Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 725: Lựa chọn

Ầm ầm!
Sau khi Phương Tịch nói xong thì gương mặt người khổng lồ trên bầu trời chợt nổ tung.
Từng tia lôi đình lấp lóe hóa thành điện hồ đánh xuống, trong đó hình như còn có từng Phượng Triện Văn lấp lóe.
Hư không của bí cảnh ba động kịch liệt, ngay sau đó đã bị xé mở, xuất hiện từng lỗ hổng.
Đó là khe hở hư không!
Mà xuyên qua khe hở hư không có thể nhìn thấy cảnh tượng núi non, sông ngòi mơ hồ.
Khác với những đại giới kia, hư không của loại tiểu bí cảnh phụ thuộc vào đại thế giới này rất yếu, có thể bị tu sĩ Nguyên Anh nắm giữ thần thông hư không xé rách.
Không những vậy, nó cách đại thế giới rất ngắn, cũng không xuất hiện hư không phong bạo gì cả.
Có thể nói đây là con đường tương đối an toàn.
Đương nhiên ngao du Thái Hư phải xem vận khí, có phàm nhân bị cuống vào trong đó mà vẫn bình an vô sự, vượt qua không biết bao nhiêu ức vạn dặm, vô số thế giới... Cũng có khi tu sĩ Hóa Thần, Phản Hư liên tục gặp phải hư không phong bạo mà trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Dù như vậy, đây cũng là hi vọng ra ngoài duy nhất của các vu dân.
"Đây là... Ngoại giới? !"
Một Đại Vu nhìn hình ảnh mơ hồ trong khe hở hư không, chợt điên cuồng quát to, quanh thân có một cơn tốn phong bao phủ rồi lập tức xông vào trong đó.
Chỉ trong chớp mắt, y đã biến mất.
"Không được đi... Vạn nhất đây là cạm bẫy của thiên ma thì sao?"
Một Vu Vương trong thành trì nào đó quát lớn.
Uy vọng của y rất cao, lập tức quát đám người ngo ngoe muốn động dừng lại.
Thần niệm của Phương Tịch thấy cảnh này thì cũng chỉ mỉm cười, mặc họ.
Hắn chỉ cho họ lựa chọn, về phần lựa chọn thế nào là chuyện của vu dân.
Lúc này Phương Tịch lại đầy hứng thú mà nhìn qua một chỗ hư không.
Hắn tinh thông Phong Triện Văn nên có thể mơ hồ cảm nhận được ba động trong hư không, chính là dấu hiệu có người dùng Phá Giới Phù sắp đột phá.
Nhưng chẳng biết tại sao vẫn chưa có tu sĩ Hóa Thần xuất hiện.
"Nguyên Thủy Ma Môn dù sao cũng là cự phách ma đạo ở Minh Hoàn giới, đừng để ta thất vọng chứ..."
Phương Tịch thì thào, hắn cũng biết mình hơi ức hiếp người.
Năm đó khi hắn tấn thăng Hóa Thần sơ kỳ đã không còn sợ tu sĩ Hóa Thần nhân tộc nữa.
Đến bây giờ dù liên tục đến mấy vị cũng không đủ cho hắn giết.
Nhưng lúc này, chỗ hư không ba động kia cũng không có tu sĩ nào xuất hiện, chuyện như vậy khiến Phương Tịch cũng hơi kinh ngạc.
Trước tế đàn truyền tống.
Một nữ tự gương mặt như tranh, người khoác lụa trắng mỏng, hai chân để trần không khỏi cắn môi.
Ở sau lưng cô ta còn có một đám trưởng lão Nguyên Anh của Nguyên Thủy Ma Môn theo sau, ai cũng nhìn không chớp mắt, thần sắc rất nghiêm nghị.
Lúc này, thần sắc của Thái thượng trưởng lão, tu sĩ Hóa Thần... Lại có chút hốt hoảng.
Giống như rất nhiều năm trước mình cũng đứng ở đây mà lựa chọn.
Nếu lúc ấy lựa chọn sai thì có lẽ Thái thượng trưởng lão của Nguyên Thủy Ma Môn chính là Thánh tử năm đó.
So với bây giờ sao lại tương tự như vậy chứ?
Cô ta duỗi ngón tay thon dài như ngọc, ấn mi tâm của mình một phen rồi chợt nở nụ cười xinh đẹp: "Không cần quản hắn..."
"Thái thượng trưởng lão?"
Một vị ma tu Nguyên Anh hậu kỳ ra khỏi hang: "Dù sao bí cảnh này cũng là nơi cung cấp tài nguyên Kết Đan quan trọng của Thánh môn ta mà..."
Thánh nữ liếc nhìn người này một chút.
Ở trong Nguyên Thủy Ma Môn e là cũng chỉ có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mới dám nói chuyện mấy câu với cô ta.
"Các ngươi cũng biết công pháp mà bản tọa tu luyện, loại linh giác trong cõi u mình này không thể không chuẩn... Hôm nay không nên đấu pháp."
Thánh nữ khẽ mở môi đỏ nói.
"Hôm nay không nên... Đấu pháp? !"
Trong lòng vị đại tu sĩ Nguyên Anh kia máy động nhưng nghĩ đến công pháp mà Thái thượng trưởng lão tu luyện thật sự có năng lực này thì lại không khỏi bán tín bán nghi.
Thánh nữ cũng không để ý, ánh mắt nàng như xuyên thấu qua hư không mà trực tiếp gặp được một đôi mắt đầy bình tĩnh.
"Cũng thông minh... Chẳng lẽ còn biết được chút thuật bói thiên cơ?"
Phương Tịch sờ cằm suy tư rồi vẫy tay về phía hư không.
Vô số điểm sáng xanh hội tụ hóa thành hình dáng Thanh Hòa Kiếm đời bốn: 'Quả nhiên người có thể tấn thăng Hóa Thần ở hạ giới đều là một đời thiên kiêu!"
Nếu vị tu sĩ Hóa Thần của Nguyên Thủy Ma Môn đến đây thì hắn cũng sẽ không khách khí mà tính toán ân oán trước đây.
Nhưng nếu đối phương đã muốn làm rùa đen rút đầu thì bỏ đi, dù sao hắn cũng không bị tổn hại gì.
Hơn nữa...
Phương Tịch đến Minh Hoàn giới là để tu luyện Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh Thần Quang nên chém chém giết giết, ngày ngày đấu pháp cũng không tốt lắm.
Hắm cầm Thanh Hòa Kiếm đời bốn, mỉm cười rồi tùy ý bổ một kiếm.
Xoẹt xẹt!
Một đạo kiếm quang xuất hiện, mặc dù chỉ dài mười mấy trượng nhưng lại có thể chém rách hư không, một thông đạo hư không xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Tịch kháp quyết, áo giáp tứ sắc xuất hiện trên người, rõ ràng là hắn đã tu luyện lại bí thuật Vạn Yêu Giáp!
Bí thuật này đã đến cấp Tứ Thánh Thú Giáp, sau khi hắn dùng tinh huyết của Tiểu Huyền Quy và Giao Long thay thế tinh huyết Ngạc Giao và tinh huyết Huyền Quy cấp năm thì đã tiến thêm một bước nữa, lực phòng ngự lại mạnh hơn.
Lúc này tâm niệm của hắn vừa động, phía sau giáp lập tức hiện ra từng sợi lông vũ của Thiên Phượng.
Lông vũ to lớn tạo thành một đôi vũ dực, đoạn cuối có vô số Phượng Triện Văn lưu chuyển, rõ ràng không thể xem thường uy năng hư không của nó.
Vù vù!
Vỗ nhẹ cánh, thần hình Phương Tịch đã lập tức tiến vào trong thông đạo hư không rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Với lực phòng ngự và uy năng hư không của hắn bây giờ thì dù hắn từ khe hở hư không lẻn vào Địa Tiên giới cũng có nắm chắc rất lớn nên xuyên qua thông đạo hư không ngắn này đương nhiên càng mây trôi nước chảy, không cần tốn nhiều sức.
Minh Hoàn giới.
Một nơi sơn thanh thủy tú.
Hư không vặn vẹo hóa thành một thông đạo.
Thân ảnh của Phương Tịch từ trong đó bay ra, hắn tiện tay kháp quyết, lau sạch khe hở hư không này.
Nếu không làm vậy mà mặc cho nó vắt ngang hư không thì dù tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh cũng là một món đại sát khí...
"Linh khí của giới này... Cũng không tệ."
Thần thức của hắn làn ra xa, sau khi phát hiện được hoàn cảnh linh khí ở Minh Hoàn giới thì không khỏi gật đầu.
Thế giới có linh khí dồi dào như vậy, dù so với Nhân Gian giới thời kì đỉnh phong ở thượng cổ thì cũng chỉ kém một bậc mà thôi.
Thảo nào tông môn ở giới này đời đời đều có tu sĩ Hóa Thần mà cứ cách mấy trăm năm lại có người phi thăng.
"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm nơi có linh khí dồi dào để bế quan... Sơn Hải Châu chỉ là lựa chọn cuối cùng."
Phương Tịch lẩm bẩm.
Mặc dù Sơn Hải Châu đã thôn phệ Hãn Hải giới mà thăng cấp nhưng phạm vi lớn hơn... Còn nồng độ linh khí lại giảm xuống nên nó cũng không phải lựa chọn tốt.
Dù dùng linh nhãn chi vật cưỡng ép chồng thành một linh mạch thì cũng phải thỏa mãn cho Thủy Tổ Yêu Ma Thụ, Tiểu Huyền Quy, còn có Thái Tuế tu luyện... Phương Tịch lại vào nữa thì thật sự hơi chật.
"Minh Hoàn giới lớn như vậy thì chắc chắn sẽ có linh mạch cấp năm."
Hắn thì thào, chuẩn bị tìm thế lực tu tiên để hỏi thăm tình hình rồi tính tiếp.
Phường Thị Tiên Duyên.
Phương Tịch bước vào bên trong, thần thức đảo qua đã chọn một phương hướng.
Không lâu sau, hắn đã đứng trước một lầu các cổ kính.
Đại môn của lầu các này khép hờ, trên biển có viết ba chữ to 'Tế Vũ Lâu'.
"Đạo hữu..."
Phương Tịch vừa định bước vào thì đã có hai đồng tử bước ra: "Thật xin lỗi... Hôm nay bản lâu không mở cửa."
"Thật không?"
Hắn cười lạnh rồi dùng thần thức truyền âm mấy câu.
Không lâu sao, đại môn Tế Vũ Lâu mở rộng, một lão giả dù già nhưng vẫn tráng kiện cung kính ra nghênh đón: "Hạ nhân có mắt không tròng, lạnh nhạt với tiền bối, xin tiền bối đừng trách..."
"Lâu chủ? !"
Hai đồng tử đều kinh ngạc đến ngây người.
Phải biết rang dù chủ nhân của phường thị nhưng lần nào gặp mặt mà không khách khí, cung cung kính kính với lâu chủ chứ?
Những tu sĩ đến đây bái kiến lâu chủ thì càng không thể không theo quy củ của Tế Vũ Lâu, làm đủ lễ nghi mới có thể bước vào.
Sao lần này lại như vậy?
Khoang đã, vừa nãy lâu chủ đã là Nguyên Anh Chân Quân từ lâu lại gọi đối phương là gì?
Sắc mặt của hai đồng tử chợt trắng bệch, ngã xuống đất, sợ đến mức xém chút đã té đái.
"Không sao..."
Đương nhiên Phương Tịch sẽ không so đo với tiểu hài tử, hắn theo chủ nhân Tế Vũ Lâu bước vào lầu các.
Sau khi bước qua một tấm bình phong thì đã nhìn thấy trời đất rộng rãi hơn.
Một lâm viên chiếm diện tích ít nhất cũng trăm mẫu xuất hiện trước mặt của Phương Tịch, trong đó có mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, còn có mấy chục tòa lầu các, giữa lầu với lầu thì dùng phi kiều kết nối, mơ hồ tạo thành thế trận.
"Không tệ, người còn là một Trận Pháp Sư sao?"
Phương Tịch nhìn lướt qua thì cảm thấy có chút thú vị.
Hơn nữa, không gian ở đây rõ ràng khác với những chỗ khác, có mấy phần giống như tiến vào động thiên Sơn Hải Châu.
Chuyện này cũng khiến hắn không khỏi cảm khái, trên luyện chế bảo vật động phủ hư không thì Minh Hoàn giới thật sự đứng đầu Nhân Gian giới và Cửu Châu giới.
"Không dám, không dám... Lão hủ chỉ hiểu sơ trận pháp, được mấy vị đồng đạo nâng đỡ, thuê mấy lần, kiếm miếng cơm ăn mà thôi..."
Tế Vũ Lâu Chủ vừa cẩn thận bồi tiếp, vừa minh tư khổ tưởng nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, ở trong Minh Hoàn giới có vị tu sĩ Hóa Thần nào như vậy.
"Vừa khéo bản nhân cũng là một Trận Pháp Sư."
Phương Tịch gật đầu, theo Tế Vũ Lâu Chủ bước vào một lầu các.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống thì một thị nữ khôi lỗi lập tức tiến lên dâng một chén trà thơm.
Lúc Phương Tịch chỉ mới có Ất Mộc Pháp Thân thì đã không sợ rất nhiều độc vật rồi, bây giờ đã tu thành Vạn Cổ Trường Thanh Thể nên dù kỳ độc cỡ Thiên Tuyệt Độc có thể độc chết tu sĩ Hóa Thần cũng không có tác dụng với hắn, lúc này hắn nhấp một ngụm, cười nói: "Trà ngon..."
"Cửu Bảo Hương Trà này khiến lão phu tốn không ít tâm tư, tiền bối thích là tốt rồi." Tế Vũ Lâu Chủ cười nói.
"À, bản tọa có một số chuyện muốn hỏi ngươi..."
Phương Tịch bỏ chén trà xuống rồi thuận miệng nói.
"Tiền bối cứ việc hỏi, lão phu không biết không nói, biết gì nói nấy!" Tế Vũ Lâu Chủ lập tức cam đoan.
"Không cần lo lắng như vậy, chỉ là một số vấn đề bình thường thôi..." Phương Tịch nhìn tu sĩ Nguyên Anh này một chút, không khỏi cười một tiếng: "Bản tọa chưa từng nợ ai, có thể dùng Trận đạo chỉ điểm ngươi vài câu..."
Ngay lập tức hai người đã trao đổi với nhau.
Phương Tịch hỏi một số vấn đề bình thường, tiện thể còn kiểm tra tạo nghệ trận pháp của vị Tế Vũ Lâu Chủ này một phen, chỉ có thể nói là miễn cưỡng không tệ, xem như cấp bốn trung phẩm.
Đối với rất nhiều thế lực thì Trận Pháp Sư cấp bốn đã là nhân tài phải dốc sức lôi kéo nhưng đối với hắn thì cũng chẳng quan trọng.
Phương Tịch thuận miệng chỉ điểm mấy câu đều khiến Tế Vũ Lâu Chủ cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ, đến cuối cùng trong ánh mắt nhìn về phía Phương Tịch còn đầy sự cảm kích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận