Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 162: Qua đời

Hạ đi thu đến.

Những bông lúa sung mãn đến mức như muốn rũ xuống mặt đất trong mười ba mẫu linh điền của Phỉ Thúy Nhai, có thể thấy những hạt linh cốc tròn đều trong đó.

Phương Tịch cầm một cái lưỡi hái bắt đầu thu hoạch.

Số lượng Xích Huyết Linh Mễ thu hoạch được không chênh lệch bao nhiêu với tính toán của hắn, một mẫu đất thu được ba trăm cân linh mễ.

Trong lúc đó, Hủ Mộc lão đạo vẫn mặt dày tới của muốn giới thiệu cho Phương Tịch vài Linh nông nhà mình, nhưng Phương Tịch trực tiếp từ chối.

Sau đó Vi Nhất Tâm cũng đến, khoe khoang lần trước y ra ngoài thu hoạch tương đối khá, còn mời Phương Tịch ra ngoài thám hiểm với mình.

Đối với chuyện này đương nhiên Phương Tịch vẫn trợn mắt cự tuyệt.

Đến lúc này, giao tình của hắn với hai nhà này mới càng ngày càng nhạt hơn.

Đây chính là ý muốn của Phương Tịch.

Kho lúa trong tứ hợp viện, sau khi Phương Tịch mang một túi linh mễ cuối cùng nhập kho xong, hắn không khỏi thở ra một hơi dài.

Lao động liên tục mấy ngày, dù hắn cũng cảm thấy hơi rã rời.

Sau khi đả tọa điều tức xong, Phương Tịch lấy Linh mễ vừa thu hoạch xong ra nấu một nồi cơm Xích Huyết Linh Mễ.

Hô hô!

Sau khi cơm chín, hắn giở nắp nồi lên, thấy một nồi Linh mễ đỏ bừng, hơi nóng vẫn đang không ngừng bốc lên.

Chỉ là trong hơi nóng còn bốc lên một mùi tanh.

Phương Tịch cầm đũa gắp chút cơm lên nhấm nháp thử liền nhíu mày: Đúng là cảm giác rất thô, lại có chút mùi tanh... Tốt nhất là đừng ăn như vậy mà làm thành loại bánh ngọt khác để ăn."

Nhưng sau khi ăn Xích Huyết Linh Mễ xong, hắn lại cảm thấy khí huyết trong cơ thể sinh động, không kém bao nhiêu với ăn thịt Thái Tuế.

'Du sao thì linh mễ này cũng không phải cho ta ăn mà là cho Thái Tuế ăn, cứ vậy đi...'.

Muốn Thái Tuế sinh thịt thì phải cung cấp lương thực không ngừng.

Phương Tịch tin rằng linh mễ của tu tiên giới nhất định sẽ tốt hơn gạo của phàm tục nhiều.

"Đến lúc đó, ta trồng linh mễ, linh mễ cho Thái Tuế ăn, rồi lại cắt thịt thịt Thái Tuế cho Yêu Ma Thụ ăn... Một sản nghiệp dây chuyền tự sản xuất tự tiêu thụ hoàn mỹ."

Có thể giữ lại chút linh mễ làm giống để năm sau tiếp tục trồng.

Kể từ đó, có thể tương đương với việc không ngừng cung cấp thịt Thái Tuế, không cần phải ra ngoài kiếm huyết nhục.

Đây cũng là giảm bớt nguy cơ bại lộ Yêu Ma Thụ.

"À, còn phải đi trả linh thạch, ta chính là người giữ lời."

Phương Tịch cố tình giữ lại sáu trăm cân Xích Huyết Linh Mễ chính là để trả lại cho Hủ Mộc lão đạo.

Lúc trước hắn mượn lão đạo này hai mươi khối linh thạch để mua Phi Thiên Phù, ánh mắt quyết đoán của lão cũng không tệ.

Đáng tiếc trong những tên hậu duệ của lão bất thành khí quá nhiều, tương lai của Mộc gia thật đáng lo.

Trước đó mặc dù Hủ Mộc lão đạo võ ngực cam đoan tộc nhân của lão sẽ làm việc hết sức nhưng Phương Tịch vẫn cự tuyệt là vì không muốn bị người khác quấy rầy.

Chuyện này với trả tiền không có liên quan.

'Nhưng... Sau này ta bắt đầu tu luyện Trường Sinh Thuật, sẽ không thể nào rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa... Đúng là cần một ngươi như vậy đến giúp ta tìm hiểu tin tức, thậm chí là mua vật tư...'.

'Nhưng tuyệt đối không thể chọn người trưởng thành, tốt nhất vẫn là bồi dưỡng từ nhỏ sẽ trung thành và tận tâm hơn...'.

'Vẫn là quá phiền phúc, nếu thu được Khôi Lỗi Thuật sẽ thuận tiện hơn.'.

Phương Tịch bỏ linh mễ vào trong túi trữ vật rồi lấy Hắc Vân Đâu ra, lập tức đằng không bay về hướng Hồ Kính Nguyệt.

Hôm nay Nguyễn Tinh Linh cũng đưa Truyền Âm Phù đến, nói là kiện pháp khí phi hành kia đã luyện xong, đúng lúc xử lý hết hai chuyện.

Hồ Kính Nguyệt.

Trong linh vụ mênh mông hình như có ảo ảnh trăng tròn lơ lững.

Phương Tịch lấy pháp khí lệnh bài ra, sương mù tự động tản ra, hiện ra một thông đạo.

Hắn khống chế Hắc Vân Đâu bải thẳng vào đại trạch Nguyễn gia, tìm Nguyễn Tinh Linh.

Hậu viện.

Nguyễn Tinh Linh lấy ra một phi thuyền lớn chừng bàn tay giao cho Phương Tịch: "May mắn không làm nhục mệnh, ngươi xem một chút đi."

Phương Tịch gật đầu, tiếp nhận chiếc thuyền nhỏ này rồi quan sát cẩn thận.

Chỉ thấy thuyền này lớn khoảng một bàn tay, bên ngoài có màu vàng hơi ửng đỏ, rõ ràng là có chút đường vân của gỗ.

Ở hai bên thân thuyền thì có đồ án đôi cánh màu đen.

"Hắc Vũ Chu, thuyền này dùng xương cánh của phi cầm cấp một thượng phẩm làm chủ tài, ta còn gia nhập thêm một cây Vân Miên Mộc để gia tăng tính ổn định và sự thoải mái, có thể mở ra một hộ tráo phòng gió, để lúc phi hành không bị cương phong quấy rối..."

Nguyễn Tinh Linh nói: "Ngươi có thể thử."

"Không cần, đảo chủ đích thân ra tay đương nhiên ta rất tin tưởng."

Phương Tịch cười trực tiếp thu hồi Hắc Vũ Chu: "Không biết lần này đảo chủ ra tay trị giá bao nhiêu linh thạch?"

"Ngươi chỉ cần trả tiền cho tài liệu Vân Miên Mộc là được rồi, được luyện chế pháp khí như vậy thì đối với chuyện tu luyện Thuật Luyện Khí của ta cũng có lợi ích."

Nguyễn Tinh Linh khoát tay: "Dù sao thì ta cũng phải trùng luyện Thanh Hòa Kiếm cho ngươi, lần này chỉ là đổi yêu cầu khác mà thôi..."

"Hình như trong Hồ Kính Nguyệt cũng không có địa hỏa?"

Phương Tịch rời khỏi Hồ Kính Nguyệt nhưng trong lòng của hắn thì nghĩ đến chuyện khác.

Trên tay hắn cũng có truyền thừa luyện khí, mặc dù chỉ mới lướt qua rồi xác nhận được thiên phú của mình không tốt đã dừng tay, nhưng hắn cũng biết được một chút cơ bản.

Luyện pháp khí cấp một nếu không phải tu sĩ Trúc Cơ không thể nào vận dụng Tiên Thiên Chân Hỏa của bản thân, vậy thì chỉ có thể lợi dụng địa hỏa.

Mà Hồ Kính Nguyệt thậm chí trên Đào Hoa đảo cũng không có hỏa mạch.

'Cho nên... Là mấy loại phương pháp luyện khí hiếm thấy khác, tỉ như... Nuôi một con yêu thú có thể phun ra lửa?"

Phương Tịch sờ cằm rồi lấy Hắc Vũ Chu ra.

Sau khi hắn rót pháp lực vào, thuyền này lập tức phóng to, hóa thành một chiếc thuyền nhỏ dài hơn một trượng.

Phương Tịch cảm nhận được khi rót pháp lực vào không có chỗ nào có cảm giác không thông nên không khỏi gật đầu hài lòng.

Hắn nhảy lên thuyền nhỏ, thấy ở trên bệ lại có mấy lỗ khảm, có thể đặt linh thạch vào để thay thế tiêu hao pháp lực của tu sĩ.

Thông thường thì phần lớn những linh chu phi hành đường dài cũng không thể nào hoàn toàn dựa vào pháp lực của tu sĩ thôi động, vẫn là dùng linh thạch.

Nhưng phi hành ở trong Đào Hoa Đảo thì đương nhiên chỉ cần pháp lực bản thân của Phương Tịch đã đủ.

"Đi!"

tay hắn kết pháp quyết, Hắc Vũ Chu lập tức lăng không bay lên, như một đạo lưu quang màu đen.

"Tốc độ này nhanh hơn Hắc Vân Đâu nhiều, cơ hố có thể so với Phi Thiên Phù."

Bay lên bầu trời một đoạn, sau khi xác nhận tính năng xong Phương Tịch hơi trầm mặc.

Một chiếc linh chu như này chỉ sợ đã tiếp cận cấp bậc pháp khí thượng phẩm.

"Nhân tình này, không nhỏ rồi..."

Đáng tiếc càng như thế thì Phương Tịch lại càng không dám tìm Nguyễn Tinh Linh để luyện chế giáp Xà Giao.

"Sau khi trở về, thừa dịp nông nhàn vẫn nên nhanh chóng bố trí Tiểu Vân Vũ Trận xong, mới có thể ngăn cách tất cả thăm dò..."

Dù sao thì sao khi mở rộng động đá vôi xong tất cả đều đi vào quỹ đạo.

Đến sang năm là có thể trồng cây.

Tâm tình không tệ Phương Tịch tâm tình không tệ bay đến núi Song Tử Đông.

"Lão tổ tông!"

Lúc này, trong dãy nhà san sát hai bên truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Phương Tịch hạ phi chu xuống, nhìn thấy tu sĩ Mộc gia vội hỏi.

"Mộc Hủ lão tổ... Đã tọa hóa rồi!"

Tu sĩ kia tuổi khoảng năm mươi, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói mang theo nức nở: "Đại hữu đến rất đúng lúc, ta đang định đi thông báo cho các vị..."

"Hủ Mộc, vậy mà..."

Phương Tịch nhớ lại trước đó hắn đã cảm thấy đại nạn của Hủ Mộc lão đạo không còn xa nên không khỏi trầm mặc.

Có đôi khi sinh mệnh lại yếu ớt như vậy.

So với những tán tu như lục bình theo dòng nước thì Hủ Mộc lão đạo có thể tọa hóa trong nhà, sau khi chết sẽ được an táng ở linh địa của gia tộc, trong gia phả có ghi lại đại công của lão, có thể xem như cuộc đời của lão đã viên mãn...

"Đây thật là..."

Phương Tịch vội nói vài câu an ủi, lại nhớ đến mấy tháng trước hắn đã phát hiện trên người của đối phương có tử khí.

Có lẽ bản thân đối phương cũng đã sớm biết nên đã an bài hậu sự tốt, nhất thời hắn cũng không còn lời nào để nói.

Hắn bước vài bước đã đi đến đại đường Mộc gia, chỗ này đã tạm thời bố trí thành linh đường, một đám hiếu tử, hiền tôn mặc đồ tang đang thút thít khóc.

"Ta và Mộc Hữu cũng là bằng hữu, đặc biệt đến bái tế."

Phương Tịch đốt ba nén hương, nghiêm túc xá một cái rồi quay người nói với đám người Mộc gia.

"Đa tạ..."

Mộc Văn mặc một bộ đồ tang, lau nước mắt, dường như cách đối nhân xử thế của y đã ít đi chút ngạo khí lúc trước.

' Người trẻ tuổi trưởng thành rất nhanh... Hi vọng sau này sẽ có chuyển biến, không phụ Hủ Mộc đã một phen vất vả...'.

Phương Tịch thở dài trong lòng, lại nói thêm: "Trước đó ta có mượn Hủ Mộc đạo hữu hai mươi linh thạch, hôm nay linh mễ bội thu, định đến trả lại, không ngờ lại thiên nhân vĩnh quyết, ai... Mong ra Hủ Mộc đạo hữu sau này đầu thai chuyển thế có thể tiếp tục đạp lên Đạo đồ."

Đây chỉ là lời xã giao, du sao thì tu tiên giới cũng không có thuyết pháp gì về âm tào địa phủ.

Cái gọi là chuyển thế bất quá chỉ là một mong ước tốt đẹp mà thôi.

Mộc Văn nghe đến đó lại hơi sửng sốt: "Trước khi lão tổ tông hồn du thái hư cũng không nói đến chuyện này..."

Đây chính là hai mươi linh thạch đó! Chẳng lẽ lúc ấy lão tổ tông đã hồ đồ rồi sao?

Sao không lưu lại giấy nợ làm bằng chứng chứ?

Cũng may mà người này còn biết đến trả nợ, không biết có nên khấu trừ lãi hay không!

Trong lòng Mộc Văn không khỏi suy đi tính lại trăm ngàn lần.

Nhìn thấy y ngẩn người, Phương Tịch cũng không nhiều lời, lấy một túi trữ vật chứa sáu trăm cân linh mễ giao cho Mộc Văn: "Đây là sáu trăm cân linh mễ, túi trữ vật xem như lễ tế của ta, hiền chất không cần trả lại..."

"Chuyện này sao được?" Mặc dù miệng của Mộc Văn thì nói lời khách khí nhưng bày tay y thì nắm chặt túi trữ vật.

Phương Tịch lại an ủi vài câu rồi xoay người rời đi, hắn thầm than trong lòng: "Vẫn là chỉ lịch luyện ra lớp da... Quả nhiên xương trong người khó sửa đối nhất."

Phỉ Thúy Nhai.

Tang lễ của Hủ Mộc lão đạo Phương Tịch cũng không đến nữa.

Hắn bái tế một lần, tận tâm tận ý rồi thôi.

Dù sao thì hắn cũng chỉ có chút giao tình với Hủ Mộc lão đạo.

Về phần lão đạo này hi vọng mình mang giao tình với lào chuyển đến tử tôn của lão sao? Quả thật hơi ngây thơ...

Phương Tịch lấy ngọc gian ghi lại số liệu đo đạc địa lý trước đó ra rồi đi đến một phương vị, hai tay cầm một cây trận kỳ cắm xuống mặt đất.

Toàn thân trận kỳ này trắng nõn, trên lá cờ có thêu không ít phù văn thần bí huỳnh quang lưu chuyển.

"Trận kỳ Tiểu Vân Vũ Trận tổng cộng có mười tám cây, còn có những phụ kiện khác... Lại thêm trận bàn hạch tâm, còn mắc hơn cả pháp khí..."

"Trong lúc bày trận chỉ cần có chút sơ suất thì trận pháp nãy sẽ không thể hoạt động..."

Lúc này Phương Tịch cũng cảm khái, khó trách nhập môn trận pháp tốt nhất là phải tu thành thần thức.

Mình không có thần thức, không cách nào ngoại phóng, rất chuyện đo đạc và tính toán trở nên phiền phức hơn, thậm chí sau khi bố trí trận kỳ, quan sát linh khí lưu động cũng không bằng thần thức chỉ liếc qua là thấy ngay.

May mà có một cái ngọc giản, Phương Tịch vẫn có thể chiếu theo đó mà làm.

Sau một ngày bận rộn, hắn bước vào Tu Luyện thất, sắc mặt ngưng trọng khảm từng khối hạ phẩm linh thạch hạ phẩm linh thạch lên trận bàn.

"Thiên can, địa chi đều không sai..."

"Chính là lúc này."

Sau khi tính sẵn thời gian và khoảng cách, Phương Tịch vùi sâu trận bàn vào trong trận nhãn.

Ong ong!

Trong nháy mắt trận bàn khởi động, từng linh văn trắng nõn hiện ra, lại không ngừng lan ra bốn phía.

Còn Phương Tịch thì cầm chủ lệnh khống chế cấm chế, không ngừng tiến hành vận hành thử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận