Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 447: Ngưng Anh Đan

Không lâu sau, một cột sáng từ đảo nhỏ chiếu lên cao, xông thẳng lên trời.

Trong mơ hồ có thể thấy được một trận bàn khổng lồ hiện ra, có mấy người đứng trên đó, phá vỡ hư không tiến vào rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Trên không trung chợt có thêm hai bóng người, chăm chú nhìn đám người Thanh Hư Phái rời đi.

"Xích lão quỷ... Tổ sư gia của các ngươi quả thật thần cơ diệu toán, giữ lại những dư nghiệt của Thanh Đế Sơn này, luôn có một ngày, bọn chúng sẽ không nhịn được..."

Một quái nhân mặc hoàng bào mỉm cười nói với Nguyên Anh lão quái tóc đỏ bên cạnh.

"Chẳng qua là dùng lợi dụ thôi..."

Thần sắc Xích lão quái không thay đổi: "Bích Linh Bàn của bọn chúng đã sớm bị động tay chân, bây giờ, một khi nó phát động thì chúng ta sẽ lập tức biết được động tĩnh chạy đến, nhờ Khiên Dẫn Phù nên có thể thuận thế tiến vào trong bí cảnh, thậm chí khu hạch tâm!"

"Thượng cổ Thanh Đế Sơn di bảo..."

Hoàng bào quái nhân cười hắc hắc: "Khó trách thế nào ngươi cũng phải mời lão phu rời núi, dù sao Động Hư Bảo Thuyền trong tay của lão phu cũng là bảo vật phá giới đại danh đỉnh đỉnh... Mặc dù không thể vượt qua ba ngàn thế giới nhưng đột phá hư không của một cái chỉ là động thiên phúc địa thì đã đủ... Đi đi!"

Hoàng bào quái nhân quát khẽ, một chiếc lâu thuyền màu bạc trong tay trong nháy mắt to lên, trở thành vô cùng to lớn.

Mà ở trên tay của Xích lão quái có một tấp phù lục màu vàng kim nhạt đang chiếu lấp lánh vào hư không chỉ dẫn phương hướng...

...

Ánh sáng lấp lánh như phỉ thúy.

Sau khi vào Linh Ứng Môn, hiện ra trước mặt Phương Tịch là một thế giới bừng bừng sinh cơ!

Dù một bụi cỏ dại ven đường, dường như cũng dính linh khí mà trở thành một cây linh thực.

Phương xa càng là một mảnh xanh nhạt mang theo sinh cơ bừng bừng.

Khô Vinh Quyết của hắn ở trong hoàn cảnh này, vận chuyển cũng trôi chảy hơn mấy phần, Ất Mộc Pháp Thân càng có cảm giác thoải mái dễ chịu toàn thân.

Răng rắc!

Đúng lúc này, một tiếng vỡ vụn vang lên lanh lảnh.

Phương Tịch xoay người nhìn lại, chỉ thấy trên bức tường gỗ như vắt ngang trời kia lại hiện ra một vết nứt to lớn thì không khỏi giật nảy cả mình: "Đây là..."

"Trận này vốn bố trí để thủ hộ Trường Thanh Viên nhưng sau khi chúng ta tiến vào thì cấm chế của nó cũng đang từ từ vỡ vụn... Có lẽ đến cuối cùng, toàn bộ Trường Thanh Viên đều sẽ quy về thái hư..."

Tiếng thở dài của lão quỷ truyền đến.

Ở trong mắt của Phương Tịch, bức tường gỗ khổng lồ này không hề nghi ngờ gì chính là một siêu cấp đại trận bao phủ hơn phân nửa Trường Thanh Viên!

Trận pháp này không chỉ ngăn cách lục địa mà còn bao gồm cả thiên không, lòng đất... Dù tu sĩ Hóa Thần cũng bị chặn ở ngoài cửa!

Mà chỗ Linh Ứng Môn hiển nhiên là trận nhãn quan trọng!

Sau khi ba người bọn họ xông qua trận nhãn thì siêu cấp đại trận khổng lồ này lập tức xuất hiện sơ hở, đang vỡ vụn...

Có lẽ rất nhanh nó sẽ không còn duy trì được nữa, những tu sĩ khác cũng có thể đến!

"Bí cảnh này... Đang vỡ vụn?" Phương Tịch nhanh chóng nói: "Ngoài ra thì e là còn sẽ hấp dẫn những tu sĩ khác đến!"

"Bởi vậy, phải nhanh một chút!"

Lão quỷ cười híp mắt ném ra ngoài một ngọc giản, Phương Tịch bắt vào trong tay: "Đây là địa đồ phần lớn của bí cảnh... Chỗ Cửu Thiên Tịnh Hoa Thủy cũng có đánh dấu, chung ta chia làm hai đường, theo như nhu cầu mỗi bên, cuối cùng tụ hợp ở Thanh Đế Điện nằm ở trung tâm của bí cảnh, không có vấn đề gì chứ? Ở trong Thanh Đế Điện có cách ra ngoài..."

Lão quỷ lộ ra vẻ rất tự tin, dù sao lão cũng cảm thấy đường lui của Phương Tịch đã bị mình chặt đứt!

Chỉ cần đối phương còn muốn sống ra ngoài thì chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp với mình.

"Tự tìm kiếm cơ duyên sao? Được!"

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, thu bản đồ vào trong mắt, nhìn thấy Thanh Đế Điện ở trung tâm, ngoài ra còn có rất nhiều kiến trúc khác được đánh dấu, hắn không khỏi gật đầu.

Sau khi nói chuyện xong, hắn kháp quyết, lập tức điều khiển Thanh Hòa Kiếm hóa thành một đạo thanh sắc kiếm quang, chợt tiêu thất không thấy đâu nữa...

Triển Đồ nhìn độn quang biến mất thì trên mặt hiện ra một tia cảnh giác, đánh ra một pháp bảo cấp ba.

Pháp bảo này chính là một cái ngọc bội màu xanh, huyễn hóa ra một màn ánh sáng màu xanh lục, thủ hộ vững vàng y vào trong.

"Có Thiên Thanh Bội này, người kia thật sự không thể nào dùng thân thức thăm dò chúng ta."

Lão quỷ phát ra tiếng nói trầm thấp: "Bắt đầu đi!"

"Vâng!"

Triển Đồ lập tức lấy ra một bình ngọc đen nhánh, chính là Tụ Âm Bình kia.

Sau khi mở nắp ra, một đoàn hắc khí thoát ra, lại phóng tên quỷ tu Kết Đan hậu kỳ kia ra.

Giọng của lão quỷ trầm thấp, khàn khàn không ngừng niệm chú ngữ, lại có hai tia sáng vàng nhạt từ trong mắt của Triển Đồ bắn ra, chui vào trong đôi mắt của quỷ tu.

Hai tay của Triển Đồ cũng không ngừng kháp quyết, từng tia pháp lực hóa thành cấm chế, đánh vào trong cơ thể của quỷ tu.

Một lát sau, quỷ tu mở mắt ra, vậy mà lộ ra vẻ tươi cười: "Xong rồi!"

"Chúc mừng lão quỷ tiền bối, đã lấy được thân thể!"

Triển Đồ khom người, mang theo chút ngạc nhiên.

"Chẳng qua là tương đương với một thân ngoại hóa thân mà thôi, bản mạng linh thức của lão phu vẫn ở trong cơ thể ngươi, gần như dung hợp làm một với thần hồn của ngươi, đây cũng là hiệu quả của Đồng Mệnh Thuật... Thậm chí còn kém hơn bí thuật thân ngoại hóa thân của ma đạo một chút, nếu bản mạng linh thức của lão phu bị diệt thì không thể nào nhờ thân ngoại hóa thân bảo mạng..."

Lão quỷ lắc đầu nói ra mấy khuyết điểm của bí pháp này.

Đương nhiên sau khi lão thu được thân thể của quỷ tu Kết Đan hậu kỳ này thì với ánh mắt, kiến thức và kinh nghiệm đấu pháp của lão, e là có thể đánh ba bốn tên quỷ tu như trước.

Có thể nói, thực lực đại tiến!

"Lão quỷ tiền bối quả thật mưu tính sâu xa, vậy mà năm đó còn lưu lại một hậu thủ như vậy."

Đương nhiên Triển Đồ biết, muốn luyện chế loại hóa thần này có phần không dễ.

Sở dĩ lão quỷ có thể trong khoảnh khắc thành công, chính vì quỷ tu này là do lão quỷ cố ý bố trí.

"Bớt nói nhiều lời... Bây giờ bí cảnh Trường Thanh Viên rung chuyển, chắc chắn sẽ khiến tu sĩ giới này chú ý, nên động thủ thôi."

Lão quỷ vuốt vuốt chòm râu: "Trước đó lão phu lừa tiểu tử kia thay ngươi đoạt bảo, mặc dù con đường kia có chút bảo vật nhưng vật thật sự quý giá vẫn còn ở trên con đường này... Ít nhất Dược Vương Điện kia không thể bỏ qua, nếu lão phu không nhớ sai thì trong điện này phải có một viên Ngưng Anh Đan... Với tư chất của ngươi nếu lấy được đan dược này thì cũng có năm chắn ngưng kết Nguyên Anh."

"Thế nhưng mà... Bí cảnh này phủ bụi ít nhất cũng vạn năm..." Triển Đồ có chút chần chừ.

"Hắc hắc... Thủ đoạn cất giữ linh đan diệu dược của tu sĩ thượng còn hơn xa tưởng tượng của ngươi, Vạn Tái Không Thanh Bình cũng chỉ là thủ đoạn tương đối bình thường mà thôi..."

Lão quỷ cười hắc hắc: "Chờ sau khi lấy được đan dược và mấy món bảo vật, lại đến Thanh Đế Điện, chỗ đó mới thật sự có trọng bảo!"

"Trọng bảo?"

Đôi mắt của Triển Đồ có chút lửa nóng, khẩu khí của lão quý rất lớn, ngay cả linh bảo cũng chưa chắn có thể xứng với cách gọi này của lão?

"Đó là đương nhiên... Ngươi cho rằng tu sĩ Hóa Thần thượng cổ liều mạng với Thanh Đế Sơn ta thật sự là vì thọ nguyên sao? Bị căm thù chỉ là một mặt, Hóa Thần Tôn Giả của Thanh Đế Sơn ta và cường địch thượng cổ Yêu giới kia lưỡng bại câu thương cũng chỉ là nguyên nhân dẫn đến... Thứ thật sự hấp dẫn những tu sĩ Hóa Thần kia, thậm chí không quan tâm sinh tử, đương nhiên là tiên nhân di bảo!" Lão quỷ nói như chuyện đương nhiên.

"Thượng cổ Yêu giới, tiên nhân di bảo?"

Triển Đồ hỏi: "Yêu giới... Thật sự tồn tại sao?"

"Đương nhiên tồn tại, hơn nữa Yêu giới cũng giống như Nhân Gian giới, đều là vài đại giới dưới Địa Tiên giới... Chúng đã từng xâm lấn Nhân Gian giới của chúng ta, gieo rắc thiên yêu khí, nếu không thì ngươi cho rằng yêu tộc bây giờ đến thế nào?"

Lão quỷ nói: "Về phần vì sao yêu tộc xâm lấn Nhân Gian giới thì lão phu cũng không rõ lắm, chỉ biết có thể liên quan đến mưu tính của đại năng ở Tiên giới... Có lẽ chính là vì đến cướp đoạt bảo vật của tiên nhân ở Thanh Đế Sơn! Bảo vật mà cả thượng cổ Yêu Thánh cũng không tiếc hàng giới đến cướp, ngươi có muốn hay không?"

Thoáng cái hô hấp của Triển Đồ đã trở nên ồ ồ, y lại chợt lắc đầu: "Dù chiếm tiên cơ nhưng ta cũng không phải là đối thủ của đảo chủ..."

"Hắc hắc, đến Thanh Đế Điện, mọi chuyện đã không phải do hắn, hơn nữa, không phải ngươi vẫn còn át chủ bài sau cùng sao?"

Lão quỷ nói: "Với ưu thế trẻ hơn người đó một trăm tuổi của ngươi, chỉ cần ngươi không tiếc bất cứ giá nào thì người kia phải chết chắc không thể nghi ngờ! Đến lúc đó, những bảo vật hắn lấy được trên con đường kia, chẳng qua cũng chỉ may áo cưới cho ngươi..."

...

Thanh hồng lấp lánh.

Phương Tịch cười nhạt, ngọc giản trong tay hóa thành bụi.

'Lão quỷ...'.

Đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng lão quỷ nhưng mà đúng là hắn có hứng thú với truyền thừa của thượng cổ Thanh Đế Sơn.

Ngay lúc hắn đang phi độn, tử quang trầm tĩnh trong mắt hắn, nhìn rừng cây rậm rạp phía dưới.

Mấy hài đồng tinh linh có ngoại hình như nhân loại mọc cánh bị hắn dọa đến chạy tứ tán.

Bọn chúng có đứa trốn trong từng cây cổ mộc, có đứa linh quang trên người chợt lóe, dung hợp với hoa cỏ nào đó...

"Vậy mà đều là mộc chúc tinh linh..."

Phương Tịch tự lẩm bẩm: "Cho phù là linh dược không biết tên nhưng bắt đi cũng có thể làm thuốc..."

Rõ ràng chỗ này rất thích hợp cho yên linh hệ Mộc sinh trưởng.

Thậm chí loại như Thiên Niên Mộc Mị kia cũng không hiếm thấy.

Phương Tịch hóa thành một đạo độn quang xanh bắn nhanh, cuối cùng đi đến một dược viên mây mù mờ mịt.

Hắn đạn chỉ kinh lôi, Thanh Hòa Kiếm không ngừng nhấp nháy, một đạo Tru Tiên kiếm khí thông thiên triệt địa, bắt đầu làm hao mòn cấm chế trên dược viên.

Sở dĩ hắn không hứng thú với những tinh linh nho nhỏ dọc đường là vì Phương Tịch biết có thứ tốt hơn!

Dưới tiền đề ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể có tu sĩ nhúng tay thì đương nhiên trước hết phải lấy được vật có giá trị cao nhất!

Ba!

Hắn tìm được mấy sơ hở của trận pháp, hai tay kháp quyết, lại phóng Vạn Hồn Phiên ra!

Vạn Hồn Phiên oanh minh, từng ngọn Bạch Cốt Chân Hỏa rơi lên cấm chế mây mù.

Chỉ nghe một tiếng 'ong'.

Từng đám mây mù bị Bạch Cốt Chân Hỏa đốt hầu như không còn, hiện ra một dược viên hơi tàn tạ ở phía sau.

Phương Tịch chắp tay đi vào trong đó, hắn tùy ý liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy một cây nhân sâm toàn thân màu xanh ngọc bích, từng cục như rồng.

"Hóa Long Tham... Nhìn trạng thái này ít nhất cũng khoảng mấy ngàn năm dược linh chứ? Vậy mà tùy ý trồng bên cạnh đường?"

Hắn phóng thần thức ra, thần sắc nhanh chóng biến hóa: "Còn có Tiên Kê Thảo... Lại có năm mươi đạo linh văn, thảo dược này trăm năm sinh ra một đạo linh văn, như vậy là phải có trên năm ngàn năm dược linh sao?"

"Đó là một cây Bích Nguyên Quả Thụ, nhìn dưới đất không biết đã rơi xuống bao nhiêu quả, thật sự đáng tiếc... Quả này dù tu sĩ Kết Đan ăn sống cũng có thể tăng trưởng không ít pháp lực... ".

"Màn linh quang trong chỗ sâu nhất kia, lại có cấm chế thủ hộ, còn có linh khí này... Chẳng lẽ là... Chỗ của linh dược vạn năm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận