Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1226: Giết Địch (2)

Liệt Tâm Thần Viên Cung Liệt là võ đạo tông sư, lại là người từng trải, từ trong giọng nói của Phương Tịch, đã nghe ra một luồng sát ý lạnh lẽo, trong lòng không khỏi giật mình, giận quát:
- Tuyệt Tâm? Còn không mau mau ra ngoài cho lão phu?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn trường đều rơi vào trên người một đệ tử Lôi gia.
- Tiểu bối Lôi Tuyệt Tâm, bái kiến Tiên Nhân, Tiên Nhân vạn phúc kim an!
Lôi Tuyệt Tâm không còn cách nào, chỉ có thể làm bộ run rẩy tiến lên, hành đại lễ cúi chào.
Mà ở trong tay áo của hắn, hai con cổ trùng kỳ dị đang được hắn lấy pháp lực thô thiển thôi thúc, chuẩn bị ở thời khắc lạy xuống, sẽ thả ra thương người.
Hai con cổ trùng kỳ dị này tên là Phệ Khí Cổ, chính là hắn từ trên người tu sĩ Bàng môn Miêu Cương kia thu được, cương khí hộ thể, sát khí. .. của tu sĩ bình thường, căn bản không cách nào ngăn cản.
Bị bổ một cái, là có thể cắn phá phòng ngự, chui vào da thịt, gặm nuốt lục phủ ngũ tạng, cực kỳ ác độc!
- Loại kiến cỏ tầm thường, còn dám tới tính toán ta?
Phương Tịch cười lạnh, giơ tay kích hoạt Thiên Ma Tru Tiên Kiếm!
Ánh kiếm màu xanh đen nổi lên, thế như kinh lôi, hóa thành dải lụa lướt qua, đầu của Lôi Tuyệt Tâm đã rớt xuống.
Thẳng đến lúc này, Phệ Khí Cổ trong tay áo hắn mới bay ra, cổ trùng kia to bằng ngón cái, trên người quanh quẩn một tầng dị khí, răng nanh phi thường hung ác.
Sau khi mất đi chủ nhân khống chế, trái lại bị kích phát hung tính, nếu không ngăn cản, sau khi nuốt ăn tinh huyết hài cốt của Lôi Tuyệt Tâm, sẽ ăn toàn bộ người trong doanh địa!
Thậm chí những người trong võ lâm này từng cái khí huyết mạnh mẽ, chính là đại bổ.
Hai con Phệ Khí Cổ nuốt ăn nhiều huyết thực như vậy, hung uy sẽ càng tăng, tạo nên sát nghiệt càng nhiều hơn.
Đến thời điểm, một phần nhân quả sẽ tính ở trên đầu Phương Tịch!
Tuy hắn là Bàng môn, nhưng loại nước bẩn này cũng không muốn tiếp, vì vậy phẩy tay áo một cái, một đạo kim hồng bắn ra, bên trong có phù lục muôn màu muôn vẻ, chính là pháp lực Địa Khuyết Nguyên Chân.
Pháp lực này vô cùng bao la, hóa thành thiên la địa võng, bao vây hai con Phệ Khí Cổ ở bên trong, ngũ hành năm màu cuốn một cái, một luồng bính đinh chân hỏa xuất hiện, trực tiếp luyện hai con cổ trùng thành tro tàn!
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Phương Tịch mới cười lạnh một tiếng, hóa thành ánh kiếm bay đi.
Từ khi hắn dừng kiếm quang, đến giết người rời đi, chỉ một lát mà thôi.
Mà Lục Tinh Môn, dù là đệ nhất môn phái võ lâm ở đất Thục, lại có vài vị tông sư tọa trấn, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Cái trán Lôi Oanh đổ mồ hôi lạnh:
- Người này hỉ nộ vô thường, hơi một tí liền giết người, tất nhiên là Bàng môn Kiếm Tiên... Cũng không biết Tuyệt Tâm làm sao chọc đối phương.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy vài tên trưởng lão Lôi gia như điên chen chúc lên, xé quần áo của Lôi Tuyệt Tâm, hai mắt đỏ thẫm, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Không có... làm sao lại không có?
- Thuốc giải... thuốc giải ở nơi nào?
Thanh âm thê thảm, quả thực làm người không rét mà run.
- Các ngươi, đây là làm cái gì?
Lôi Oanh và Cung Liệt liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ cảm thấy trong này tựa hồ có một âm mưu to lớn.
- Mặc cho ngươi chịu nhục, mưu tính đã lâu... dưới một kiếm, tất cả vương đồ bá nghiệp đều thành bụi bặm!
Phương Tịch một kiếm chém kẻ thù, không khỏi đại khoái nhân tâm.
Tung kiếm đi tới, mười bước giết một người, ngàn dặm không ngừng chân, vốn là một chuyện vui lớn của nhân sinh.
Mà tu sĩ, tương tự chú ý tâm trí thông suốt.
Lúc này hắn điều động kiếm quang bay vào hạch tâm Thương Mang Sơn.
Ở trong rừng sâu núi thẳm, không có khí tức hồng trần quấy rầy, càng có lợi cho tu luyện.
Hắn nhìn trúng một nơi, hạ xuống trên ngọn núi, tìm một sơn động tiện tay bố trí cấm chế ngũ hành, liền bắt đầu tĩnh tọa luyện khí.
Sơn mạch này mênh mông, các loại thiên địa nguyên khí tương đối dồi dào, có lợi cho tu hành.
Bây giờ Phương Tịch cũng không phải mấy lão quái vật lánh đời của chính đạo hoặc Phật môn thiền tông, có thể ở thế gian pha trộn, hồng trần ngao du, đạo hạnh trái lại tinh tiến.
Bây giờ hắn còn ở giai đoạn đánh bóng cơ sở, căn cơ tự nhiên càng ngày càng nện vững chắc cho thỏa đáng.
Người tu hành ở giai đoạn Kiếm Tiên này, thường thường khoảng cách chênh lệch rất lớn.
Trong đó vừa có hàng lởm tạp gia của Bàng môn, cũng có Huyền môn chính tông mấy đời nối tiếp nhau tu hành, pháp lực hùng hậu, cầm chí bảo tiền cổ, thậm chí có tồn tại dám đối kháng Tán Tiên!
Phần lớn người tu hành, cả đời chỉ có thể đảo quanh ở cảnh giới này.
Dù là đệ tử bình thường trong Huyền môn chính tông, hoặc người căn cơ thượng thừa trong Bàng môn, cũng phải phí vài kiếp mới có thể vượt qua, cầu được Tán Tiên công quả.
Người tu hành một đời, dài hơn phàm nhân rất nhiều, hơi một tí là mấy trăm năm khổ luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận