Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 459: Truyền tống

"U u hươu kêu, ăn dã chi bình..."

Phương Tịch nhìn qua trận linh bạch lộc không ngừng mờ đi, trong lòng hắn cũng hơi xúc động.

Loại trận linh này dựa vào đại trận mà sống.

Bây giờ Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận đã hoàn toàn sụp đổ, đương nhiên nó cũng cách lúc tiêu tán không xa...

Thậm chí dù hắn có thể lập tức bố trí ra một Vạn Hóa Thần Mộc Đại Trận thì trận linh này cũng không thể luyện hóa để kéo dài sự tồn tại.

Bởi vì trận linh chỉ cùng một nhịp thở với đại trận duy nhất, không tồn tại chuyện đi ăn máng khác...

Hắn ngồi khoanh chân, lẳng lặng nhìn bạch lộc ăn như gió cuốn, sau đó hóa thành một đoàn bạch quang, không ngừng tiêu tán...

"Ha ha... Tiểu tử, chuyện liên quan đến trọng bảo tiên nhân... Ta lừa ngươi..."

Bất chợt có một đạo thần thức truyền âm vang lên bên tai của Phương Tịch: "Một chiếc lá xanh này chính là chìa khóa mở ra linh cảnh Địa Tiên... Ta bảo quản chính là vật này, nhưng nhớ lấy... Chưa đến Nguyên Anh hậu kỳ thậm chí Hóa Thần thì không nên tiến vào trong đó... Ở trong đó, có tiên... ".

Ầm!

Bạch quang ầm ầm tiêu tán, chỉ có ở trung tâm rơi xuống một chiếc lá xanh, bị Phương Tịch tiếp ở lòng bàn tay.

Chiếc lá này xanh biếc như ngọc, cuống lá, cánh lá tất cả đều đủ, lớn cỡ nắm tay của tiểu hài, mạch lạc trên đó vô cùng rõ ràng, nhưng Phương Tịch có thể cảm ứng được độ cứng của nó tuyệt đối hơn xa rất nhiều pháp bảo.

"Vậy mà gạt ta..."

"Khó trách tổ sư Thanh Đế Sơn nói tính cách của ngươi xấu xa..."

Phương Tịch cầm cuống lá, tùy ý quơ quơ, hắn cảm thấy nó trừ kiên cố ra thì không còn chỗ nào đặc biệt, có lẽ là thần vật tự hối.

"Linh cảnh Địa Tiên? Vừa nghe đã biết là phó bản cực kỳ lợi hại..."

"Ta vừa mới hạ một cái, cái này trước tiên chờ một chút..."

"Trong đó có tiên... Tiên gì? Tiên bảo, tiên chủng, tiên nhân?"

"Lão lộc ngươi cũng chưa nói rõ ràng mà..."

Thần sắc của Phương Tịch từ từ trở nên trầm mặc, hắn lấy một cái hộp ngọc ra, phong tồn chiếc lá xanh này vào trong đó, cẩn thận thu lại.

Lần vào phó bản này, hắn có rất nhiều thu hoạch.

Càng quan trong hơn là...

"Bạch lộc đã qua đời, đại biểu Thanh Đế Điện đã quy về thái hư... Một đám Nguyên Anh lão quái kia đều chết sạch rồi chứ?"

Dù ở trong tông môn Hóa Thần thì tu sĩ Nguyên Anh cũng là tầng cao nhất!

Một đám Nguyên Anh lão quái đến từ ngũ hồ tứ hải mất mạng nhiều như vậy, chắc chắn sẽ chấn động toàn bộ tu tiên giới!

"Cũng may không có chứng cứ, ta trở về Nam Hoang tiếp tục làm dế nhũi..."

"Lão quỷ và Triển Đồ cũng đã chết, căn bản sẽ không có ai biết ta đã từng đi bí cảnh..."

Sau khi suy tư một phen thì Phương Tịch trở nên bình chân như vại đứng dậy.

Lúc này, lòng dạ của hắn mới thanh thản mà đánh giá xung quanh:

"Đây là... Chỗ nào? !"

Đúng lúc này, thần thức của Phương Tịch khẽ động, nhìn một con đường nhỏ do đá cuội lát thành.

Không lâu sau, kèm theo tiếng hát ngân nga là một nữ hài, đầu chỉ cao đến hông của hắn, mặc một bộ nhu quần hoa nhỏ, đôi mắt rất to, cầm theo lẵng hoa đến, nó thấy Phương Tịch thì phát ra một tiếng hét lớn: "A! Ngươi... Ngươi là ai?"

Còn chưa có nói xong, nó lại nhìn thấy một mảnh Tiên Chi Thảo bị bạch lộc gặm đến thất linh bát lạc, trong hốc mặt lập tức chứa đầy nước mắt: "Tiên Chi Thảo của ta! !"

"Ai... Lão lộc ngươi thật sự là, muốn tìm Tiên Chi Thảo cũng không biết tìm ở dã ngoài, vậy mà tiến vào linh dược viên của người ta ăn vụng... Chỉ toàn tìm thêm phiền phức cho ta."

Phương Tịch cảm thán.

Mặc dù hắn có thể phủi mông một cái rồi đi nhưng hắn luôn cảm thấy không quá lễ phép.

Huống hồ...

Hắn cũng có chút hứng thú với chỗ này, không biết bạch lộc mang hắn truyền tống đến địa giới nào?

"Tiểu muội muội... Ta... ."

Còn chưa chờ Phương Tịch mở miệng thì tiểu nữ hài có tu vi Luyện Khí tầng ba lập tức tế ra hai pháp khí Hồng Lăng, bảo vệ toàn thân, sau đó nhanh chóng chạy về phía sau.

Vừa chạy còn vừa hét to: "Cứu mạng... Linh dược viên bị trộm rồi! ! !"

Phương Tịch thấy vậy thì chỉ biết câm nín.

Sự thật chứng minh, tu tiên giả vẫn rất thông minh.

Cũng không biết tiểu nữ hài kích phát loại cấm chế cảnh báo nào, dù sao thì không lâu sau đã có từng đạo lưu quang bay đến.

Một đạo mạnh nhất trong đó thậm chí có ba động pháp lực đến Kết Đan hậu kỳ!

Chuyện này cũng bình thường, dù sao linh dược viên cũng có thể tính là một trong những trọng địa hạch tâm của cả tông môn hoặc gia tộc.

Ngay lúc Phương Tịch chờ đợi thì mấy đạo lưu quang đã hạ xuống linh dược viên.

Một lão đầu còng lưng đi đầu, khống chế một pháp bảo quái nhận, tản ra quang tráo đen nhánh, trước tiên bảo hộ tiểu nữ hài vào trong.

Thần thức của lão đảo qua Phương Tịch, cảm nhận được tu vi Kết Đan hậu kỳ của đối phương thì thần sắc lập tức vô cùng nghiêm nghị: "Đạo hữu là ai? Vì sao tự ý vào linh dược viên của Hô Diên gia ta?"

'Thì ra là gia tộc tu tiên... Thoạt nhìn còn là một thế gia Kim Đan...'.

Phương Tịch xoay người, khóe miệng mỉm cười nói: "Bản nhân đi nhầm vào chỗ này, không cẩn thận làm hư linh dược của quý gia, thật sự cảm thấy rất áy náy..."

Hô Diên Đấu nhìn một mảnh Tiên Chi Thảo như bị chó gặm thì trên mặt hiện ra vẻ nhức nhói.

Dù sao một mảnh Tiên Chi Thảo cũng là một trong những linh dược quan trọng nhất trong linh dược viên của gia tộc.

Người này có thể rơi vào linh dược viên trận pháp trùng điệp thì cũng thôi, còn đúng lúc làm hư mảnh linh dược điền quan trọng nhất kia, chẳng lẽ xem đầu óc của lão là đầu óc của Sa La Thú sao?

Sa La Thú chính là một loại yêu thú đặc thù ở đây, nó lấy chất thịt tươi ngon, vụng về to mọng, rất dễ chăn nuôi mà nổi danh.

Nhưng mà một khắc sau.

Một cỗ linh áp kinh khủng từ trên người Phương Tịch phát ra khiến ngực của bọn người Hô Diên Đấu như gặp phải trọng chùy, liên tục lui mấy bước.

Bản thân Hô Diên Đấu càng vội vàng thu hồi pháp bảo, vô cùng cung kính hành lễ: "Thì ra là tiền bối giáng lâm... Chẳng qua là đi nhầm vào linh dược viên, ngộ thương chút hoa hoa thảo thảo thôi, thật sự không tính là gì..."

'Quả nhiên... Ở trong tu tiên giới, chỉ cần cảnh giới của ngươi đủ cao thì đi đến đâu cũng là người tốt!'.

Phương Tịch thu pháp lực Ngoại Đạo Nguyên Anh lại, trong lòng vô cùng cảm khái: 'Nếu ta là Luyện Khí, Trúc Cơ thì e là lúc này đã bị bắt lại hỏi tội rồi đi?'.

Nhưng nếu hắn là Nguyên Anh lão quái, vậy thì Hô Diên Đấu chỉ có thể xem đầu óc của mình là Sa La Thú.

"Thôi..."

Phương Tịch khoát tay, hắn phóng tu vi ra không phải để trang bức mà là muốn đối phương có thể tâm bình khí hòa nghe hắn nói.

Ánh mắt của hắn đảo qua tiểu nữ hài được mấy người lớn bảo hộ ở sau lưng, thấy nó gần như sắp khóc thì chợt buồn cười: "Đã tổn thương linh dược viên của quý tộc thì vật này xem như bản nhân nhận lỗi đi."

Nhẫn trữ vật trên ngón tay của Phương Tịch chợt lóe linh quang, một cái hộp ngọc hiện ra, bay đến trước mặt của Hô Diên Đấu.

Hô Diên Đấu tiếp nhận hộp ngọc, lão đã chuẩn bị tâm lý dù bên trong chỉ có một khối linh thạch hạ phẩm thì cũng phải tươi cười khách khí vài câu.

Lão lại không ngờ rằng, sau khi lão mở ra thì có một cỗ khí tức nhân sâm nồng đậm lập tức tràn ra bốn phía.

Xuất hiện ở trong hộp chính là một cây nhân sâm xanh biếc, hiện ra hình rồng cuộn, mỗi một sợi rễ đều như ẩn chứa linh lực và sinh cơ nồng đậm.

"Đây là... Hóa Long Tham?"

Mấy tên tộc nhân Hô Diên gia bên cạnh đã trừng to con mắt: "Sâm văn đã nồng đậm như vậy, phải có mấy ngàn năm dược linh rồi đó?"

Hô Diên Đấu biến sắc, vội vàng đậy nắp hộp lại: "Đa tạ tiền bối trọng thưởng, giá trị của Hóa Long Tham này hơn xa mảnh Tiên Chi Thảo kia... Kính xin tiền bối dời bước, tiến đến Huyết Sát Điện dâng trà!"

"Ừm!"

Phương Tịch sao cũng được gật đầu, đi theo một đám tu tiên giả rời khỏi linh dược viên.

Vừa mới ra khỏi trận pháp hắn đã cảm nhận được nhiệt độ bốn phía nóng hơn rất nhiều.

Thần thức quét qua, hắn lại phát hiện chỗ của Hô Diên gia chính là một ốc đảo trong sa mạc, từng mảng kiến trúc xây dựng dọc theo một hồ nước có hình như trăng lưỡi liềm ở trung tâm, lộ ra vẻ phong tình dị vực.

Huyết Sát Điện ở giữa mảng kiến trúc này, xây dựng rất vuông vức, dùng một loại gạch đá màu đỏ sậm làm tài liệu chủ thể.

Hô Diên Đấu cung kính mời Phương Tịch vào trong điện, trước hết hắn thấy một tiểu nữ hài bưng một cái khay đến, trên đó là linh trà màu đỏ sậm: "Tiền bối mời dùng trà..."

Phương Tịch quét thần thức qua, xác nhận ốc đảo này ngay cả một Nguyên Anh lão quái cũng không có, lại xác nhận linh trà này cũng không có vấn đề gì, nên uống một hớp, cảm nhận đầu tiên là một mùi sữa xông vào mũi, ngay lập tức vậy mà dư vị mang theo từng vị ngọt ngào, cảm giác vô cùng đặc biệt.

Hắn uống linh trà, cũng không khách khí: "Ta lạc đường đến tận đây, không biết ngươi có địa đồ và giới thiệu thế lực phụ cận không?"

"Đây... Đương nhiên có."

Hô Diên Đấu hơi do dự rồi lấy một cái ngọc giản ra: "Lưu Sa Đồ Chí này chính là Hô Diên nhất tộc ta cho tộc nhân tu tiên vỡ lòng sử dụng, nếu tiền bối không chê..."

Đương nhiên Phương Tịch không chê, hắn cầm trong tay, thần thức quét qua thì trên mặt nhiều hơn một tia hiểu rõ: 'Quả nhiên là tu tiên giới Tây Mạc... Chỗ này chính là Nguyệt Nha Hồ, do Hô Diên gia chiếm cứ... Chỗ ở của Hô Diên gia gọi là Lưu Sa Vực, bá chủ chính là tông môn Nguyên Anh - Hoàng Sa Phái!'.

'Vậy mà đã đến giới này, cơ hội khó được kia cũng không thể bỏ qua...'.

Lúc này, đương nhiên hắn có thể nhất niệm tiến về các giới như Hồng Nhật, lúc trở lại thì sẽ dựa theo bố trí trước đó mà xuất hiện bên cạnh Nguyên Hồn Đăng ở tu tiên giới Nam Hoang.

Chỉ là kể từ đó hắn lại muốn đến tu tiên giới Tây Mạc thì cũng không biết là chuyện ở ngày tháng năm nào.

Nam Hoang và Tây Mạc cách nhau không biết bao nhiêu vạn dăm, lại có rất nhiều nguy hiểm.

Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám nói có thể dễ dàng đi và về.

Đương nhiên Phương Tịch nghĩ đi một chuyện đến tu tiên giới Tây Mạc không dễ dàng nên ít nhất cũng phải thu mua đặc sản bản thổ một phen, bất kể là linh vật đặc thù hay là các loại bí thuật, bí quyết, thậm chí là truyền thừa tu tiên... Chỉ cần qua tay bán ra ở tu tiên giới Nam Hoang thì nói không chừng đều là lợi nhuận gấp mấy lần!

Nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, sau khi hàn huyên với Hô Diên Đấu vài câu thì nói: "Ta đến đây đang định tìm chỗ ở tạm một thời gian, khôi phục pháp lực..."

Hô Diên Đấu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó khom người thật sâu: "Kính xin tiền bối nhất thiết phải ngủ lại ở Hô Diên gia, nhà ta lập tức sửa sang lại động phủ có linh khí tốt nhất."

"Có thể."

Phương Tịch như trầm ngâm một phen sau đó mới gật đầu đồng ý.

Đêm khuya.

Tinh anh của Hô Diên gia nhất tộc đều tụ tập vào trong một mật thất.

Ầm ầm!

Đi kèm với đại môn mật thất đóng lại thì Hô Diên Đấu cũng thở phào nhẹ nhõm: "Có mật thất do Cấm Thần Thạch này chế tạo thành, cộng với trận pháp bên ngoài... Dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể thăm dò mật đàm của chúng ta."

"Đại bá... ".

Một lão niên Trúc Cơ tóc trắng xoá run run rẩy rẩy mở miệng, đối mắt lại rất sáng tỏ: "Chẳng lẽ tin tức là thật? Trong bản tộc, thật sự có một Nguyên Anh lão quái ngủ lại?"

"Đúng vậy... Lại còn trực tiếp xuất hiện ở linh dược viên khiến Tiểu Man giật nảy mình."

Hô Diên Đấu thở dài một hơi: "Trong lúc vị tiền bối kia ở trong bản tộc thì các ngươi phải hầu hạ cẩn thận... Nếu không rước lấy một trận lôi đình thịnh nộ thì gia tộc cũng sẽ không ra tay cứu các ngươi, dù sau đa phần Nguyên Anh lão quái đều hỉ nộ vô thường, mặc dù vị này nhìn có vẻ rất giảng đạo lý nhưng cũng không thể không phòng."

"Xin Thái Thượng trưởng lão yên tâm, chúng ta đã biết..."

Một bà lão hung dữ nhìn mọi người ở đây: "Nếu có người làm trái, gây họa cho gia tộc thì Hình Pháp Đường của gia tộc thiết lập là vì chuyện này!"

"Rất tốt... Mượn cơ hội vị tiền bố này ở lại, Nguyệt Nha Hồ Hô Diên gia ta cũng có thể thừa cơ uy hiếp mấy thế lực lớn ở gần đây..."

Hô Diên Đấu lưng còng thỏa mãn vuốt vuốt chòm râu.

Bất chợt một Trúc Cơ trung niên mở miệng: "Thái thượng trưởng lão... Chúng ta không vì chuyện đó mà làm khó sao? Bây giờ đúng lúc có một tu sĩ Nguyên Anh đưa tới cửa, quả thật là cơ hội trời cho đó..."

"Ừm, lời ngươi nói ta cũng nghĩ đến, cho nên chuẩn bị ở trên tộc hội thảo luận một chút."

Hô Diên Đấu vừa dứt lời thì tu sĩ Trúc Cơ ở đây đều nhao nhao biến sắc, rõ ràng chuyện đó liên can rất trọng đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận