Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 3: Nguyên Sơn Môn (1)

Phương Tịch xuyên không rồi, nhưng lại không hoàn toàn xuyên.

Có thể xem là hắn đã nhị xuyên!

Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên hắn nhị xuyên, trong lòng của Phương Tịch vẫn còn sợ hãi.

Đó là, vào một buổi tối nửa năm trước, sau mấy tháng Phương Tịch xuyên không, hắn cảnh giác giống như một con thú nhỏ đang cẩn thận từng li từng tí xúc giác duỗi ra bốn phía thăm dò tình hình của Thanh Trúc Sơn phường thị.

Biết sao được.... Bản thân hắn tu vi thấp, cũng chưa nắm giữ hoàn toàn di trạch của chủ củ, có lẽ ngay cả lão Mạch Đầu luyện khí tầng hai hắn cũng đánh không lại!

Mà buổi tối hôm đó, có kiếp tu tập kích khu nhà lều!

Dù sao, khu nhà lều cũng không được đại trận thủ sơn che chở, đồng thời phần lớn linh nông tu vi đều thấp.

Mặc dù đều là quỷ nghèo, nhưng cũng có mấy tên kiếp tu trời đánh ngay cả quỷ nghèo cũng cướp!

Dù sao thi thể, huyết nhục, xương cốt và hồn phách của tu sĩ cũng rất đáng tiền.

Lúc ấy, hắn nghe tiếng la giết ở bên ngoài, lại nhìn thấy mấy tên tu sĩ mặc hắc bào bắt đầu giết chóc trong một gian phòng, Phương Tịch bị dọa đến phát run, giống như thịt cá trên thớt, cảm giác này kích thích hắn sâu sắc, làm hắn thức tỉnh Kim Thủ Chỉ!

Kim Thủ Chỉ này, cũng không có bất kỳ biểu hiện bên ngoài hay nhắc nhở hắn, nhưng hắn phát hiện, bản thân có thể xuyên không đến một thế giới khác!

Ngay lập tức, Phương Tịch không do dự lựa chọn xuyên không.

Sau đó, hắn đã đi đến thế giới 'Đại Lương' này.

Hắn quay về phía mặt trời, bộ dạng uể oải duỗi lưng một cái, hắn lẵng lẽ phát thệ trong lòng, cảm giác rất gần với cái chết như vậy hắn không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.

Nhưng mà bây giờ, hắn vẫn phải hưởng thụ thật tốt một lần.

Khóe miệng Phương Tịch mỉm cười.

Dựa vào kết quả mà hắn đã điều tra trong mấy lần xuyên không trước, trong thế giới 'Đại Lương' này cũng không có sự tồn tại của tu tiên giả!

Đồng thời, tốc độ thời gian cũng tương đối giống nhau, chỉ là khác biệt ngày đêm mà thôi.

Nói cách khác, thì ở thế giới bên kia là ban đêm thì ở Đại Lương thế giới là ban ngày.

Ở nơi này, là do một người Hoàng Đế phàm nhân thống trị tất cả.

Mà ở vùng hoang dã thì là nơi sinh sống của một đám sinh vật gọi là 'Yêu ma'!

Dựa theo cách nhìn của Phương Tịch thì bọn chúng chính là yêu tộc huyết thống không thuần khiết, có lẽ cùng có một số quái vật ẩn tàng trong đó.

Cẩn thận như hắn đương nhiên sẽ không ra ngoài đi săn yêu ma, mà là hắn tìm thành trì của phàm nhân - Hắc Thạch Thành, từ đó ẩn núp đến bây giờ.

Tại Nam Hoang tu tiên giới, vàng bạc của phàm nhân chỉ là một loại nguyên vật liệu bình thường, một viên linh tinh có thể đổi được rất nhiều, nhưng ở Đại Lương thế giới, lại có thể dùng rất tốt.

Không bao lâu, tại khu nhà giàu của Hắc Thạch Thành, lại có thêm một vị 'Phương công tử' giàu có một phương.

"Chủ nhân đã tỉnh rồi, chúc mừng chủ nhân đã xuất quan!"

Lúc này, một giọng nói dễ nghe giống như tiếng hót của chim Hoàng Oanh vang lên.

Trong nhóm nha hoàn mặc quần áo xinh đẹp khác nhau, do một người thiếu nữ mặc váy vàng dẫn đầu đi đến trước mặt của Phương Tịch, các nàng chỉnh đốn trang phục rồi hành lễ với hắn.

Một làn gió thơm ngát xông vào mũi, khiến Phương Tịch không khỏi xoa xoa đôi bàn tay của hắn.

Hắn mua một tòa đại trạch viện ở trong Hắc Thạch Thành, sau đó lại mua thật nhiều nhà hoàn và nô bộc.

Mười hai đại nha đầu trong đó, được hắn đặt tên là: Thủy Tiên, Huệ Lan, Giác Mai, Nguyệt Quý, Tường Vi, Thanh Hà, Ngọc Lan, Nguyệt Quế, Kim Cúc, Thúy Trúc, Thược Dược, Bách Hợp.

Thiếu nữ mặc váy màu vàng chính là chưởng sự đại nha hoàn Nguyệt Quế, một thân da thịt của nàng vô cùng mịn màng, đúng thật là tiểu mỹ nhân.

"Ừm, phân phó, chuẩn bị khai tiệc."

Đối mặt ánh mắt ngưỡng mộ cùng cung kính của chúng nữ, Phương Tịch tùy ý một câu phân phó.

Đạo đức của hắn cũng không có thanh cao, nói cái gì là không cần quỳ vân vân... Nô bộc và nha hoàn làm gì có tư cách bình đẳng cùng người khác,

Đúng là tương phản, hắn đế thời cổ đại, hơi bị ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ, xem trọng chính là mạnh được yếu thua.

Đã làm nha hoàn và nô bộc, nếu dám không quỳ, chính là trong mắt không tôn trọng, không thuận theo sự quản giáo của hắn, có thể đánh chết!

Cũng may mắn là những nha hoàn và nô bộc này đã được huấn luyện từ người môi giới, không có ai không bình thường ở đây.

Đối với Nguyệt Quế chúng nữ mà nói, gia chủ như vậy mới là bình thường.

Tựa như thiên kinh địa nghĩa.

Nữa canh giờ sau, ở giữa sảnh của Phương phủ.

Phương Tịch nằm trên ghế dựa mềm, trước mặt của hắn bày đầy sơn hào hải vị.

Tay Gấu, Vi Cá, Tổ Yến, Vịt Quay, Gà hầm cách thủy....

Các loại nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên, đã được đầu bếp tỉ mỉ chế biến, lộ ra mùi thơm nức mũi, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Mà Phương Tịch thì đang hưởng thụ cuộc sống của một địa chủ phong kiến, không cần tự thân động đũa, chỉ cần ánh mắt ra hiệu một chút, lập tức có một tỳ nữ gấp món ngon dâng lên.

Hắn ra hiệu cho Thược Dược bước lên, sau đó hắn nằm trên lồng ngực của nàng, để Nguyệt Quế gắp một miếng thịt hươu cho hắn ăn.

Ai, cuộc sống quá mức hạnh phúc cũng là một loại phiền não, làm nam nhân phải bồi bổ nhiều...

Phương Tịch lại uống một ngụm rượu do mỹ nhân đưa đến, hắn thỏa mãn thở ra một hơi dài.

Dù sao những nha hoàn thanh tú này ai cũng muốn dùng đủ loại biện pháp để bò lên giường của hắn, hắn cũng rất khó xử đó nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận