấy vẻ kinh ngạc của Khương Linh thì không khỏi gượng cười: "Chuyện này dưới sự tuyên truyền của Băng Sát Tông thì hầu như mọi người đều đã biết, không ngờ tiền bối cũng biết được..."

"Mặc dù bản nhân bế quan nhưng không phải kẻ điếc mù lòa..."

Thần sắc Phương Tịch vẫn chưa biểu lộ ra điều gì, hắn chỉ bình tĩnh hỏi: "Nếu là Thái Thượng trưởng lão khách khanh của Huyền Băng Cung thì bản nhân có lợi ích gì?"

"Ngàn vạn đệ tử của bản cung đương nhiên sẽ do tiền bối điều động... Ngoài ra, chỗ của bản cung cũng là một linh mạch cấp ba thượng phẩm, động phủ tốt nhất đương nhiên sẽ để tiền bối sử dụng..."

Phượng Băng Tiên lập tức báo ra bảng giá đã chuẩn bị: "Chúng ta còn nguyện ý hàng năm cung phụng tiền bối một khối linh thạch thượng phẩm..."

"Chỉ vì chút này mà muốn làm địch nhân với một vị cùng cấp sao? Huyền Băng thượng nhân kia thành danh rất, bất luận thần thông hay pháp lực đều chắc chắn hơn xa ta..."

Phương Tịch lắc đầu: "Ngươi đưa ra những điều kiện này, bản tọa đến tông môn khác chẳng lẽ không có sao?"

Phượng Băng Tiên nghe đến đó thì trên gương mặt đẹp không khỏi hiện ra một tia u ám.

Năm đó, sau khi Thái Thượng trưởng lão Mộc Vũ đi, mặc dù dựa vào kế hoạch đã lập ra, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì.

Nhưng bây giờ đã qua mười mấy năm, tin tức đã không thể che giấu nữa.

Bây giờ Huyền Băng Cung chính là lúc bấp bênh, là hảo hữu lúc trước của Thái Thượng trưởng lão lại không muốn lội vào vũng nước đục này.

Cũng có một thế lực muốn âm thầm bàn bạc nhưng Phượng Băng Tiên thấy hành vi của họ giấu đầu lòi đuôi nên đã biết lên phải thuyền giặc sẽ không có chuyện tốt, thà lôi kéo vị tán tu vừa mới Kết Đan này còn hơn!

Lại không ngờ, vẫn bị đối phương khinh thường.

Trong lòng Phượng Băng Tiên hơi trầm xuống, sau đó lại bái hạ: "... Nếu những thứ này không đủ, vậy thì thêm thiếp thân thì thế nào?"

"Ngươi?"

Phương Tịch nhìn lướt qua nàng, chỉ thấy da thịt nàng óng ánh trơn mềm, đặc biệt là lúc từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy cái cổ ngọc thon dài trắng như thiên nga và đường cong mượt mà. .

"Tư sắc của cung chủ không kém, tu vi cũng cao... Đáng tiếc bản nhân không háo nữ sắc."

Phương Tịch lắc đầu, có chút đáng tiếc trả lời, trên mặt hắn chợt lộ ra vẻ trêu tức: "Hoặc là... Cung chủ nguyện ý từ bỏ Đạo đồ làm lô đỉnh cho bản tọa?"

"Cung chủ..."

Khương Linh thấy cảnh này thì không khỏi cúi đầu, cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Tâm của thiếp thân còn hướng đại đạo... Nhưng mà, thiếp thân mang Phượng Minh Chi Thể, lần song tu đầu tiên có thể mang đến chỗ lợi ích to lớn cho song phương."

Mặt Phượng Băng Tiên đỏ lên, cắn răng nói ra một bí mật.

"Ồ? Phượng Minh Chi Thể? !"

Phương Tịch hơi giật mình: "Ngươi tiến lên mấy bước... Để ta xem kỹ thử."

Phượng Băng Tiên cố nén sự ngượng ngùng tiến lên, nàng bị Phương Tịch bắt lấy cánh tay, lấy một giọt máu.

Sao đó, hai tay của hắn kháp quyết, đánh từng pháp ấn vào trong giọt máu tươi này.

Thu!

Dưới pháp quyết, vậy mà giọt máu tươi này lại hiện ra ngủ thải sắc trạch, mơ hồ có tiếng phượng hót truyền ra.

"Quả nhiên là Phượng Minh Chi Thể... Loại linh thể này ta cũng từng thấy qua mấy lần trong cổ tịch, là thể chất song tu thượng giai..."

Phương Tịch thì thào.

Linh thể ẩn sâu trong cơ thể nếu không phải nàng chủ động vạch trần, sau đó vừa khéo hắn đã từng nhìn thấy cách giám định trong bản cổ tịch nào đó rồi lấy máu kiểm tra kỹ càng thì đúng là không thể nào phát hiện.

"Với tư chất của thiếp thân nếu lúc song tu cố ý dẫn dắt thì đủ khiến tiền bối nhận được lợi ích to lớn... Tương lai lúc tiền bối tu luyện đến Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong lại dùng cách này thì chắc chắn sẽ xông phá bình cảnh, tiến vào Kết Đan trung kỳ cũng không phải là việc khó!"

Phượng Băng Tiên tự tin nói.

Vị tiền bối tán tu chắc là một khổ tu sĩ bất kỳ tu tiên giả nào cũng không thể cự tuyệt được cám dỗ tăng cảnh giới!

'Đúng là không tệ...'.

'Nếu ta còn ở Kết Đan sơ kỳ thì nói không chừng sẽ thật sự động tâm một chút... Đáng tiếc, ta đã sớm là Kết Đan trung kỳ... Dùng tu vi và chút âm nguyên của nữ tu này đối với đột phá bình cảnh Kết Đan hậu kỳ thì hơi không đủ...'.

'Nhưng mà nếu tăng cảnh giới của nàng lên đến Kết Đan... Ta nhổ vào phi phi, linh vật Kết Đan không tốn tiền sao? Huống chi dựa vào Ất Mộc Pháp Thân của ta, muốn đột phá bình cảnh Kết Đan hậu kỳ thì cũng không phải là chuyện gì quá chật vật, sao phải đến mức này? Nếu nàng đột phá thất bại thì ta sẽ lỗ to rồi...'.

Trong lòng Phương Tịch đã định, hắn mở miệng nói: "Điều kiện của cung chủ quả thật khiến bản nhân khó mà cự tuyệt... Nhưng mà vẫn còn hai chuyện, nếu cung chủ đồng ý thì bản nhân cũng sẽ đồng ý là Thái Thượng trưởng lão khách khanh này..."

"Xin tiền bối phân phó, Huyền Băng Cung ta chắc chắn sẽ dốc sức làm cho tiền bối."

Trong mắt Phượng Băng Tiên lộ ra vẻ vui mừng.

"Thứ nhất, mặc dù ta làm Thái Thượng trưởng lão khách khanh của Huyền Băng Cung nhưng trừ phi tông môn các ngươi đứng trước nguy cơ diệt vong, bị người đánh đến Huyền Băng Cung, nếu không thì bản nhân sẽ không dễ dàng xuất thủ..."

Phương Tịch duỗi ra một ngón tay.

Hắn muốn đi tìm chỗ tu luyện chứ không phải đi làm bảo mẫu cho người khác: "Đương nhiên cái gọi là nguyên hồn đăng, bản mạng bài gì đó ta cũng sẽ không lưu lại."

Thần sắc Phượng Băng Tiên hơi đổi, tiếp theo nàng nghĩ đến thế cục hỏng bét của tông môn thì vẫn cắn răng đáp ứng: "Điều này thiếp thân có thể làm chủ, điều kiện thứ hai thì sao?"

"Chuyện thứ hai sao?"

Phương Tịch xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên thân Khương Linh ở phía sau: "Ta muốn nàng!"

Không đợi Phượng Băng Tiên đặt câu hỏi thì hắn đã cười hắc hắc nói: "Tư sắc nàng này không kém có thể làm một thị nữ cho bản lão tổ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận