Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 547: Triệu hoán

"Lão gia hỏa nói nhảm quá nhiều, nhận lấy cái chết dưới kiếm!"

Phương Tịch quát lớn.

Từ trước đến nay tính tình của hắn cũng không phải là mặc người đánh mà không hoàn thủ.

Lúc này Thanh Hòa Kiếm hóa thành một đạo thanh sắc lưu quang bay ra, chợt nổ tung đầy trời, hóa thành mười hai ức chín nghìn sáu trăm vạn Thanh Hòa Châm, gần như phủ khắp hư không!

Phốc phốc!

Từng cây châm nhỏ bay đâm, liên miên bất tuyệt.

Mặt Thanh trưởng lão không đổi sắc, thân ngoại hóa thân của lão kháp một pháp quyết, tế lên một món ngũ thải vũ y.

Từng màu sắc sặc sỡ trên lông vũ, phù văn tinh mịn liên tục lấp lóe, bảo vệ chắc chắn bản thể vào bên trong.

Vô số Thanh Hòa Châm đâm vào trên đó, phát ra tiếng giòn văng như châu rơi khay ngọc!

"Nhanh!"

Phương Tịch tay kết kiếm quyết, Thanh Hòa Châm đầy trời lại phân liệt lần nữa, hóa thành Thanh Hòa Vô Hình Châm vô ảnh vô hình.

Những Vô Hình Châm cấp Phi Mễ bởi vì quá nhỏ bé nên có thể trực tiếp thẩm thấu ngũ thải hộ thuẫn, tiến vào trong cơ thể của thân ngoại hóa thân và Thanh trưởng lão rồi bám vào pháp lực, chui thẳng vào trong khí hải đan điền.

"Chết!"

Phương Tịch dùng thần thức phụ trợ khống chế, khiến từng cây Thanh Hòa Châm hung mãnh bộc phát trong đan điền của cả hai!

Thanh trưởng lão ứng biến rất nhanh, mi tâm lão chợt hiện lên một Phượng Triện Văn kỳ dị, rồi lão chợt kháp quyết.

Trong ngân quang lấp lóe, thần hình của lạo chợt hư hóa, từng cây Thanh Hòa Châm hiện ra trong hư không, chúng đã mất đi mục tiêu.

Mà thân ngoại hóa thân của lão thì phản ứng hơi chậm một nhịp nên đã bị vô số Thanh Hòa Vô Hình Châm đâm rách đan điền, sau đó chợt bạo phát!

Phốc phốc!

Từng tia Thanh Hòa kiếm khí bạo phát trong cơ thể của thân ngoại hóa thân rồi bay ra ngoài cơ thể...

Trong nháy mắt, thân ngoại hóa thân của Thanh trưởng lão dường như chịu cực hình ngàn đao bầm thây, mặc cho thể phách của nó kiên cố thế nào cũng khó mà ngăn cản, bắt đầu phân giải từ hạt phân tử cực kỳ nhỏ...

"Phượng Thanh nói không sai, kiếm thuật này thật sự ác độc..."

Phượng Triện Văn ở mi tâm của Thanh trưởng lão lấp lóe quang mang, thần sắc của lão rất ngưng trọng: "Nhưng ngươi... Cũng không phải là kiếm tu!"

Từ khi Phương Tịch cầm Thanh Hòa Kiếm đời bốn xuất đạo đến nay vẫn luôn được người khác xem như tuyệt thế kiếm tu Luyện Kiếm Thành Ti, đây vẫy là lần đầu tiên hắn bị người khác nhìn thấy rõ nội tình!

"Chết!"

Hắn căn bản không đáp, tay vẫy nhẹ, đa phần Thanh Mang Châm trở về, hóa thành Thanh Hòa Kiếm càng thon dài hơn.

Thanh Hòa Kiếm lăng không trảm ra, hóa thành một đạo thanh sắc kiếm khí dài hơn ngàn trượng, đập qua Thanh trưởng lão như trụ trời khuynh đảo.

Thanh trưởng lão khoát tay, hai thanh phi đao trắng bệch như dùng xương trắng chế thành xuất hiện rồi đan chéo nhau nghênh đón kiếm khí khổng lồ ở giữa không trung.

Phốc phốc!

Trong hai tiếng trầm đục, một màn khiến người khác phải kinh ngạc phát sinh.

Hai thanh phi đao kia rõ ràng có chất liệu bất phàm lại bị Thanh Hòa kiếm khí từ một phân thành hai, trực tiếp biến thành bốn đoạn, linh quang ảm đạm, từ giữa không trung rơi xuống.

Thế đi của thanh sắc kiếm khí không giảm, nó chém lên ngũ sắc quang thuẫn do ngũ thải vũ y hình thành.

Sau một tràng âm thanh rợn người vang lên thì ngũ thải vũ y hiện ra từng vết nứt màu xanh rồi chợt nổ tung...

"Trảm Yêu Kiếm? !"

Thanh trưởng lão hừ lạnh, thanh Trảm Yêu Kiếm của Vân Kiệt Tử này cũng không biết đã dùng bao nhiêu tinh huyết của đại yêu cấp bốn khai phong, uy năng của nó ngay cả lão cũng thần kinh hãi không thôi, thảo nào vừa rồi thân ngoại hóa thân và hai món linh bảo lại bị phá dễ dàng như vậy!

Lão đối mặt với Thanh Hòa kiếm khí, mi tâm chợt lóe ngân quang, thân hình lại trở nên hư ảo.

Thanh Hòa kiếm khí xuyên thấu ngũ thải vũ y nổ tung, lại chỉ có thể phí công cực khổ mà phá toái hư không.

Lợi dụng chiêu thần thông 'hư hóa' này, dường như Thanh trưởng lão đã đứng ở thế bất bại!

"Ha ha, trưởng lão Thiên Phượng Nhất Tộc cũng chỉ biết ẩn nấp thôi sao? Lại đến!"

Phương Tịch tay cầm Thanh Hòa Kiếm, tùy ý chém ra.

Từng tia Thanh Hòa kiếm khí tung hoành hư không, mang theo sự sắc bén cực hạn và lực sát thương với yêu tộc.

Hắn đã thấy rõ ràng, mặc dù Thanh trưởng lão dựa vào sự nắm giữ với lực lượng hư không mà có thể làm giống Phượng Thanh tạm thời 'hư hóa' bản thân, không sợ công kích của Thanh Hòa Kiếm nhưng chắc chắn cũng phải trả giá lớn!

Ít nhất là pháp lực tiêu hao rất khủng bố, không thể nào duy trì lâu dài, nếu không thì lão đã sớm vô địch!

Quả nhiên!

Đối mặt với tia Thanh Hòa kiếm khí thứ hai, thứ ba Thanh trưởng lão cũng không chọn hư hóa bản thân mà là trực tiếp đùng độn tốc để né tránh!

Sưu!

Thanh quang và ngân quang lấp lóe quanh người lão, dây dưa... Lão chợt lui lại trăm trượng!

Đúng lúc này, Thanh trưởng lão biến sắc, chợt thay đổi thành một tư thế cực kỳ khó chịu, biên độ động tác của lão lớn đến mức khiến khớp xương toàn thân đều phát ra tiếng nổ tung giòn giã!

Phốc!

Trong hư không như có hào quang lóe lên, Thanh trưởng lão chợt cúi đầu, nhìn cánh tay của mình, chỉ thấy lông vũ trên đó vỡ vụn, chẳng biết từ lúc nào đã có một vết thương mỏng như cánh ve!

Phương Tịch thu hồi đa phần Thanh Mang Châm nhưng nãy giờ vẫn có một phần Thanh hòa Vô Hình Châm trải rộng trong hư không xung quanh, hình thành từng cạm bẫy vô hình!

Dưới kiếm trận vô hình này thì tốc độ mà Thiên Phượng Nhất Tộc vẫn luôn kiêu ngạo đã trở thành lợi khí giúp chúng tự sát.

"Trảm!"

Hắn thét dài, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo thanh sắc kiếm hồng, chợt bay đến.

Đối mặt với một đạo thanh sắc kiếm quang càng mạnh hơn trước đó, mi tâm của Thanh trưởng lão chợt lóe quang mang, lão lại muốn thi triển 'thuật hư hóa' lần nữa!

Đúng lúc này, từ trong kiếm quang chợt có một quân cờ trắng bay ra!

Ba!

Trong tiếng hạ cờ thanh thúy, quân cờ trắng phát sau mà đến trước, đánh lên người của Thanh trưởng lão rồi hóa thành một phù lục bằng ngọc, phía trên đó có một Phượng Triện Văn không hoàn chỉnh.

- Cấm Không Phù!

Hư không mơ hồ hỗn loạn, Thanh trưởng lão thấy vậy thì sắc mặt hoảng sợ, nhanh chóng phun ra một viên châu màu bạc.

Bên trong viên châu màu bạc này có vô số phù văn lít nha lít nhít lấp lóe, nó vừa xuất hiện thì hư không vốn bị Cấm Không Phù đảo loạn đã nhanh chóng khôi phục lại.

Dù như vậy thì lão 'hư hóa' cũng chậm hơn trước một chút.

Sưu!

Kiếm hồng của Phương Tịch xuyên qua, Thanh trưởng lão không chút hư hao, lại xoa đan điền của bản thân, lão lại hư hóa lần nữa.

Một cây Thanh Hòa Châm bị hư không na di, xuất hiện ở bên ngoài cơ thể của Thanh trưởng lão.

Trước đó Phương Tịch dùng Cấm Không Phù để nhiễu loạn hư không, mặc dù bị Thanh trưởng lão bình ổn lại nhưng vẫn chậm một chút nên không kịp ngăn cản Thanh Hòa Vô Hình Châm của Phương Tịch nhập thể.

Thần sắc của Thanh trưởng lão vô cùng ngưng trọng.

Trận đại chiến đến giờ, lão đã có thoái ý.

Lão vốn cho rằng mình cộng với Phượng Thập Tam thì dư sức hạ gục Vân Kiệt Tử Nguyên Anh sơ kỳ.

Lão lại không ngờ rằng đối phương không chỉ tấn thăng trung kỳ mà còn là một Khôi Lỗi Sư cấp bốn!

Hắn chỉ dựa vào linh thú và khôi lỗi đã gần như đẩy Phượng Thập Tam lâm vào tuyệt cảnh.

Mà dù mình đã xem trọng đối phương một bậc nhưng cũng không thể ngờ được Vân Kiệt Tử Nguyên Anh trung kỳ, tay cầm thanh Trảm Yêu Kiếm kỳ quái này lại có thể địch nổi yêu tu cấp bốn thượng phẩm!

'Xem ra hôm nay không thể nào giữ lại tên Vân Kiệt Tử này rồi, chỉ có thể tạm thời rút lui... Sau này gọi thêm Loan trưởng lão cũng hợp lực hạ người này.'.

Ánh mắt của Thanh trưởng lão đọng lại, sau đó trên người lão có một đoàn thanh quang bộc phát.

Lệ!

Thân hình của lão trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một con Đại Thanh Hỏa Loan Điểu!

Hình thể của nó tương tự với Tiểu Thanh nhưng lại lớn hơn mấy lần, từng tia kiếm khí vô hình chém lên vũ dực của nó, lưu lại vết kiếm rất sâu.

Nhưng so với thân thể yêu tộc khổng lồ thì đây chỉ là vết thương nhỏ!

'Lão yêu tu này muốn chạy rồi!'.

Trong nháy mắt Phương Tịch đã nhìn ra được ý định của Thanh trưởng lão.

'Nhưng ta sao có thể để ngươi chạy thoát?'.

Thần thức của hắn chui vào trong Chư Thiên Bảo Giám, nhìn thấy ở trong Cửu Châu giới có một thanh niên đang ngồi khoanh chân trong động phủ.

Cửu Châu giới.

"Ai... Đi theo bản thể lăn lộn thì ba ngày đói chín bữa, có chuyện ta còn phải lên trước..."

Ngoại Đạo Nguyên Anh đã đoạt xá Trương Hỏa Hoa thở dài rồi quát lớn: "Thái Nhất... Tiếp quản toàn diện quyền hạn của động phủ, tạo ra giả tượng ta vẫn còn ở đây!"

"Vâng, chủ nhân!"

Một tiếng đồng âm vang lên.

Sau đó ngân quang chợt lóe, thân thể Trương Hỏa Hoa cứng đờ, Ngoại Đạo Nguyên Anh trong cơ thể đã bất chợt biến mất không thấy đâu nữa!

Tu tiên giới Nam Hoang.

Hắc quang chợt lóe, Ngoại Đạo Nguyên Anh dùng thân thể Nguyên Anh xuất hiện thì đã thấy Tiểu Thanh dẫn đầu vài con khôi lỗi cấp bốn đại chiến với Phượng Thập Tam, nó không khỏi cười hắc hắc: "Cảnh tượng hoành tráng quá..."

Lúc này Phượng Thập Tam đã bị ép hiện bản thể từ lâu, gã hóa thành một con Ngũ Thải Thiên Phượng to lớn, trên lông vũ năm màu trên thân nó còn kèm theo từng đạo ngân sắc quang huy, như sắp lập tức thi triển thần thông hư không bỏ chạy vậy.

Thậm chí lần trước gã còn dựa vào loại thần thông này mà thoát được Thanh Hòa Kiếm của Phương Tịch truy sát!

Lệ !

Ngũ Thải Thiên Phượng vỗ cánh nộ minh, từng đạo phong nhận xen lẫn tơ bạc từ hai cánh của nó bay ra.

Đôi mắt Phong Sí Hổ cấp bốn trung phẩm dại ra, nó mặc trên thân hiện ra vết thương rất lớn, từng sợi dây leo ở dưới huyết nhục nhúc nhích.

Sưu!

Nó chợt rung động hai cánh, bay đến bên cạnh Ngũ Thải Thiên Phượng, tự bạo nhục thân và yêu đan!

Ầm ầm!

Một con yêu tộc cấp bốn trung phẩm tự bạo tạo thành vòng xoáy linh lực kinh khủng, trong nháy mắt đã thôn phệ Ngũ Thải Thiên Phượng.

Chờ sau khi linh lực bình ổn lại thì vũ dực của Phượng Thập Tam đã bất chợt mất hơn phân nửa: "Ta nhớ kỹ các ngươi..."

Gã oán hận liếc Tiểu Thanh rồi miệng chợt niệm một câu chú văn.

Từng sợi lông vũ rụng xuống, ngân sắc quang hoa hội tụ lại trên đó, nhanh chóng ngưng kết thành một Phượng Triện Văn.

Ngay lúc Phượng Thập Tam sắp thi triển thần thông chạy trốn...

Ba !

Tiếng hạ cờ thanh thúy vang lên!

Chính là một quân cờ trắng từ bản thể Phương Tịch bay thẳng đến!

Quân cờ trắng như tuyết ở giữa không trung hóa thành một tấm Cấm Không Phù, tản ra ba động nhiễu loạn hư không.

Phượng Thập Tam hừ lạnh, bất chợt thôi động nội đan, phun ra một ngụm tinh huyết, nhanh chóng tiêu trừ hư không hỗn loạn.

Đối với Thiên Phượng Nhất Tộc thì muốn bình phục loại ba động này cũng không phải là chuyện quá khó.

Dù sao, Cấm Không Phù này chỉ là do Phương Tịch vẽ, cũng không hoàn chỉnh!

Nếu Chư Thiên Bảo Giám chân chính xuất thủ thì dù chỉ một tia dư uy, Phượng Thập Tam cũng chắc chắn chạy không thoát.

Nhưng lúc này, mắt thấy tên yêu tu này sắp hoàn toàn hư hóa.

Ngoại Đạo Nguyên Anh thuấn di một cái đã xuất hiện ở sau lưng của Phượng Thập Tam, một thanh tiểu kiếm đen nhánh xuất hiện trong tay nó.

Ong!

Thần Anh Kiếm phát ra tiếng kiếm minh đáng sợ, nó chợt lóe lên.

Chờ đến khi nó xuất hiện lại thì đã đột phá sau lưng của Phượng Thập Tam, tần hư không phòng ngự bạc trắng kia lại không có tí tác dụng nào.

Phốc!

Ma sát khí chợt hiện trên Thần Anh Kiếm, trực tiếp xé rách vết thương trước đó của Ngũ Thải Thiên Phượng.

Một thần hồn Ngũ Thải Thiên Phượng bai ra, ở giữa còn có một viên thanh sắc nội đan mang theo đường vân tơ bạc, dáng vẻ của nó lộ rõ sự khủng hoảnh khi đại họa lâm đầu.

Nó thuấn di một cái, đã muốn rời xa chiến trường.

Trong nháy mắt tiếp theo, một thanh tiểu kiếm đen nhánh đã xuyên qua con Thiên Phượng này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận