Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 871: Tuyệt tranh (2)

Nơi nào đó ở Hãm Không Đảo.
Trên mặt đất đầy các loại nham thạch trắng xám.
Trên bầu trời có hai đạo độn quang chật vật bỏ chạy.
Một lát sau thì dừng lại ở một khu vực.
"Không được, phía trước lại có Thạch tộc nhân..."
Thạch Tiên Tử tay cầm Vạn Hoa Bảo Giám, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
"Ai..."
Bạch Ngọc Sinh thở dài: "Không ngờ với độn tốc của chúng ta vẫn không thể phá được vòng vây, chỉ có thể tiếp chiến."
Thạch Tộc cũng là một chi dị tộc, thậm chí còn bị nhân tộc tiêu diệt, bởi vậy những Thạch tộc nhân đã chuyến đến Hãm Không Đảo luôn rất căm thù nhân tộc.
Còn bởi vì Thạch Tộc có thiên phú đặc dị có thể ảnh hưởng hình dạng mặt đất, đồng thời cũng không tiếp xúc với người ngoài.
Bởi vậy Thạch tộc nhân ở Hãm Không Đảo luôn rất ít giao lưu với bên ngoài nên khiến tin tức của Thạch Tiên Tử và Bạch Ngọc Sinh cho đến bây giờ mới có chỗ ngẫu nhiên truyền ra.
"Không phải trước đó chúng ta đã tìm được một dị tộc du thương nguyện ý truyền tin sao?"
Thạch Tiên Tử nói: "Chỉ chờ viện quân đến thì có thể rời khỏi đây..."
Trong lãnh địa của Thạch Tộc có trận pháp, lại có một đám Thạch tộc nhân cấp sáu bao vây chặn đánh khiến Thạch Tiên Tử và Bạch Ngọc Sinh cũng khó thoát.
"Đến rồi!"
Bạch Ngọc Sinh kết quyết hai tay, từng tia sáng rơi vào trong cổ tịch trước mặt.
Ào ào ào!
Cổ tịch màu lam không gió mà bắt đầu tự lật giấy.
Từng kiểu chữ xuất hiện tỏa sáng chói lọi.
Một chữ "Giáp" trong đó chợt hấp thu tất cả ánh sáng mà hóa thành một bộ giáp hư ảo, rơi lên người của Bạch Ngọc Sinh.
Thạch Tiên Tử vỗ nhẹ Vạn Hoa Bảo Giám thì lập tức có vô số cánh hoa bay múa như vòi rồng.
Sưu sưu!
Hai đạo độn quang xám trắng xuất hiện, có thể nhìn thấy hình người trong đó toàn thân đều là đá như do nham thạch xám trắng chồng lên mà thành: "Nhân tộc đáng ghét, còn không mau trả lại thánh vật của tộc ta? !"
Giọng nói của hai tu sĩ Thạch Tộc hùng hậu, còn mang theo sự giận dữ.
Nhắc tới chuyện này, Bạch Ngọc Sinh không khỏi dùng ánh mắt liếc Thạch Tiên Tư.
Thạch Tiên Tư cười lạnh một tiếng: "Thiên địa linh vật, người có duyên thì lấy... Các ngươi dựa vào gì nói là của các ngươi."
Khối Tô Sinh Thạch kia có tác dụng rất lớn với nàng, nói không chừng còn có hi vọng đột phá bình cảnh nên đương nhiên Thạch Tiên Tư sẽ không bỏ qua.
"Đáng chết... Rõ ràng thánh thạch ở trong thánh địa của chúng ta, các ngươi đều là tội nhân khinh nhờn thánh địa!"
Một tồn tại cấp sáu Thạch Tộc nổi giận, gã chợt gầm lên.
Trên người gã bộc phát vô số ánh sáng vàng đất, chỉ nghe tiếng âm ầm vang lên!
Hai cái bàn chân như trụ trời giẫm xuống mặt đất, trước mặt Thạch Tiên Tư và Bạch Ngọc Sinh hiện ra một khôi lỗi nham thạch to lớn.
Toàn thân nó do vô số cự thạch tạo thành, ngũ quan thô kệch, lúc này nó gầm lên rồi vung ra một quyền!
Ầm!
Như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống còn dẫn động thiên địa nguyên khí đi theo như tự nhiên.
"Ngự!"
Bạch Ngọc Sinh giơ tay chỉ, cổ tịch lật đến một trang, chữ 'Ngự' to lớn trên đó bay lên cao.
Thiên địa lục ngự, vô tận nguyên khí hội tụ như một tấm thuẫn to lớn.
Đương!
Quyền của cự nhân va chạm với tấm thuẫn ở giữa hư không, sau đó tiếng nổ lớn vang lên.
Nguyên khí vỡ vụn xen lẫn nham thạch, nhanh chóng bắn ra tứ phía.
"Đi!"
Thạch Tiên Tử nhẹ nhàng thổi, vô số cánh hoa bay múa, còn mang theo mùi hương kỳ dị mê hoặc lòng người.
Vạn Hoa Bảo Giám của nàng chính là chí bảo nhất đẳng, dị hương mà nó phát tán có tác dụng không chiến mà khuất phục.
Đáng tiếc chuyện khiến Thạch Tiên Tử thất vọng chính là không những ám hương mà ngay cả công kích thần thức cũng không có hiệu quả quá tốt với Thạch tộc nhân.
Đây có lẽ cũng có chút liên quan đến thiên phú của Thạch tộc nhân.
Chúng có lực phòng ngự rất cường đại, bất kể pháp thuật hay là công kích thần thức của tu sĩ đều có kháng tính cực cao!
Lúc này từng cánh hoa như xiềng xích mà trói tu sĩ Thạch Tộc thứ hai.
"Hừ!"
Tên tu sĩ Thạch Tộc này hư lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay hiện ra một cự chùy hình lục giác.
Cự chùy oanh minh bộc phát ra từng gợn sóng rồi chợt càng to lớn hơn, sau đó đập xuống một chùy!
Tranh!
Cánh hoa bay múa đầy trời, từng mảnh hóa thành sắc trạch xám trắng từ trên không trung rơi xuống.
"Thần thông hóa đá, thật sự phiền phức..."
Thạch Tiên Tư hừ lạnh, nhưng nàng là tu sĩ nhân tộc nên thủ đoạn đấu pháp rất đa dạng, nàng lập tức nghĩ ra cách đối phó.
Nàng dưa tay vẫy một cái, một xấp phù lục bay ra, vậy mà hóa thành từng khôi lỗi Hoàng Cân lực sĩ.
Đây là Khôi Lỗi Phù!
Chính là thủ đoạn dung hợp phù lục và khôi lỗi, mỗi khi sử dụng đều sẽ hiện ra khôi lỗi để người thi thuật sử dụng.
Từng Hoàng Cân Khôi Lỗi hung hãn không sợ chết mà nhào vào cự chùy.
Sắc mặt Thạch Tiên Tư thì lạnh lẽo rồi chợt kết quyết.
Ầm ầm!
Từng tia lôi quang đen nhánh từ trong khôi lỗi nổ tung, đánh cự chùy cũng hiện ra vết nứt nhỏ bé.
"Thạch Tộc Chi Tâm cũng là linh tài quý hiếm."
Thạch Tiên Tư mỉm cười nói một câu, trong lòng vô tận sát cơ rồi nàng chợt cảm nhận được một đạo thần thức cường đại đảo qua thì không khỏi giật mình: "Thạch Tộc cấp bảy? Đi!"
Nói chưa dứt lời thì nàng cũng đã phóng Vạn Hoa Bảo Giám ra, điều khiển Bách Hoa Phi Thảm nhanh chóng chạy đi.
Thật ra thiên phú thần thông của Thạch Tộc khá khó chơi, cũng may tốc độ phi độn của chúng rất chậm nên mới khiến hai người Thạch Tiên Tử có chút hi vọng sống.
Nhưng nếu mãi vẫn không thoát khỏi cương vực của Thạch Tộc mà lại liên tục bị Thạch tộc nhân chặn đường đã khiến chỗ xoay sở của bọn họ càng ngày càng nhỏ.
Cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có ngày bị bắt lại.
"Lãnh địa Thạch Tộc..."
Phương Tịch đến một khu vực rồi dùng thần thức quét qua.
Chỉ thấy đoạn cuối của một khu rừng đen nhánh chợt tuyệt tích sinh linh, hiện ra một mảnh thạch vực màu xám trắng.
"Siêu cấp đại trận cấp bảy!"
Hắn thì thào: "Thật đúng là khiêu chiến lớn, may mà ta cũng không cần phá giải mà chỉ cần mở đường thôi..."
Phương Tịch bước đến trước lãnh địa Thạch Tộc, nhìn kết giới trong hư không, đôi mắt hiện lên vẻ suy tư.
Sau khi yên lặng đứng đó mấy canh giờ thì hắn kết quyết, từng trận kỳ và trận bàn xuất hiện, bố trí ở xung quanh.
Sau đó Phương Tịch nắm một trận bàn trong tay, lăng không điểm chỉ.
"Đi!"
Trên trận bàn có từng trận văn màu xanh biếc xuất hiện, bồng bềnh về phía trước vậy mà như khảm lên kết giới.
Sau đó Phương Tịch kết động thủ quyết thì kết giới chợt xuất hiện vết rách.
"Ẩn!"
Hắn bước vào trong, vừa giẫm lên mặt đất đầy nham thạch cứng rắn thì lập tức kết quyết.
Vết nứt và trận kỳ kia chợt biến mất không còn tung tích.
Phốc!
Từng Cự Thạch Trận do nham thạch chồng lên thành vỡ vụn.
"Binh!"
Bạch Ngọc Sinh tóc tai bù xù, quát lạnh một tiếng.
Thiên địa nguyên khí hội tụ hóa thành các lại binh khí ầm ầm rơi xuống, vây khốn mấy tên Thạch Tộc cấp sáu ở phía trước.
Hưu!
Nơi xa có một đạo lưu quang màu tím nhanh chóng bay đến, khí thế của nó rất kinh người.
Ba!
Lưu quang tím đập nát ngàn vạn cánh hoa rồi đánh lên bản thể Vạn Hoa Bảo Giám.
Món bảo vật này rên rỉ một tiếng rồi xuất hiện vết nứt.
Thạch Tiên Tử biến sắc rồi chợt phun ra một ngụm máu tươi.
"Không được rồi..."
"Tên lão tổ Thạch Tộc kia càng đuổi càng gần... Bây giờ đã có thể cách không xuất thủ..."
Hai đạo độn quang liều mạng chạy trốn, trên mặt của Bạch Ngọc Sinh và Thạch Tiên Tử đầy vẻ tuyệt vọng: "Còn chúng ta liên tục bị chặn đường e là lần gặp Thạch Tộc tiếp theo chính là lúc vẫn lạc!"
Làm tu sĩ cấp cao nên tính toán như vậy đã là hạ bút thành văn.
Càng như vậy thì họ càng tuyệt vọng.
"Ai... Nếu biết trước thì đã không mời Vương đạo hữu cùng đi xem đấu pháp và tầm bảo rồi."
Trong lòng Thạch Tiên Tử hiện lên chút tiếc nuối.
Đúng lúc này trên mặt nàng chợt hiện ra vẻ vui mừng khi cảm nhận được có một đạo thần thức quen thuộc đảo qua.
"Thạch Tiên Tử, ồ? Bạch đạo hữu cũng ở đây sao?"
Phương Tịch phát ra tiếng nói kinh ngạc.
"Vương đạo hữu..."
Trên mặt Bạch Ngọc Sinh lộ ra vẻ sợ hãi lần vui mừng: "Đa tạ viện thủ... Không biết có còn viện binh khác không?"
"Thật có lỗi, chỉ có một mình lão phu thôi."
Phương Tịch thở dài, ba đạo độn quang nhanh chóng đến gần.
Mà lúc này hắn có thể cảm nhận được cách đó vạn dặm đang có một đạo quang hoa tím đuổi theo!
Đạo tử quang này tràn ra ba động pháp lực cấp Hợp Thể, trong đó hình như có một Thạch tộc nhân do nham thạch tím tạo thành đang nhanh chóng đến gần.
Thấy có viện quân đến thì nó gầm lên một tiếng, tay chụp về phía trước, bất chợt có một cây thạch mâu màu tím hiện ra.
Hưu!
Thạch mâu tỏa sáng rồi chợt bay ra!
Phương Tịch khoát tay, mấy tấm phù lục cấp sáu bốc cháy hóa thành phù trận thôn phệ trường mâu màu tím vào trong.
Ầm ầm!
Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, phù trận cấp sáu trong nháy mắt đã vỡ vụn mà ánh sáng của thạch mâu chỉ yếu đi mấy phần nó như mọc mắt mà tiếp tục đuổi theo bọn người Thạch Tiên Tử.
"Uy lực của Hợp Thể thật sư mạnh vậy sao?"
Phương Tịch mỉm cười, ném Tiểu Huyền Quy ra ngoài.
Ba!
Tiểu Huyền Quy hét thảm thiết khi mai rùa va chạm với thạch mâu.
Trường mâu bằng đá kia dừng lại, sau đó lại rạn nứt từng khúc từng mũi mâu.
"Vương đạo hữu!"
Thạch Tiên Tử vừa tụ hợp với Phương Tịch thì trong tay đã được nhét vào một tấm phù lục.
Phù lục này bạc trắng, hơi giống Tiểu Hư Không Na Di Phù nhưng lại hơi khác.
"Đây là Đại Hư Không Na Di Phù mà bản nhân chế tạo thử, Tiểu Hư Không Na Di Phù chỉ là cấp sáu, chưa chắc có thể phá vỡ hư không đã bị trận pháp trói buộc, nhưng Đại Hư Không Na Di Phù thì khác."
Phương Tịch mỉm cười.
Truyền thừa phù lục cấp bảy này đương nhiên là hắn lấy từ Hắc Thiên Các.
"Đa tạ."
Thạch Tiên Tử nở nụ cười xinh đẹp, nàng lại rất tin tưởng Vương đạo hữu mà trực tiếp thi triển phù lục.
Ngân quang cuồn cuộn hạ xuống như ngân hà trên chín tầng trời lâm phàm, trong chớp mắt thân ảnh của nàng đã biến mất không còn tăm tích.
"Vương đạo hữu cứu ta!"
Bạch Ngọc Sinh thấy Phương Tịch cũng định đi thì không khỏi hét lên.
Thấy độn quang của Phương Tịch không dừng lại thì y vội nói: "Bản nhân chính là hậu duệ của Thất Bảo Thượng Nhân, lần này cũng muốn tìm tàng bảo đồ mà tiên tổ để lại mới đến đây, nếu đạo hữu cứu ta thì Bạch mỗ nguyện ý cùng hưởng bảo đồ này với đạo hữu!"
Làm tu sĩ cấp cao nên đương nhiên y biết bây giờ so với cái mạng nhỏ của mình thì thứ gì cũng không quan trọng!
Nếu không lấy ra vật quý nhất trên người để đả động vị Vương đạo hữu này thì e là hôm nay thật sự sẽ bỏ mạng ở đây!
"Tàng bảo đồ của Thất Bảo Thượng Nhân?"
Phương Tịch dừng độn quang lại cười cười: "Cũng thú vị!"
Hắn đi đến trước mặt Bạch Ngọc Sinh rồi lấy phù lục ra: "Nhưng mà ta cũng không tin được ngươi, phù này có thể cho ngươi nhưng ta phải kiểm chứng thật giả một phen!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận