Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 776: Tân giới

Thời gian mấy chục năm chỉ như cái búng tay.
Giáp Dậu giới.
Bởi vì hạ giới quá nhiều nên Phương Tịch cũng lười đặt tên cho từng giới mà dứt khoát lấy Thiên Can Địa Chi để đánh dấu.
Hắn mặc một bộ thanh bào, tay cầm phật châu, bên hông còn treo một cái linh đang vàng óng.
Mỗi khi hắn bước ra một bước đều có từng đó kim liên nở ở dưới chân, từng tiếng Phạn âm vang vọng bốn phía, tẩy rửa tâm linh.
"Phạm Âm Kim Linh phối hợp với phật châu... Cũng miễn cưỡng có chút hiệu quả tưới nhuần thần thức."
"Nhưng mà đối với tâm ma sau này cũng không có tác dụng lớn gì."
Phương Tịch có chút cảm khái.
Sau khi đến Phản Hư thì bảo vật mà Nguyên Anh, Hóa Thần xem như tính mạng đã không còn quá quan trọng.
Chờ sau này tu vi càng cao thăm hơn thì hai món phật bảo nào có thể vứt... Đương nhiên không phải thật sự vứt đi mà là dùng để trao đổi một chút tài nguyên hoặc ban thưởng cho thuộc hạ.
Bây giờ Địa Tiên giới không nổ ra đại chiến, Nhân Gian giới thì Phương Tịch long bàn hổ cứ nên tâm trạng của hắn vô cùng bình thản.
Lúc này, sau khi hắn nằm ngửa mấy chục năm rồi mới bắt đầu hình trình chư giới, ngoại trừ thu thập mảnh vỡ của Chư Thiên Bảo Giám ra thì chính là tìm kiếm một số linh thực và linh thú đặc biệt để bổ sung vào hệ sinh thái của Địa Tiên Linh Cảnh.
"Giới này..."
Phương Tịch phóng thần thức ra ngoài, phạm vi đạt đến mấy ngàn dặm, rất nhanh hắn đã tìm được một nơi có người ở.
Sau đó, nét mặt của hắn lập tức hơi cổ quái khi nhìn thấy từng xà yêu, lang yêu mọc tứ chi của nhân tộc... Cùng tạo thành một cái trại.
"Xem ra ở đây cũng không phải nhân tộc thống trị, cũng không phải yêu tộc... Mà là... Bán yêu? !"
Hắn nhìn ra được, nhìn những yêu tộc này như hình thù kỳ quái nhưng đa phần vẫn còn hình người, phải là hậu duệ hỗn huyết giữa người và yêu thú.
Chính vì vậy mới có thể chỉ mới cấp một, cấp hai đã hóa hình ra tay chân, bất kể làm chuyện gì cũng rất thuận tiện.
Thậm chí Phương Tịch còn nhìn thấy trong bọn chúng có kẻ thử luyện khí, cũng có tên đang chế tác phù lục...
Thần niệm của hắn vừa động thì đã tìm được chủ của sơn trại, chính là một tên bán yêu loài sói cấp Kết Đan.
Tên bán yêu này đã có hơn phân nửa thân thể là hình người, trên thân chỉ còn lớp lông rất dày, răng nanh lồi ra, tướng mạo rất dữ tợn.
Lúc này tên bán yêu này đang ngồi xếp bằng tu luyện công pháp trong động phủ.
"Yêu thú cũng không thể tu luyện công pháp mà chỉ hô hấp tinh hoa nhật nguyệt theo bản năng..."
"Pháp môn mà tên bán yêu này tu luyện lại là công pháp yêu tộc chính tông..."
Phương Tịch cảm khái: "Chẳng lẽ tu sĩ ở giới này chính là loại 'người tu yêu' này làm chủ sao?"
"Nhưng mà cũng có thể là nơi vắng vẻ nên mới như vậy."
Bây giờ hắn ở hạ giới thật sự không có gì phải kiêng kị.
Lúc này hắn hóa thành một đạo lưu quang bay về phía sơn trại của người tu yêu kia.
Trong động quang, Phương Tịch cũng nhập gia tùy tục, vận chuyển Tam Tương Diệt Nguyên Công mang Tiên Nguyên Khí của Tam Tương Diệt Nguyên Công chuyển hóa thành Thiên Yêu Khí màu xanh sẫm.
Tướng mạo và một số bảo vật trên người hắn cũng ngụy trang tương ứng.
Thiên Yêu Lục Tiên Sách chính là một công pháp cao thâm của yêu tộc, đáng tiếc, sau khi đến Phản Hư thì hắn không thể tu luyện tiếp được nữa.
"Ở Địa Tiên giới chắc sẽ có phần sau công pháp, có thể nói Ngoại Đạo Hóa Thân để ý một phen..."
Tam Tương Diệt Nguyên Công rất thuận tiện nên Phương Tịch không nỡ từ bỏ.
Thế nhưng bây giờ hắn vẫn có thể sử dụng Thiên Yêu Lục Tiên Sách nhưng sau khi đến Phản Hư trung kỳ, hậu kỳ thì hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh như không có thiên Hóa Thần của Khô Vinh Quyết trước đó.
Dù hắn cưỡng ép tăng yêu lực lên nhưng không có thần thông bí thuật tương ứng thì hắn cũng chỉ là một con heo mập...
Ỷ vào cảnh giới cao thâm mà ức hiếp yêu tu Hóa Thần sẽ không có vấn đề gì nhưng gặp phải yêu tu cùng cấp sẽ phải luống cuống.
Sau khi chuyển hóa công pháp, trên người Phương Tịch lập tức hiện ra một tia yêu khí, dường như khiến hắn càng thích ứng với thế giới này hơn, ngay cả áp lực của Linh Vực cũng được giảm đi không ít.
Không sai!
Bây giờ Phương Tịch vẫn có thể hoạt động tự do ở hạ giới đương nhiên là bì hắn có Địa Tiên Linh Cảnh hỗ trợ, Linh Vực luôn triệt tiêu sự áp chế của lực lượng giao diện và pháp tắc thiên địa.
Nếu không thì chỉ trong một hơi thở hắn đã bị ép phải phi thăng.
Độn tốc của hắn vô cùng kinh người, một đạo độn quang màu xanh sẫm trực tiếp hạ xuống trong sơn trại.
Trên một mảnh đất trống, một đám người tu yêu vốn đang bày quầy bán hàng bị dọa đến hồn vía lên mây.
"Vậy mà... Vậy mà đại yêu hóa hình? !"
"Lại còn hóa hình hoàn mỹ như vậy?"
Một nữ hồ ly liếm môi, phe phẩy ba chiếc đuôi: "Đại vương... Có muốn tiểu súc không? !"
"Cút!"
Sắc mặt Phương Tịch không chút thay đổi, lạnh lùng thốt ra một chữ cút.
Một đám bán yêu lập tức sợ tới mức sói chạy heo đột: Là sói chạy heo đột thật sự, một con lang yêu xách da thú bao huyết nhục lại rồi hóa thành một cơn yêu phong chạy mất.
Còn có một con trư yêu đầu heo nhưng thân thể lại trắng tươi mập mạp như con người thở phì phò nhặt mấy tảng đá phù văn dưới đất lên, hai cái mòng còn chưa hóa thành đào một chập, dường như nó muốn đào một cái hố để chui vào...
Nhìn thấy cảnh tượng hoảng hốt như vậy thì Phương Tịch càng nhíu chặt mày hơn.
'Cũng may ngôn ngữ cũng lưu loát, những người tu yêu này cũng hiểu được yêu văn...'.
Hắn nhìn cảnh này thì lập tức truyền âm cho con lang yêu Kết Đan kia: "Đến đây!"
Một lát sau có một cỗ yêu phong xuất hiện, con lang yêu cấp ba kia hạ xuống mặt đất nhìn Phương Tịch hoàn toàn là con người nhưng trên thân lại mang theo yêu khí nồng đậm thì trong lòng thầm kêu khổ quá.
Lúc này trên mặt sói không thể không lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt: "Không biết đại vương từ đâu đến? Thanh Phong Trại nằm dưới trướng của Liệt Diễm Yêu Vương, nói không chừng còn có chút giao tình với đại vương đó... Xin mời đại vương đến động phủ của tiểu yêu, có huyết thực thượng hạng và rượu ngon để cung phụng..."
Con lang yêu này giả vờ như vô tình đảo thần thức qua thì không khỏi càng chấn động hơn.
Dù Liệt Diễm Yêu Vương thì nó cũng có thể cảm nhận được yêu lực của đối phương thâm bất khả trắc.
Nhưng vị yêu vương này, một thân khí tức yêu tộc không sai nhưng lại khiến nó có cảm giác như không có gì cả.
'Chẳng lẽ, thực lực của hắn còn vượt qua cả Liệt Diễm Đại Vương sao? Ông trời phù hộ, tuyệt đối không phải là kẻ thù...'.
Trong lòng lang yêu vô cùng đắng chát.
"Dám dùng thần thức nhìn lén bản tọa? Gan của ngươi lớn thật ..."
Phương Tịch mỉm cười: "Vốn chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, bây giờ xem ra... Chi bằng trực tiếp động thủ thì tốt hơn."
Lúc hắn mỉm cười, lang yêu thầm hô một tiếng không tốt.
Lúc này nó không chút do dự mà hóa thành một cỗ cuồng phong xanh biếc rồi nhanh chóng bắn về phía sau.
Cỗ cuồng phong này của nó cũng có chút lai lịch, chính là thiên phú thần thông của nó, sau này lại trải qua công pháp và bí thuật bồi dưỡng mà hóa thành Thiên Lang Tốn Phong, uy năng đủ để dung kim hóa thiết, dù pháp khí hay linh khí bị cơn cuồng phong này quét đến cũng sẽ bị tổn hại không ít.
Càng quan trọng hơn là nó gồm cả khả năng hộ thân, phi độn, không biết đã giúp nó tránh được bao nhiêu lần nguy hiểm.
Nhưng lần này đương nhiên khác!
Phương Tịch vuốt nhẹ phật châu, một tiểu thần thông Phạm môn xuất hiện, chính là Kim Cương Sư Tử Hống, có tác dụng hàng yêu phục ma rất tốt.
Vù vù!
Con lang yêu ở giữa không trung chỉ cảm thấy bên tai có tiếng sư tử gầm khủng bố truyền đến thì đầu nó lập tức choáng váng, không biết vì sao lại ngã xuống.
Thiên Lang Tốn Phong kia cũng không thể bảo vệ được nó nữa.
Không những vậy, yêu lực cả người nó cũng bị chấn động tán loạn bảy, tám phần, yêu đan uể oải, rốt cuộc nó đã không thể điều động được một chút yêu lực nào nữa.
Tay phải của Phương Tịch nhẹ nhàng chụp một cái, lập tức có một đạo kim quang bay ra, trói con lang yêu này lại rồi rơi xuống trước mặt mình.
Hắn cũng không khách khí mà lập tức bắt tay vào sưu hồn.
Với thần thức bây giờ của hắn thì sưu hồn một con lang yêu cấp ba, đừng nói là di chứng mà con lang yêu này cũng không biết mình từng bị sưu hồn.
Mà từng dòng tin tức đã xuất hiện ở trong đầu của Phương Tịch:
"Tiểu Yêu, Đại Yêu, Yêu Vương... Yêu Thần... Còn Yêu Đình?"
"Quả nhiên giới này là thiên hạ của người tu yêu... ".
"Không ngờ người tu yêu vậy mà cũng tạo thành văn minh, còn có một triều đình... Yêu Thần... Yêu tu cấp bậc Hóa Thần sao?"
Một lát sau, Phương Tịch vứt con lanh yêu này như vứt rác rồi nhìn về phương đông.
Dựa theo ký ức của con lanh yêu này thì nơi đây chỉ có thể tính là khu vực biên thùy của Yêu Đình, nếu cứ đi một mạch về hướng đông sẽ có thành trì của người tu yêu, càng lúc càng phồn hoa hơn, cuối cùng đến Yêu Kinh, chính là nơi ở của Hoàng Đình yêu tộc!
Mà căn cứ vào cảm ứng của Phương Tịch thì mảnh Chư Thiên Bảo Giám kia cũng ở phương hướng này.
'Ai... Xem ra nó đã rơi vào trong tay của người tu yêu rồi.'.
'Cũng may mà không bị người tu yêu lúc trước phi thăng mang đến Địa Tiên giới...'.
Hắn âm thầm thở dài rồi hóa thành một đạo độn quang màu xanh sẫm bay đi xa.
Một hồi lâu sau mới có từng tên bán yêu thò đầu ra nhìn, thăm dò nơi đây: "Yêu Vương kia đi rồi sao?"
"Thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên ta thấy được bán yêu đã hoàn toàn hóa hình..."
"Hình như Thanh Lang Đại Yêu đã ngất rồi..."
Từng bán yêu liếc nhau, đều có chút ngo ngoe muốn động.
Trong yêu tộc, dù thành lập thể chế nhưng thiên tính mạnh được yếu thua vẫn khắc sâu trong huyết mạch.
Lúc này thấy Thanh Lang không chịu nổi một kích thì ánh mắt của từng bán yêu đều lộ ra hung quang mà đến gần...
Rốt cục, một con hổ yêu cấp hai không kìm được mà nhào ra.
Nó hóa thành một con điếu tình bạch ngạch cự hổ ở giữa không trung, há cá miệng to như chậu máu ra cắn về phía lang yêu.
Nhưng một khắc sau!
Ngao ô!
Theo tiếng sói kêu thê lương, một cái đầu Thanh Lang khổng lồ xuất hiện rồi chợt cắn xuống, gặm hết toàn bộ cái đầu của con cự hổ này.
Răng rắc!
Xác hổ to lớn ngã xuống mặt đất, máu chảy như trút.
Cái đầu sói lúc này mới hóa thành từng tia hắc khí, ung dung rơi vào trong cơ thể của Thanh Lang.
"Hừ, cũng không nhìn lại xem tu vi của mình là gì mà đã dám tạo phản rồi sao?"
Nó khinh thường đá xác hổ một cước rồi lại xé chân hổ bỏ vào trong miệng sói, ăn như gió cuốn.
Theo máu rơi xuống, rất nhiều bán yêu thấy hổ yêu ngày thường nghiễm nhiên bá chủ một phương hóa thành huyết thực thì đều run lên cầm cập.
Có một số bán yêu gục đầu xuống nhưng trong đôi mắt lại mang theo sự khát vọng.
Cũng không biết là chúng khát vọng huyết thực cao cấp này hay là thứ khác...
"Hừ, huyết thuế tháng sau sẽ tăng lên ba thành!"
Sau khi ăn uống no nê thì Thanh Lang lại gầm lên: "Đây là trừng phạt các ngươi!"
Tất cả bán yêu đều thầm than thở nhưng lại không dám phản kháng.
Quy củ trong yêu tộc chính là trần trụi như vậy, cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn được diễn giải đến rất nhuần nhuyễn...
Nếu không nguyện ý giao nộp huyết thuế lên thì hoặc bị Thanh Lang ăn hết, hoặc phải lập tức rời khỏi nơi linh mạch này mà trốn vào khu hoang dã.
Từ nay về sau không những tu vi không thể tiến lên mà còn đứng trước nguy hiểm to lớn...
Bởi vậy dù áp bức rất nặng nhưng những bán yêu này cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận