Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 915: Hắc Vân Sơn

Bàn Long Hồ.
Hồ này rộng lớn mênh mông, rộng đến năm trăm dặm, xung quanh phân bố các thôn trang, còn có tửu lâu có danh tiếng khá lớn, tỷ như Bàn Long Lâu, Ngọc Long Lâu...
Bàn Long Lâu cao hơn mười trượng, từ đỉnh lâu nhìn xuống có thể nhìn thấy cảnh sóng nước lăn tăng trên Bàn Long Hồ.
Lúc này đã vừa chạng vạng, trời chiều ngã về tây, nước hồ đỏ rực.
Thuyền đánh cá vang lên tiếng hát muộn, đêm đến chuẩn bị vào bờ.
Phương Tịch cầm một cái hồ lô rượu, tựa người vào lan can thưởng thức cảnh hồ.
Mặc dù hắn đã là người trường sinh nhưng cũng phải tận hưởng lạc thú trước mắt.
Dù sao tu tiên cũng không phải tu luyện bản thân thành tảng đá đoạn tình tuyệt nghĩa.
"Công tử!"
Chẳng biết từ lúc nào Mai Trường Không tay áo tung bay đứng ở sau lưng Phương Tịch.
"Nói!"
Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu rồi tùy ý nói.
"Danh sơn đại xuyên ở gần Bàn Long Hồ có Hối Long Hà, Tam Quan Sơn, Phục Long Sơn... Tất cả đều đã có chủ, đặc biệt là Phục Long Sơn, chính là sơn môn của Động Huyền Quan, thần của Phục Long Sơn cũng là tổ sư của Động Huyền Quan... Nghe nói tổ sư của bọn họ đã từng giúp bản triều khai quốc, sau đó thụ phong, trở thành thần của Phục Long Sơn, che chở đạo mạch trường tồn..."
Mai Trường Không nói ra từng tình hình ở xung quanh Bàn Long Hồ rõ ràng mạch lạc.
Ở thế giới Thần đạo, khả năng danh sơn đại xuyên vẫn chưa có sơn thần thật sự rất thấp.
Dù chỉ là một số ngọn núi nhỏ, thậm chí một cái giếng cổ nói không chừng cũng có mao thần đang tranh đoạt.
Bởi vậy muốn thành thần chắc chắn sẽ phải tranh đoạt với phe nào đó.
Bây giờ chỉ xem đối tượng để xung đột là ai.
"Ngoài ra Từ gia mà công tử muốn tìm hiểu đã có manh mối... Từ trước tới nay Từ gia vẫn luôn rất hứng thú với Hắc Vân Sơn, trước đó còn dựa vào đổi đất mà đổi được không ít ruộng núi trên đất..."
Mai Trường Không nói tiếp.
"Bình nguyên thượng điền, đổi đất núi hạ điền?" Phương Tịch nghe xong thì cười: "Đây là chí không ở chỗ này mà."
"Đúng vậy..." Mai Trường Không cũng cười: "Lão nô dùng chút thủ đoạn mới biết thần của Hắc Vân Sơn vào hai mươi năm trước phạm tội bị phạt nên bây giờ vị trí sơn thân xem như vô chủ..."
Tin tức này đối với bình dân bách tính chính là tuyệt mật nhưng chỉ cần bỏ ra chút thủ đoạn sẽ có thể thăm dò được.
Đồng thời lợi ích trên Hắc Vân Sơn vô cùng đáng hi vọng.
Một số tông tộc đại hộ, dù tổ tiên có linh, lại có công danh trên người nhưng cũng chỉ là 'Gia thần'.
Nếu có thể bước ra một bước trở thành thần của Hắc Vân Sơn thì cách cục sẽ mở ra.
Đây là cơ hội muôn đời, dù vì chuyện này mà đánh vỡ đầu cũng là chuyện bình thường.
"Như vậy thì mấy nhà kế bên sẽ đỏ mắt..."
Phương Tịch cười ha ha.
"Công tử sáng tỏ như sao, đúng là như vậy... Năm đó sau khi thần Hắc Vân Sơn bị phạt thì mấy đại hộ gần đó như Trương gia, Vương gia, Từ gia lập tức vội vàng mua đất ở Hắc Vân Sơn, thậm chí còn vì chuyện này mà đánh nhau đến chết người, tâm của chúng thật sự người qua đường cũng biết, đương nhiên bọn chúng nói với bên ngoài là phong thủy ở Hắc Vân Sơn tốt nên muốn rời mộ tổ qua..."
Mai Trường Không mỉm cười.
Thủ đoạn này cũng là một cách mưu cầu thần chức.
Trước tiên chiếm địa bàn, tạo thành sự thật đã định, sau đó âm thầm rải hương hỏa, sau đó cầu Đạo Đình thừa nhận và sắc phong, chân chính ngưng tụ thần chức.
Chuyện này như lên xe trước rồi sau đó mới mua vé.
Chỉ là nếu làm vậy mà quan hệ với quan phủ không đủ cứng thì sẽ có khả năng bị đánh thành 'Tà thần dâm từ'.
Nhưng mà Từ gia chính là xuất thân Tiến Sĩ chính quy, có Đạo Lục, cũng có quan hệ đan xen chằng chịt, bởi vậy mới ra sức nhiều nhất, cũng đang chiếm thượng phong.
Nhưng bây giờ Phương Tịch đã đến rồi...
Ngay khi Phương Tịch định đến Hắc Vân Sơn khảo sát trước thì một thanh niên có dáng vẻ như quý công tử bước đến: "Huynh đài... Tại hạ Từ Vân Lãng, thấy huynh đài uống rượu một mình, thật sự không thú vị, không bằng cùng nhau đi ngâm thơ đối chữ có được không?"
"Không đi!"
Phương Tịch không thèm để ý, lại uống một hớp rượu.
Từ Vân Lãng thấy vậy thì trên mặt lại hiện ra vẻ khó xử, y âm thầm trừng lão người hầu của mình.
Lão người hầu này chính là giang hồ thuật sĩ mà nhà cuae y nuôi, lão cũng không có pháp thuật gì mà chỉ tu luyện linh mục.
Dựa theo lời của lão bộc này thì hồ lô rượu và rượu của vị công tử này không phải phàm phẩm, có mang theo chút linh vận.
Chính là lựa chọn rất tốt để làm 'Tế tửu', nếu dùng nó cúng thần có thể khiến thần minh vui mừng.
'Bây giờ gia tộc tế tự, ta đã dần dần bị gạt ra ngoài... Nếu có thể tìm được cống phẩm thượng hạng, để lại tên trong lòng của lão tổ thì sau này sẽ lên như diều gặp gió chỉ trong nháy mắt...'.
Vừa nghĩ đến đây thì sắc mặt của Từ Vân Lãng lại trở nên ôn hòa, y nhấn mạnh lời nói: "Ta chính là người Từ gia, trong phòng cũng có không ít tuấn trẻ tuổi ở bản địa, huynh đài không muốn kết bạn sao?"
"Không muốn."
Tiết tấu của Phương Tịch rất rõ ràng muốn đưa cuộc trò chuyện lên cao.
Từ Vân Lãng lập tức không xuống đài được, những tên nô bộc ở phía sau đều xoa tay có vẻ như chủ nhục thần tử, chỉ chờ thiếu gia ra lệnh thì sẽ lập tức bước lên dạy dỗ tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
Phương Tịch như vậy thì Từ Vân Lãng lạnh lòng, y hỏi: "Không biết có phải huynh đài xuất thân Hà gia phải không?"
"Ngươi cũng không cần biết bối cảnh của ta, chỉ cần xem vật này là được..."
Phương Tịch thật sự lười trang bức vả mặt, tay hắn kết một đạo ấn, hư ảnh một phù lục lập tức xuất hiện.
Trên phù lục này có đạo lực hiện ra.
"Thì ra là đại nhân có Đạo Tịch trên người, tại hạ đã thất lễ rồi, ta sẽ lập tức cáo từ... Tất cả tiêu hao của đại nhận tại đây đều ghi sổ cho tại hạ..."
Từ Vân Lãng biến sắc, lập tức lui lại.
Đám người rẽ vào phòng nào đó, lão người hầu kia sợ đến mức lập tức quỳ xuống: "Lão nô đáng chết, đáng ra phải nghĩ đến ngươi có linh tửu thì địa vị chắc chắn không nhỏ, đó là Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục cửu phẩm, nói không chừng người đó có mang công danh Tiến Sĩ trên người."
Nếu chỉ là Đồng Tử Linh Quan Lục thì vị Từ đại công tử này cũng không e ngại bao nhiêu.
Nhưng Đạo Lục cửu phẩm đã vào danh sách Đạo Tịch, thân có công danh, không chỉ có phiền phức từ bản thần mà đồng niên và tọa sư sau lưng cũng là một mạng lưới quan hệ to lớn.
Từ gia không thể vì một công tử phòng nhỏ như y mà đắc tội với đại nhân vật bậc này.
Y buồn bực trong ngực, thật sự hận không thể đánh chết tên lão nô khiến y mất mặt nhưng nghĩ tới vẫn còn phải dùng người này nên y không khỏi cố nặng ra vẻ tươi cười: "Chuyện này cũng không trách ngươi được... Sau này còn phải nhờ Tiết lão ngươi xuất lực..." "Đạo Lục này vẫn dùng rất tốt."
Phương Tịch uống một hớp Thanh Trúc Tửu, âm thầm cười.
Đạo Đình trị thế, e là cũng không có ai ngờ được có người dám làm giả Đạo Lục...
Đạo Lục này đương nhiên là thành quả ở Hãm Không Đảo, hắn dùng lực lượng của thần chích mà phân liệt ra từ Thái Thượng Đạo Đình Bắc Đấu Bí Lục tòng bát phẩm.
Đây cũng là linh cảm khi Phương Tịch quan sát Huyện lệnh kia thụ lục cho rất nhiều Đồng Sinh.
Tiếc là chỉ có thể từ trên xuống dưới.
Tỉ như Đạo Lục bát phẩm thì trong đó có thể phân ra Đạo Lục cửu phẩm và Đồng Tử Lục bất nhập lưu.
Nhưng muốn đột phá lên trên trở thành Thái Thượng Đạo Đình Minh Uy Bí Lục thất phẩm thì vẫn không thể nào.
Theo tiến triển mới nhất thì thần chức cũng có thể phân ra, mở xuống dưới, chỉ cần thần lực đủ là được nhưng lại không thể thăng lên trên.
Ràng buộc của thần phẩm vẫn tồn tại.
Nhưng mà phương pháp phân ra này cũng khiến Phương Tịch cảm thấy thú vị, thế là hắn đã tạo ra một tấm Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục để ngụy trang thân phận.
Thật ra Đạo Lục này có hình nhưng không thật, cũng không thể nào nằm trong danh sách Đạo Tịch, bởi vậy đây chỉ là giả.
Ngoài ra hắn còn đổi cho Long Vương giếng xui xẻo kia một tấm Thái Thượng Đồng Tử Linh Quan Lục để tránh bị truy tung.
Lúc nào con cá chạch xui xẻo này vẫn còn ở trong pháp khí ma phiên của hắn.
Sở dĩ hắn giữ Long Vương giếng lại ngoại trừ cảm thấy đối phương quá xui ra thì cũng là một thủ đoạn nhỏ để kiềm chế Cam Ngọc.
Dù sao pháp tắc nhân quả ở thế giới này có thể nói là mạnh không tưởng tượng nổi.
Sau này nếu muốn người ta xui xẻo, thả Long Vương giếng ra chắc chắn sẽ có kỳ hiệu.
Đương nhiên đây chủ yếu là để lĩnh hội nhân quả.
Phương Tịch cũng rất hứng thú với pháp tắc nhân quả...
Hắc Vân Sơn.
Núi này kéo dài cả trăm dặm, chính là chi mạch của Liên Vân Sơn, hướng đông giáp với Bàn Long Hồ.
Phương Tịch dẫn theo Mai Trường Không đi dạo ở xung quanh Hắc Vân Sơn thì phát hiện đây thật sự là nơi đẹp.
Có thể nói là sơn thanh thủy tú, linh cơ dồi dào.
So với chút đất cằn cỗi do sơn dân cố gắng khai khẩn thì đa phần đất ở trên núi này vẫn chưa được khai hoang.
Trong đó có lợn rừng, sói hoang qua lại, còn có một số sơn tinh, yêu quái, đối với người bình thường thì đây là một cấm địa.
Chẳng biết từ khi nào sâu trong Hắc Vân Sơn chợt tuôn ra một đám sương mù.
Sương mù không ngừng mở rộng, sau đó đã bao phủ toàn bộ ngọn núi.
Nhưng trên núi có sương mù chỉ là chuyện bình thường, nơi đây ít người lui tới nên dù tiều phu hay thợ săn nhìn thấy cũng không quan tâm.
Trừ phi đi nhầm vào trong đó rồi phát hiện không thể ra được thì mới kinh hoàng.
Trong một hang động trên ngọn núi có trận pháp bao phủ.
"Chọn chỗ này đi..."
Độn quang lóe lên, Phương Tịch đã ở trong động.
Động này cũng không kết nối với thông đạo bên ngoài, trừ phi tinh thông thuật độn thổ nếu không thì không thể vào được.
Sau khi Phương Tịch thị sát một phen thì đã khá hài lòng, lúc này hắn lật tay, Sơn Nhạc Châu đã hiện ra.
Viên châu này chính là hạch tâm của chủ nhân hắc thị, có thể dễ dàng luyện chế thành thân ngoại hóa thân.
Đồng thời nó còn có rất nhiều diệu dụng, nhất được có thể nắm giữ được mấy loại thiên phú thần thông liên quan đến đại địa và sơn nhạc.
Ở thế giới Thần đạo này không biết sẽ kết được quả cỡ nào?
Hắn suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống xếp bằng, hai tay kết quyết.
Theo ma công vận chuyển thì sắc mặt Phương Tịch chợt hiện ra vẻ đau đớn.
Sau đó một tia ma hồn đen nhánh đã chui vào trong Sơn Nhạc Châu.
Chỉ trong chốc lát, Sơn Nhạc Châu đã hấp thu tia thần hồn này vào như bọt biển, quanh thân nó lóe lên quang mang vàng sẫm.
Ba!
Sơn Nhạc Châu rơi xuống đất, lập tức tương hợp với địa mạch.
Phương Tịch đảo thần thức qua thì mơ hồ thấy được một con địa long.
Con địa long này như đại mãng màu vàng sẫm, chính là do địa khí của Hắc Vân Sơn biến thành.
Lúc này Sơn Nhạc Châu vừa lóe lên đã biến mất trong miệng rồng như một viên long châu.
Sau đó bắt đầu chậm rãi tan ra, mơ hồ hình thành một phôi thai.
"Thân ngoại hóa thân... Đã thành."
Phương Tịch nhắm hai mắt lại.
Mặc dù tia thần hôn phân thân kia vẫn còn rất mơ hồ nhưng hắn thật sự có cảm ngộ không giống bình thường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận