Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1067: Nguy cơ (2)

Pháp lực Đại Thừa kỳ được tản ra không giữ lại, khiến trong lòng Thần Toán Tử hoảng sợ:
“Uy thế như thế hình như còn muốn vượt quá Xa Huyền Nguyên Xa tiền bối nhiều... Hắn mới tiến vào Đại Thừa thật sao? Hoặc vị trước kia nói chuyện với lão phu là do đối phương ngụy trang? Thân Ngoại Hóa Thân?”
Nhưng hắn rất nhanh đã chẳng còn tâm tư đoán mò nữa:
- Tiền bối... Tiền bối tha mạng!
Phụt!
Phương Tịch lạnh lùng vung kiếm chém một chém!
Lực pháp tắc thuộc tính mộc ngưng tụ, hóa thành một ánh kiếm giống như ánh trăng rơi vào trên núi băng.
Ào ào!
Sợi dây xích năm màu lập lòe, cũng mang theo uy lực của pháp tắc!
Thế nhưng Tiên phủ này chung quy đã nhiều năm thiếu tu sửa, rất nhiều cấm chế bị tổn hại.
Chỉ thấy hào quang màu xanh sẫm bùng lên, ánh kiếm giống như mặt trăng khuyết phỉ thủy kia rơi vào trên sợi dây xích năm màu, đột nhiên phát ra ánh sáng mạnh, tiếp theo lại dung nhập trong đó một cách quỷ dị.
Loảng xoảng!
Sợi dây xích năm màu lần lượt bị đứt, hiện ra vết đứt trơn nhẵn.
Ngọn núi băng kia ầm ầm chấn động, tiếp theo chia năm xẻ bảy...
- Ha ha!
Thần Toán Tử hét dài một tiếng, đánh ra một món bảo vật giống như bàn tính màu vàng vậy.
Vô số que tính bay ra, hóa thành hình bát quái tiên thiên, bảo vệ hắn từng tầng, hắn lại nhảy từ trong núi băng!
- Bị nhốt lâu, cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích... Thần Toán Tử cảm ơn tiền bối đã cứu giúp.
Thần Toán Tử chỉnh lại trang phục, nhìn về phía Phương Tịch nghiêm túc thi lễ:
- Tiền bối có thể vận dụng Tiên Phủ Kỳ Trân dễ dàng, đúng là diệu. Vãn bối quả thật vô cùng bội phục.
- Chẳng qua chỉ là một món Tiên Phủ Kỳ Trân không hoàn chỉnh mà thôi.
Phương Tịch khoát tay, nhìn những vật như bồn hoa, đàn cổ bên trong tiểu đình này, nói với vẻ ám chỉ:
- So với Tiên Phủ Kỳ Trân thật sự, quả thật không đáng để nhắc tới.
Thần Toán Tử sửng sốt, bất chợt cười gượng nói:
- Tiền bối đừng trêu ghẹo vãn bối. Mấy trăm năm qua, vãn bối không ngừng tĩnh tâm tìm hiểu, đã biết được vài phần ảo diệu của trận pháp Tiên phủ vận chuyển, còn biết tiểu đình này chính là một cạm bẫy... Năm đó, nếu không phải vãn bối tham lam càn quấy, đã không đến mức lưu lạc tới tình trạng này.
Thần Toán Tử vốn là Đại Tông Sư trận pháp.
Thậm chí lúc Phương Tịch và Cơ Phi Tuyết luận đạo, vị Trận Pháp Đại Gia Nhân tộc này còn khá sùng bái Thần Toán Tử, tuyên bố trình độ trận pháp của đối phương còn vượt qua mình một bậc.
Chỉ cần lời Thần Toán Tử nói không liên quan với phương diện bói toán, Phương Tịch tất nhiên tin tưởng:
- Ồ? Vậy điểm mấu chốt của Tiên phủ này ở đâu?
- Nếu vãn bối đoán không sai, chắc hẳn ở dưới đáy tiểu đình này...
Thần Toán Tử cười nói:
- Vãn bối sẵn lòng dẫn đường cho tiền bối, hoàn toàn chiếm lấy Tiên phủ này... Cấm chế của Tiên phủ này là đầu mối then chốt của Hãm Không Đảo. Chỉ cần có thể chế luyện đôi chút, sẽ sớm mở ra liên kết với Địa Tiên Giới, thậm chí lựa chọn địa điểm Hàng Giới cũng không phải là chuyện khó.
- Ồ?
Phương Tịch không thể không thừa nhận, mình có chút động lòng.
Nếu có thể hoàn toàn khống chế bí cảnh Hãm Không Đảo này, chẳng phải tương đương với Cửu Châu Phái có thêm một chiếc mẫu hạm hàng không vĩnh viễn không chìm à?
Đồng thời, địa vực của nó vô cùng rộng lớn, có thể cơ động linh hoạt, vô cùng thích hợp với rất nhiều Thiên Quân của Thần Đạo.
Thần Toán Tử làm Đại Tông Sư trận đạo lại là Đại Tông Sư bói toán... Hắn bị nhốt ở mảnh đất này mấy trăm năm, dốc lòng nghiên cứu, hình như thật sự có thể làm ra một vài thứ?
- Nếu vậy, ngươi đi thử một lần đi.
Phương Tịch suy nghĩ xong, không khỏi nói.
- Ha ha... Lão phu làm sao có thể tính sai được?
Thần Toán Tử tiến lên một bước, trên mặt lộ vẻ ngạo nghễ.
Phương Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, lại âm thầm nhíu mày, vận chuyển Tiên Nguyên Lực, bổ sung cho mình một pháp thuật phòng ngự...
Thành Thiên Phạm ở Thiên Phạm Vực.
Vực này đã sớm bị tàn phá. Bây giờ, trong ngoài thành Thiên Phạm đều bị Dị tộc nắm giữ, xây dựng thành đại bản doanh tiến công chiếm đóng các vực khác của Nhân tộc.
Từng cấm chế đủ mọi màu sắc phóng lên cao, hội tụ thành một trận pháp huyền ảo.
Ở trung tâm của trận pháp lại là một cung điện đá xanh lơ lửng giữa không trung.
Một tu sĩ Dị tộc Hợp Thể hậu kỳ đầu tê giác thân người đang ngồi xếp bằng, thầm vận công pháp.
Lúc này đang là buổi tối, bên ngoài có chín mặt trăng chiếu sáng, có linh dịch giống Đế Lưu Tương hạ xuống, bị tên Dị tộc này hút sạch vào trong cơ thể không lưu lại chút nào.
Rất lâu sau, hắn cuối cùng thu công, trên thân phát ra ánh sáng rực rỡ lại hòa hợp với lực lượng của ánh trăng.
Hai mắt mở ra, đã thấy trời sáng.
- Ồ?
Lúc này, Dị tộc này mới phát hiện ra trong đại điện không ngờ có một bóng người lưng hơi còng đang đứng.
Bóng người này chính là hình dáng lão già Nhân tộc, vẻ ngoài xấu xí, trên đầu mọc một cái sừng nhỏ màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận