Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 869: Phản Hư hậu kỳ

Hãm Không Đảo.
Nơi nào đó.
Trên hư không chợt có lôi vân ngưng kết.
Sau đó chính là từng tia thiên lôi đánh xuống.
Thế nhưng bất kể thiên lôi có sắc bén thế nào thì vẫn tiêu tán bên ngoài một lớp ánh sáng xanh biếc.
Phần còn lại sau khi bị Hỗn Nguyên Thiên La Tán triệt tiêu lần nữa thì chỉ còn lại hồ quang điện yếu ớt, đánh vào một thân ảnh ma thần mặc tứ sắc giáp, cuối cùng không để lại chút dấu vết nào.
"Quả nhiên, tiểu thiên kiếp Phản Hư hậu kỳ đối với người có bí thuật và bảo vật hóa kiếp như ta thì không thể tạo thành uy hiếp gì."
Sau một lát, mây tan sấm hết.
Một đám tinh khí lôi đình xem lẫn nước mưa rơi xuống.
Trong từng giọt nước mưa Phương Tịch giang hai tay ra, quét sạch tinh khí lôi đình, mặt hiện lên sự vui vẻ.
Sau khi rời khỏi điểm tụ tập kia thì hắn tùy ý chọn một nơi hoang vu ít người lui tới rồi bắt đầu bế quan đột phá.
Thông qua lần đột phá này, hắn xác nhận đột phá cảnh giới ở Hãm Không Đảo thật sự không khác gì đột phá ở Địa Tiên giới, đều có tiểu thiên kiếp đánh xuống.
Đồng thời hắn có Tiểu Huyền Quy và cũng có thể triệu hoán Ngoại Đạo Hóa Thân để thủ hộ bất kỳ lúc nào nên phương diện an toàn cũng không có vấn đề gì.
"Phản Hư hậu kỳ... Pháp lực Tiên Nguyên Khí lại tăng cường lần nữa..."
"Loại pháp lực này sau khi đến Đại Thừa kỳ thì có thể gọi là Tiên Nguyên Lực... Có thể thai nghén ra Bán Tiên Khí!"
Đột phá cảnh giới sẽ giúp tu sĩ tăng lên toàn diện!
Phương Tịch cảm thấy không những pháp lực bản thân càng thâm hậu hôn mà uy lực của Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang và các loại thần thông cũng tăng lên.
Ngoài ra khi thi triển bảo vật thì uy năng cũng sẽ gia tăng!
Nếu như nói trước đó hắn phải vận dụng Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm thì mới có nắm chắc tranh phong với tu sĩ Hợp Thể.
Thì bây giờ dù không dựa vào Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết kia hắn vẫn có tự tin có thể quân nhau một chút với tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.
"Nếu ta đột phá cảnh giới Hợp Thể thì dù không sử dụng bí thuật và chí bảo át chủ bài nào... Mà chỉ dựa vào thủ đoạn bình thường của bản thân thì Hợp Thể cũng không phải đối thủ của ta!"
Phương Tịch vẫn rất tự tin vào công pháp và bí thuật của bản thân.
Hắc thị.
Mặc dù chỗ này gọi là hắc thị nhưng Phương Tịch cảm thấy gọi là thị trường vạn tộc sẽ chính xác hơn một chút.
Hắc thị này ở khu vực trung tâm của Hãm Không Đảo, hình như đã từng là một mảnh phế tích Tiên Phủ.
Sau đó rất nhiều dị tộc đã sử dụng và xây dựng thành đệ nhất thành trì ở Hãm Không Đảo.
Dị tộc đến đây rất nhiều, tu vi cũng cao thâm hơn.
Tồn tại cấp năm, cấp sáu cũng không hiếm thấy.
Phương Tịch dùng Chư Thiên Bảo Giám thiết lập một tọa độ không gian ở một nới bí mật ngoài thành, sau đó mới đội mũ rộng vành bước vào phường thị.
Trước khi đến đây hắn đã về Địa Tiên giới một chuyến, đổi không ít linh thạch cực phẩm, chuẩn bị vơ vét một phen.
Mà chỗ này cũng không khiến hắn thất vọng.
Sau khi dạo gần như tất cả các quầy hàng, gặp rất nhiều dị tộc thì Phương Tịch bước vào một cung điện rất tráng lệ ở trong hắc thị.
"Mời khách quan..."
Trong cung điện đã được cải tạo thành vô số bức tường vuông, phía trước bức tường còn có một chưởng quỹ dị tộc, tu vi đã đến cấp năm.
Thân hình như người, lại có tám cánh tay, hai lỗ tai nhọn nhọn, da thô tái nhợt, không có sợi tóc nào, đôi mắt còn rất to.
Lúc này, thấy Phương Tịch bước đến thì y ôm quyền thi lễ: "Không biết đến Hắc Thiên Các ta cần gì?"
'Bát Thủ Tộc?'.
Trong lòng Phương Tịch hơi động như hắn cũng không quá kinh ngạc.
Hắn gật nhẹ đầu rồi nói: "Nghe nói ở đây thứ gì cũng bán... Đồng thời mỗi trăm năm còn sẽ tổ chức Hội Đấu Giá Hắc Thị một lần phải không?"
"Đúng vậy, nhìn khách quan có vẻ là tu sĩ nhân tộc mới vào bản địa đúng không?"
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc cười ha hả nói: "Theo quy củ thì mỗi lần hắc thị tổ chức đại hội đấu giá, tồn tại từ cấp sáu trở lên đều sẽ nhận được thư mời... Bây giờ cách đại hội đấu giá lần tiếp theo còn sáu mươi bảy năm nữa!"
Cánh tay của hắn không ngừng kéo dài, đột phá cực hạn trước đó mà kéo một ngăn quầy trên tường ra rồi mấy một tấm lệnh bài bằng hắc thiết giao cho Phương Tịch.
"Rất tốt."
Phương Tịch nhận lệnh bài hắc thiết: "Chuyện thứ hai... Lấy danh sách truyền thừa, linh thực, bảo vật quý nhất của các ngươi ra đây."
"Hả?"
Đôi mắt của chưởng quỹ Bát Thủ Tộc sáng lên, đây là đại hào khách rồi.
Lúc này y cười hì hì lấy một khối ngọc giản ra: "Mời quý khách xem!"
Phương Tịch nhận ngọc giản, thần thức đảo qua thì không khỏi ồ lên một tiếng: "Không ngờ, ở Hắc Thiên Các của các ngươi thật sự có không ít đồ tốt... Cửu Khí Huyết Hoa, Luân Châu Tiên Thảo... còn có phần truyền thừa chế phù cấp bảy tàn khuyết này nữa, ta đều lấy hết."
"Quý khách hào sảng."
Tám cánh tay của chưởng quỹ Bát Thủ Tộc di chuyển linh hoạt, thỉnh thoảng lại đánh ra từng đạo cấm pháp, giải trừ cấm chế nào đó trên vách tường rồi lấy bảo vật quý hiếm ra.
Rất nhiều động tác phức tạp này qua tay của y lại có cảm giác như nước chảy mây trôi, khiến người ta gần như nhìn không kịp.
Không bao lâu sau, trước mặt Phương Tịch đã có một đống hộp ngọc.
Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, mở cái hộp ngọc đầu tiên ra rồi kiểm tra cẩn thận.
Trong hộp ngọc có một gốc linh dược màu xanh biếc đang lẳng lặng nằm đó, linh dược này có hình dáng như chiếc lá, bề ngoài lại có một giọt sương nở rộ sắc trạch năm màu.
Thật ra chiếc lá kia chỉ là vật chứa, giọt sương trên đó mới là đồ tốt thật sự.
"Cửu Thiên Cam Lộ này chính là đặc sản mà chỉ bản địa mới có, chính là thứ lấy được trong di tích Tiên Phủ..."
Chưởng quỹ cười làm lành ở bên cạnh cười bồi nói: "Chỉ cần một trăm khối tiên ngọc, thật sự không đắt..."
Phần lớn tu sĩ bày quầy bán hàng bên ngoài có thể kiếm được chút linh thạch cực phẩm đã rất thỏa mãn rồi.
Nhưng vào Hắc Thiên Các thì phải dùng tiên ngọc, đủ để thấy nó hào hoa xa xỉ bao nhiêu.
Cũng may Phương Tịch cũng không thiếu tiên ngọc.
Bất kể là quà mà trước đó hóa thân Phù Du Tử tặng hay là thỉnh thoảng Ngoại Đạo Hóa Thân lại vào Tinh Thần Tiên Phủ đào mỏ thì cũng còn không ít.
Hắn kiểm chứng thật giả, ưu khuyết từng món xong, cuối cùng mới ném một túi trữ vật ra ngoài.
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc đảo thần thức qua thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ kinh sợ.
Sau đó tám cánh tay của y cùng kết quyết.
Lốp bốp!
Từng cấm chế kỳ dị hiện lên trên hộp ngọc rồi vỡ vụn.
"Hử?"
Dường như Phương Tịch hơi giật mình.
"Ha ha... Đây là thiên phú đặc thù của bản tộc phối hợp với trận pháp tạo thành cấm chế... Bây giờ những món này đều đã thuộc về khách nhân."
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc cười hì hì nói.
"Rất tốt."
Phương Tịch mỉm cười, phất tay thu những hộp ngọc này lại: "Chuyện thứ ba... Ta muốn mua một chút tin tức liên quan đến hai vị tu sĩ Phản Hư nhân tộc này, chỗ ngươi có tin tức liên quan không?"
Hắn phóng hai khối ngọc giản ra, trong đó là tướng mạo của Thạch Tiên Tử và Kiếm Tử.
Thạch Tiên Tử thì khó nói nhưng với sự cao ngạo và tâm tính kiếm tu của tên Kiếm Tử kia thì bảy tám phần mười là gã sẽ không cân nhắc chuyện dịch dung.
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc tiếp nhận quét thần thức qua rồi nói: "Vị nữ tu nhân tộc này thì tạm thời Hắc Thiên Các vẫn chưa có tin tức, về phần vị kiếm tu này... Ha ha, thật sự hổ thẹn."
"Ngươi cũng không biết sao?"
Phương Tịch nhíu mày lại.
"Không, chỉ cầm là thế lực lớn ở Hãm Không Đảo thì đều biết... Vị kiếm tu này cũng khó lường, đã liên tục khiêu chiến rất nhiều tu sĩ, trước mắt đã lật tung mấy thế lực có tồn tại cấp sáu tọa trấn, bây giờ hình như còn sắp khiêu chiến tồn tại cấp bảy..."
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc lắc đầu nói: "Mục tiêu kế tiếp của hắn chính là Huyết Thủ Phong Chủ... Đây xem như là tin tức bản các tặng."
'Quả nhiên, bất kể tên Kiếm Tử này ở đâu thì luôn khuấy động phong vân một phen.'.
'So sánh ra thì Thạch Tiên Tử sẽ làm như một tu sĩ bình thường, trước che giấu hành tung, cẩn thận từng li từng tí tìm hiểu tình hình...'.
Phương Tịch cạn lợi nhưng hắn vẫn cảm tạ rồi như phát hiện gì đó mà liếc qua bên cạnh, sau đó mới rời khỏi Hắc Thiên Các.
Một hồi lâu sau.
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc chợt quay đầu.
Chỉ thấy trong một góc có từng trận văn xuất hiện, hội tụ thành một trận pháp hơi kỳ dị.
Trước đó trận pháp này lại không có chút ba động nào, cho đến lúc này mới lộ ra một phần uy năng.
Ở trong trận pháp còn có một con mắt đen nhánh đang chuyển động qua lại.
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc nhìn thấy cảnh này thì lòng run lên rồi vội đóng cửa lại bước vào trong Hắc Thiên Các.
Trong mật thất nào đó.
"Bái kiến Ám Ảnh đại nhân!"
Vị chưởng quỹ này bước vào trong thấy một bóng đen thì lập tức hành lễ.
"Không ngờ... Trong những tu sĩ ngoại lai lần này còn có tồn tại cường đại như vậy..."
Bóng đen kia mơ hồ không rõ, cũng không có hình thái cố định, chỉ có một con mắt đỏ như máu lơ lửng trong đó.
"Ám Ảnh đại nhân..."
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc kinh hãi: "Chẳng lẽ tu sĩ nhân tộc kia đã phát hiện bí trận giám sát của bản điểm sao?"
"Ngươi kia chính là tồn tại cấp sáu thượng phẩm... Thậm chí còn không chỉ đơn giản như vậy."
Bóng đen hừ lạnh: "Ta dùng tạo nghệ Trận pháp sư cấp sáu bố trí trận này, lại thi triển thiên phú bí thuật của bản tộc ẩn giấu khí tức... Tự hỏi ngoài tồn tại cấp bảy ra thì không có ai nhìn thấu được, lại không ngờ..."
"Chẳng lẽ người này lại là tồn tại cấp bảy?"
Chưởng quỹ Bát Thủ Tộc sợ hãi cả kinh: "Theo phân phó của Các chủ... Thì phải chú ý kỹ những tu sĩ ngoại lai, nhất là tồn tại cấp bảy!"
"Hừ, thuật cảm ứng của bản tọa sẽ không sai, ngươi kia chỉ là cấp sáu thượng phẩm!"
Bóng đen hừ lạnh: "Nhưng mà thần thức của hắn mạnh, có lẽ có thể so với cấp bảy mà thôi... Như vậy cũng là một nhân tuyển không tệ."
"Chẳng lẽ là..."
Không biết Bát Thủ chưởng quỹ nghĩ đến chuyện gì mà đôi mắt lập tức sáng lên.
"Đáng tiếc... Dù Hắc Thiên Các cũng không có tung tích của Thất Bảo Hồ Lô."
Phương Tịch đi trong hắc thị, chuẩn bị đi thuê một động phủ ở lại.
Cùng lúc đó hắn lại âm thầm thở dài.
Có lẽ Thất Bảo Thượng Nhân thu hoạch được Thất Bảo Hồ Lô Đằng ở Hãm Không Đảo là sự thật.
Nhưng sau mấy vạn năm thì hình như Thất Bảo Hồ Lô đã tuyệt chủng ở Hãm Không Đảo, vậy mà không có chút tin tức nào.
Chuyện này khiến Phương Tịch vô cùng tiếc nuối.
'Nhưng mà cũng có thể là ta chưa tiếp xúc cấp độ cao... Hồ lô đằng cấp bảy thì có lẽ chỉ có tồn tại Hợp Thể bản địa mới biết...'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận